Edit: bachanh
Đại sảnh, trà nước tươm tất, bọn họ ai nấy đều ngồi vào Chỗ, chỉ có điều Lãnh Hạo Nguyệt vẫn ngồi trong lòng Nhạc Du Du, không chịu rời khỏi.
Nhạc Du Du cũng chẳng hề cảm thấy bất tiện, cứ như thế mà ôm Lãnh Hạo Nguyệt, đương nhiên, khi nàng quan sát Lãnh Phi Nguyệt thì đồng thời, Lãnh Phi Nguyệt cũng đang quan sát nàng, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Nhạc Du Du nhạt nhẽo mỉm cười, ánh mắt dời đi, nàng biết, người nào có thể dây vào, người nào không thể dây vào, tỷ như người trong hoàng thất, nàng nguyện ý ngoại trừ Lãnh Hạo Nguyệt ra, tất cả mọi người đừng để ý tới nàng là tốt rồi.
Xem qua nhiều quyển tiểu thuyết, ở mỗi câu chuyện đều học hỏi được chút đỉnh, nhiêu đó cũng đủ dùng rồi, nhưng mà nàng không tin, chỉ cần nữ nhân xuyên qua liền có khả năng khiến cho mọi nam nhân trong thiên hạ yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, trừ phi trên đời này không còn nữ nhân nữa.
Nhạc Du Du lớn từng này rồi, nên tự hiểu lấy.
Lãnh Phi Nguyệt này tuy rằng tao nhã, đối với Hạo nhi cũng có phần thương yêu, nhưng vẻ ngoài thường luôn không đáng tin, phim kịch truyền hình chiếu cảnh cung đấu đều nồng mùi thuốc súng, còn không phải là nơi nơi đều tràn ngập sát khí, tràn ngập âm mưu, tràn ngập phản bội sao? Nàng từng học qua mấy ngàn năm lịch sử Trung Quốc, có mấy ai thân ở cung đình mà không gian trá được chứ? Người trong cung đình, không phải huyết vũ tinh phong thì là thí huynh sát đệ, giết cha hại mẹ, những trường hợp như vậy có rất nhiều, thế nhưng có kẻ nào mà chẳng khoác lên người vỏ ngoài thương yêu cha mẹ, anh em hòa thuận chứ? Cho nên, nàng không dễ dàng bị lửa gạt bởi vẻ bề ngoài của người khác.
Thế nhưng, khiến Nhạc Du Du hơi kinh ngạc là, bộ dạng của Lãnh Phi Nguyệt này quả thực rất đẹp, so với Lãnh Huyền Nguyệt thì xinh đẹp hơn nhiều, thậm chí hơn hẳn lão cha Lãnh Húc của hắn, tuy nhiên, nhìn sao cũng chẳng bì kịp Hạo nhi a, không hiểu vì sao lại được trở thành Băng Diễm Quốc đệ nhất mỹ nam a? Hẳn là bọn đi bầu chọn đều mù mắt hết rồi.
Nghĩ tới đây, Nhạc Du Du không khỏi có chút bực mình.
Lãnh Phi Nguyệt hơi cau mày, Nhạc Du Du này thực kỳ quái, hắn tốt xấu gì cũng là một mỹ nam a, vả lại còn là Duệ Vương, nữ nhân nào nhìn thấy hắn mà chẳng liếc mắt đưa tình, hay tỏ vẻ thẹn thùng quyến rũ? Thế nhưng, Nhạc Du Du này dường như lại chẳng muốn gặp mặt hắn a.
Lãnh Phi Nguyệt cũng bắt đầu buồn bực.
Chỉ có Lãnh Hạo Nguyệt không chút tâm cơ quấn lấy Nhạc Du Du, cao hứng đòi Lãnh Phi Nguyệt kể chuyện, kỳ thực muốn hắn kể lại một chút việc thú vị ở bên ngoài.
Lãnh Phi Nguyệt cũng chẳng từ chối, kể lại một ít sự việc thú vị trong lần xuất ngoại này, kể tới đoạn buồn cười, Lãnh Hạo Nguyệt vui vẻ vỗ tay cười to, mà Nhạc Du Du lúc này cũng cười tươi rói.
Lãnh Phi Nguyệt nhìn thấy nụ cười tinh thuần đó, lòng dường như cảm thấy được thỏa mãn, lần đầu tiên hắn tự giận mình vì sao không có nhiều chuyện thú vị để kể a?
Thậm chí, sau khi rời khỏi vương phủ, Lãnh Phi Nguyệt luôn cảm thấy buồn bực, hắn khi nào lại có loại cảm giác muốn quan tâm tới một nữ nhân chứ? Cho tới bây giờ toàn là nữ nhân muốn làm hắn cao hứng a, chẳng lẽ do thời gian này xuất ngoại quá lâu, cấm dục một tháng nên mới vậy? Không được, phải nhanh nhanh tìm vài nữ nhân vận động một chút mới được, nghĩ tới đây, chân giẫm lên mã đăng, cưỡi ngựa phóng nhanh, tháng trước hắn vừa thu lưu một mỹ phụ về phủ, còn chưa kịp hưởng thụ gì thì đã bị phụ hoàng phái ra ngoài làm việc, bây giờ phải chạy nhanh về để hưởng thụ chút đỉnh…