Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 169: Xuất chúng không phải lỗi của ta




Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nhạc Du Du căn bản cũng không biết suy nghĩ của Nguyệt Phách lúc này, nàng chẳng qua là cảm thấy rất tức giận, Lãnh Huyền Nguyệt bắt nàng, Lãnh Phi Nguyệt bắt nàng, hiện tại tới cái người không biết quỷ không tên cũng muốn bắt nàng… Chẳng lẽ, trên mặt nàng viết chữ “Ta rất yếu, tới bắt ta đi”? Nàng dầu gì cũng là sống lưỡng thế có được hay không? Dựa vào cái gì mà mặc cho người khác xâm lược?

Chẳng lẽ bọn họ không biết có một câu nói sao? Nơi nào có áp bách thì nơi đó có phản kháng. Nàng Nhạc Du Du tính tình cho dù tốt cũng sẽ không cho phép ba lần bị người ta mang ra làm thịt cá

Thế là, thừa dịp thời gian Nhện Độc cười to, Nhạc Du Du trong nháy mắt động thủ vào vòng tay kim cương trên cổ tay, trong lòng không khỏi cười nhạt: “Cự ly gần như vậy, ta xem ngươi trốn ở đâu?” Nhất thời, vài đạo ngân quang hiện lên, Nhện Độc không nghĩ tới Nhạc Du Du dưới tình huống như thế còn có thể phát ra ám khí, đợi cho cảm giác không đúng, muốn tránh đi, nhưng bởi vì cự ly gần quá, chỉ có thể tránh thoát khỏi tập kích trí mạng, thế nhưng nguyên bản cái chân đang để trên người Nhạc Du Du kia bỗng nhiên tê rần, nhất thời lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ.

Nhưng vào lúc này, Nguyệt Phách bỗng nhiên giơ tay lên, một chưởng đánh vào ngực của nàng, Nhện Độc nhất thời giống như diều đứt dây bay lên, sau đó trọng trọng quăng xuống đất, một ngụm máu tươi phun ở tại khăn che mặt màu đen.

Nhạc Du Du hô hấp thông thuận, thân thể cũng có thể cử động, chỉ là, run rẩy vẫn lợi hại vội vàng đứng lên đem chăn khóa trên người lại, TNND, giằng co hơn nửa đêm, nếu như một hồi nữa, nàng dù cho không bị Nhện Độc kia giết chết, cũng bị đông cứng mà chết…

Nguyệt Phách liếc mắt nhìn Nhạc Du Du, phát hiện nàng không có gì không thích hợp, lúc này mới quay đầu nhìn Nhện Độc: “Ngươi trợ Trụ vi ngược, hại chết nhiều bách tính vô tội như vậy, bản tôn đêm nay sẽ không bỏ qua cho ngươi…” Nói xong, nhuyễn kiếm trong tay run lên, hướng Nhện Độc đâm tới.

Chỉ là, không đợi kiếm của hắn đâm trúng Nhện Độc, vài tiếng như xé gió từ xa truyền tới, không sai biệt lắm mười mấy mũi tên hướng về phía hắn và Nhạc Du Du bay tới. Nguyệt Phách không dám khinh thường, vội vàng xoay người, nhuyễn kiếm trong tay trên không trung làm một đường vòng cung, sau đó phi thân tới trước mặt Nhạc Du Du, ôm lấy nàng, thân thể liền lại nhảy lên không.

Nhạc Du Du chỉ cảm giác mình bỗng nhiên liền xoay tròn, trước mắt kiếm hoa một mảnh, chỉ nghe thấy âm hưởng của nó, sau đó còn không có hiểu rõ chuyện gì xảy ra liền rơi xuống trở về, trên mặt đất lúc này một đống mũi tên bị chặt đứt nằm ngổn ngang

Mà lúc này, cách đó không xa Nhện Độc lại bị một người áo đen nâng lên, sau đó xoay người đi vào trong màn đêm.

Nhạc Du Du không khỏi thở phào một cái, may mắn, hữu kinh vô hiểm, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện ra, mình đang được người ta ôm chặt, hơn nữa, loại cảm giác này lại rất quen thuộc, làm cho nàng nhất thời quên mất giãy giụa, chỉ là nghi hoặc nâng mắt nhìn người che kín mặt kia, trong lòng nháy mắt lại hoảng hốt.

