Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 175: Vô pháp thương tổn






<tbody></tbody>
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Long Ngâm hôn vốn chỉ như chuồn chuồn lướt nước (*), lướt qua một chút, cũng chưa từng muốn, cảm giác tốt đẹp kia lại làm cho lý trí Long Ngâm sụp xuống một chút, không tự chủ muốn thêm càng nhiều… Mà đụng chạm khác thường kia, thế nhưng lại làm cho Lãnh Hạo Nguyệt đang say mê trong nháy mắt có phản ứng, còn không tự chủ đưa tay nắm ở thân Long Ngâm, há mồm đáp lại đứng lên.
(*) chuồn chuồn lướt nước:  hời hợt
Lãnh Hạo Nguyệt phản ứng ngoài dự liệu của Long Ngâm, lập tức cũng làm cho hắn hưng phấn lên, mà Lãnh Hạo Nguyệt kia trong lúc đó mùi rượu nhàn nhạt tựa hồ cũng làm say mê tim của hắn, không khỏi hô hấp trở nên gấp lên.
“Du Du, ta yêu nàng, chớ…” Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên dùng sức, đem Long Ngâm đẩy ngã xuống trên bàn, sau đó xoay người đè lên, trong miệng mơ hồ nỉ non không rõ lên, hai tay ở trên người Long Ngâm du đi, “Du Du…”
Long Ngâm giống như bị người đánh đòn cảnh cáo, trong nháy mắt thanh tỉnh lại, rút đi tình tố trong mắt, ngoan quyết dùng sức đẩy Lãnh Hạo Nguyệt ra đang ghé vào trên người hắn, sau đó đứng dậy chạy vội đi ra ngoài, khí lạnh ở ngoài lều lớn làm cho thân thể hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, không khỏi ảo não cho mình một cái tát, hắn là đang làm gì? Tay chỉ lên cánh hoa trên môi mình, thống khổ nhắm hai mắt lại, hắn yêu tuy rằng thống khổ, thế nhưng còn không muốn bị thương hại bất luận là kẻ nào, sau đó hôm nay, hắn kìm lòng không đậu không chỉ có làm thương tổn Hạo nhi, cũng gián tiếp làm thương tổn Nhạc Du Du…
Ảo não, hối hận, áp lực… Tất cả tình tự trong lúc đó nhất thời toàn bộ dâng lên, không khỏi rút bảo kiếm ra, sau đó phóng lên cao, trong nháy mắt liền ra khỏi quân doanh, hắn cần phải phát tiết một chút, nhất thời, trong rừng cây nhỏ kia liền truyền đến thanh âm bảo kiếm phá không, sau đó còn thường thường kèm theo thanh âm cành cây gãy…
Bên trong đại trướng, Lãnh Hạo Nguyệt nguyên bản đang tưởng Du Du tới, tựa hồ còn hôn hắn, thế nào chỉ chớp mắt lại không thấy đâu? Nhưng vào lúc này, một cỗ khí lạnh kéo tới, làm cho hắn không khỏi giật mình một cái thanh tỉnh lại, lại phát hiện mình đang ghé vào trên bàn, trước mắt là bốn bầu rượu đã trống rỗng, không khỏi cười khổ lắc đầu: “Nguyên lai là nằm mơ …” Ngón tay không khỏi xoa môi của mình một chút, thế nhưng vì sao cảm giác hôn môi kia lại rõ ràng đâu?
Chậm rãi đứng dậy, xem ra, tửu lượng của hắn thực sự không được, sau này sợ rằng phải kiêng rượu.
Cùng lúc đó, Nhạc Du Du đàng ở trong tẩm trướng sát vách lật qua lật lại ngủ không được, trong đầu lại nhớ lại những hình ảnh, tuần hoàn phát hình nàng cùng Lãnh Hạo Nguyệt quen biết ở chung từng chút từng chút, nàng có thể xác định, hắn đối với mình là thật tình, thế nhưng, nàng phải làm sao đây? Coi như chưa từng phát sinh? Không được, nàng không bỏ qua được a, chỉ cần nghĩ đến Hạo nhi của nàng cùng Minh Nhu kia, trong lòng nàng liền khó chịu, hơn nữa còn là khó chịu cực độ.
Thế nhưng, không tha thứ sao? Làm như thế nào? Cùng Lãnh Hạo Nguyệt ly hôn, rời khỏi hắn? Cái ý nghĩ này lại làm cho Nhạc Du Du vô cùng uể oải, nàng luyến tiếc a, nàng thật sự là yêu hắn a, sống lâu như thế nhưng là lần đầu tiên động tình, nàng thực sự bỏ không được…
Trong dạng mâu thuẫn dày vò này, Nhạc Du Du cũng không biết qua bao lâu, thế nhưng mơ mơ màng màng ngủ. Ngủ ngủ, Nhạc Du Du bỗng nhiên nghe có thanh âm người nói cười, hơn nữa, thanh âm kia cực kỳ quen thuộc, vội vàng mở mắt ra nhìn, lại thấy Lãnh Hạo Nguyệt đang một tay ôm cục cưng, một tay nắm thắt lưng của Minh Nhu, cười cười nói nói đi ở phía trước…
Nhạc Du Du vừa nhìn liền nóng nảy, vội vội vàng vàng đuổi theo, đáng tiếc, mặc cho nàng nỗ lực thế nào, đều không thể đuổi theo cước bộ của Lãnh Hạo Nguyệt, cuống quýt kêu to, muốn kêu Lãnh Hạo Nguyệt, thế nhưng, mặc cho nàng kêu thế nào, Lãnh Hạo Nguyệt đầu cũng không quay lại một chút, chỉ có Minh Nhu quay đầu lại hướng nàng đắc ý cười: “Nhạc Du Du, ngươi là người ngoài, Hạo là của ta, chúng ta một nhà ba người đoàn tụ, ngươi từ đâu chạy đến đây thì trở về nơi đó đi…”
Nhạc Du Du trong nháy mắt cứng đờ, liền như vậy lăng lăng nhìn một nhà ba người hạnh phúc tiêu sái đi xa, sau đó biến mất.
