Edit: gau5555
Beta: LuckyAngel
Nhạc Du Du chỉ để ý ở phía trước mua không ngừng, dù sao phía sau cũng có nha hoàn trả tiền cùng vận chuyển. Tiểu Hỉ căn bản không nhìn thấy được hướng đông, tây. Vì thế, Lãnh Hạo Nguyệt cũng không được rảnh rỗi.
“Vương phi, sao người không cho quản gia đi mua?” Tiểu Hỉ đã mệt tay chân đều bị chuột rút, nàng thực sự nghĩ không ra, vương phi chỉ cần nói một câu, mấy thứ này đều sẽ được đưa vào vương phủ.
“Ngươi biết cái gì? Mua sắm hưởng thụ chính là quá trình này…” Nhạc Du Du quay đầu lại theo thói quen muốn gõ lên đầu Tiểu Hỉ, thế nhưng, a? Tại sao không thấy ai?” Hạo nhi? Tiểu Hỉ? Các ngươi ở chỗ nào?”
“Tỷ tỷ ( vương phi), chúng ta ở chỗ này.” Phía sau Nhạc Du Du là một đống vật phẩm, đưa ra hai cái đầu, chính vì hành động của Nhạc Du Du bóc lột sức lao động Lãnh Hạo Nguyệt cùng Tiểu Hỉ.
“Á.” Nhạc Du Du có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Thật xin lỗi, ta mua hơi nhiều.”
“Tỷ tỷ, Hạo nhi mệt mỏi quá, bụng thật đói bụng…” Lãnh Hạo Nguyệt bất mãn bĩu môi nói.
“Được rồi được rồi.” Nhạc Du Du liền vội cười làm lành “Chúng ta ăn cái gì đi.” Nói xong, lôi kéo Lãnh Hạo Nguyệt vào tửu lâu “Thực vi thiên”, có người nói đây là tửu lâu tốt nhất thành Phí Như
Bởi vì vẫn chưa tới thời gian cơm tối nên trong tửu lâu không có mấy người. Bọn họ liền vào trong đại sảnh tìm nơi ngồi xuống, tiểu nhị rất ân cần, thái độ lúc nào cũng ra dáng tươi cười vui vẻ. Có lẽ bởi vì khách ít nên thức ăn được mang lên rất nhanh, chỉ chốc lát, trước mặt Nhạc Du Du đã bày các món ăn nhìn rất hấp dẫn.
Phải nói là đầu bếp ở đây thật là một tay nấu ăn xuất sắc. Các món ăn toàn bộ đều có đủ sắc hương vị, ba người không hề để ý hình tượng mà chỉ chăm chú ăn, chỉ chốc lát chén đũa trên bàn thành đống hỗn độn.
“A ăn no quá” Lãnh Hạo Nguyệt vuốt bụng tròn vo nằm thẳng ở trên ghế lầm bầm nói
Nhạc Du Du cũng ăn cực kỳ thỏa mãn, đầu bếp ở vương phủ tay nghề tuy rằng cũng tốt, thế nhưng dù sao cũng đã ăn hơn một tháng, đã sớm ngấy, bây giờ đổi khẩu vị, cảm giác đương nhiên không giống với trước
“Khách quan, ăn có ngon không?” Tiểu nhị vừa nhìn thấy họ dùng cơm xong, lập tức bắt đầu tươi cười hỏi, thực ra cũng chính là vì muốn đòi tiền.
“Không tệ không tệ.” Nhạc Du Du gật gật đầu, “Tính tiền đi.”
“Vâng ạ” Tiểu nhị vừa nghe lập tức tính toán “Tổng cộng bốn hai bạc ba đồng ạ”
“Tiểu Hỉ, trả tiền”
“Chỉ còn một lượng bạc.” Tiểu Hỉ vừa nghe, nhất thời cẩn thận từng li từng tí cầm lấy hà bao(*), đổ ra hai bạc vụn.
“A?” Nhạc Du Du vừa nghe nhất thời vẻ mặt xấu hổ, vội vàng kéo Tiểu Hỉ tới bên cạnh, giảm thấp thanh âm xuống, “Ngươi không có tiền sao không nói?”
“Nô tỳ cho rằng vương phi trên người có tiền…” Tiểu Hỉ vừa nghe vội vàng cẩn thận cúi đầu xuống.
“Tiền của ta không phải đều đưa cho ngươi sao?” Nhạc Du Du vẻ mặt thất bại, sớm biết thế nên mua ít đi, để còn lại tiền ăn, ai, đây là hậu quả của việc mua sắm một cách mù quáng mà.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tiểu Hỉ vẻ mặt đau khổ liếc nhìn Tiểu nhị bên cạnh sắc mặt đã thay đổi, nhìn tư thế kia ý nói không trả tiền đừng hòng rời khỏi đây.
“Làm sao bây giờ?” Nhạc Du Du quay đầu lại trong lòng nói thầm, xoay người vẻ mặt tươi cười nhìn tiểu nhị “Tiểu nhị ca, chuyện này thương lượng, được không?”
——–
(*) hà bao: túi đựng tiền