“A…” Ngây ngốc sửng sốt một lúc lâu, Nhạc Du Du bỗng nhiên tức giận kêu lớn lên, “Lãnh Hạo Nguyệt, ngươi là cái tên đại hỗn đản…”
Lúc hô lên, lại bỗng nhiên giật mình một cái ngồi dậy, Nhạc Du Du lúc này mới phát hiện vừa rồi là mình nằm mơ, không khỏi sờ soạng mồ hôi lạnh trên cái trán, thở ra một hơi dài, lúc này mới phát hiện trước giường mình đang có hai người, mở to hai mắt kỳ quái nhìn nàng.
“Vương phi, người không sao chứ?” Linh Lung rốt cuộc cũng hoàn hồn, nàng thật sự có điểm dọa người, vương phi sao lúc ngủ lại mắng to vương gia a? Không khỏi một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán lặng lẽ chảy xuống.
“A? Nha” Nhạc Du Du giương mắt nhìn Linh Lung một chút, sau đó nuốt nước miếng, “Không có việc gì, không có việc gì.” Trong lòng không khỏi thở dài, mình tại sao có thể mơ như vậy đâu?
“Vâng.” Linh Lung không hề hỏi nhiều
“Giúp ta chuẩn bị ít nước, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.” Linh Lung gật đầu, sau đó xoay người đi ra.
“Nương, người có phải thấy ác mộng hay không a?” Bảo Bối đưa tay muốn đụng vào mặt của Nhạc Du Du “Thế nhưng đầu đầy mồ hôi a…”
Nhạc Du Du lại vô ý thức tránh đầu đi, né tránh tay nhỏ bé của cục cưng, đối với hắn, tâm tình của Nhạc Du Du rất phức tạp, nàng không nghĩ tới mình lại nhận nhi tử của tướng công làm nhi tử của mình, từ “Can mụ” thoáng cái biến thành “Mẹ kế”, nội dung vở kịch có chút máu chó a, tuy rằng trên mạng thường lưu hành “máu chó vô tội” nói như vậy, nàng vẫn là nhất thời vô pháp tiếp thu a a a a.
Taynhỏ bé của Bảo Bối cương ở giữa không trung, lập tức trong mắt liền dày hơi nước, hắn không biết nương vì sao bỗng nhiên lại cải biến thái độ đối với mình, trong tiềm thức, có thể là hắn làm sai cái gì đi.
“Nương, có phải Bảo Bối làm sai cái gì hay không làm cho nương mất hứng a?”
Ách? Nhạc Du Du kỳ quái giương mắt, lúc này mới ý thức tới, biểu hiện vừa rồi của mình quá mức rõ ràng, trong lúc vô ý đã làm thương tổn tâm linh yếu đuối của hắn, dù sao hắn cũng chỉ là đứa nhỏ bốn tuổi mà thôi.
“Nương.” Bảo Bối cực lực chịu đựng, mới không cho nước mắt trong mắt ngã xuống, “Nếu như Bảo Bối làm sai, người có thể đánh chửi Bảo Bối, cũng đừng không quan tâm tới Bảo Bối?”Taynhỏ bé dùng sức lôi kéo tay áo Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du nguyên bản tâm đang quấn quýt tâm lại càng đứng lên, cảm giác này làm cho nàng giống như người ngược đãi nhi đồng quá.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn thiết của cục cưng kia, rưng rưng hai mắt, Nhạc Du Du rốt cuộc than thở một tiếng, vươn tay đưa hắn ôm vào trong lòng, nàng thừa nhận nàng mềm lòng, tựa như lúc trước nàng cự tuyệt không được Lãnh Hạo Nguyệt “Sáu tuổi” như nhau, nàng bây giờ không có biện pháp làm thương tổn đứa nhỏ bốn tuổi…
“Nương, người sẽ tha thứ cho Bảo Bối sao?” Bảo Bối lặng lẽ giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, “Sẽ không không quan tâm đến Bảo Bối sao?”
“Đứa ngốc.” Nhạc Du Du xoa đầu của hắn, “Nương vừa rồi chỉ là thấy ác mộng, vì thế tâm tình không tốt, căn bản là không liên quan đến Bảo Bối, Bảo Bối vĩnh viễn đều là ân huệ tử của nương…”
“Cám ơn nương.” Bảo Bối trên mặt rốt cuộc lộ ra mỉm cười ngọt ngào.