“Ta đưa ngươi trở lại.” Nguyệt Phách tuy rằng đeo mặt nạ, thế nhưng vẫn không dám nhìn vào ánh mắt của Nhạc Du Du trong khoảng cách gần như vậy, đành phải nói sang chuyện khác, phi thân hướng tới quán trà bay đến.

“Ngươi thực sự thích ta?” Nhạc Du Du suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nới rộng ánh mắt ra.

“Nếu như ta nói đúng, ngươi sẽ làm sao?” Nguyệt Phách bỗng nhiên giảo hoạt nháy ánh mắt một cái.

“Điều đó sẽ làm cho ta rất khó xử.” Nhạc Du Du lại bỗng nhiên thở dài, “Dù sao ta cũng xuất chúng như thế, nên thích ta cũng không phải lỗi của ngươi…”

Nguyệt Phách nhịn không được liếc mắt.

“Bất quá, ta tạm thời còn không có tính toán hồng hạnh xuất tường.” Nhạc Du Du tựa hồ thật khó khăn nhìn Nguyệt Phách, “Vì thế, nhất định để cho ngươi thất vọng rồi.” Nói xong, đưa tay sờ mặt mình một chút, “Tuy nói ta cũng biết mình tương đối thanh xuân đáng yêu, khí chất ưu nhã, thế nhưng, ngươi phải biết, ta là người đã có chồng, hơn nữa còn là Tấn vương vương phi…” Lại hơi thở dài một hơi, “Ngươi dám đến thông đồng với Tấn vương phi, coi như là có dũng khí nhưng a…” Cuối cùng còn nhịn không được nói thầm một câu, “Đương nhiên rồi, xuất chúng cũng không phải lỗi của ta a.”

Nữ nhân này… Nguyệt Phách chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền từ trên ngọn cây ngã xuống.

“Nén bi thương a.” Nhạc Du Du chú ý tới sự khác thường của hắn, nhưng lại hiểu lầm, lập tức đưa tay vỗ vỗ vai của hắn, “Ta biết bị người cự tuyệt là rất thống khổ sự tình, vì thế, ngươi phải kiên cường a, phải biết rằng, bánh bao sẽ có, con dâu cũng sẽ có …”

Nguyệt Phách có loại cảm giác rất muốn đem Nhạc Du Du đá văng ra.

“Ngươi rất yêu tướng công của ngươi?” Nguyệt Phách cũng không biết vì sao lại hỏi câu này

“Đúng vậy.” Nhạc Du Du tuyệt đối không đắn đo, lập tức lại khẽ thở dài, có điểm lẩm bẩm nói, “Chỉ là, hắn tựa hồ cũng không có thương ta giống như ta yêu hắn như vậy…” Nếu như chân thành, chắc là sẽ không gạt nàng công việc bề bộn như vậy, nhất là chuyện cùng Minh Nhu, tuy rằng miệng nàng nói tin Lãnh Hạo Nguyệt, thế nhưng, năm đó dù sao hắn đã từng yêu Minh Nhu như vậy, cùng một chỗ ở với hắn là rất bình thường đi? Nếu ở cùng một chỗ, như vậy có đứa con cũng sẽ rất bình thường?

Nguyệt Phách chân mày hơi nhíu lại, môi giật giật, vừa định nói chút gì thì, lại phát hiện đột nhiên phía trước có ánh lửa tận trời.

“Cục cưng?” Nhạc Du Du trong lòng trầm xuống, địa phương đang bốc hỏa kia chính là quán trà mà nàng tá túc, bất chấp chính mình không có đi giầy, dùng dằng  xuống tới.

Nguyệt Phách cũng không có buông tay, mà là nhảy mấy cái đã đến trước mặt, thế nhưng, quán trà kia sớm đã bị đại hỏa nuốt sống, không ngừng đổ sập xuống, phát ra âm hưởng bùm bùm.

“Bảo Bối…” Nhạc Du Du khổ sở mở to hai mắt nhìn, nước mắt liền như vậy thẳng tắp rớt xuống, mặc dù mới chung sống một ngày, thế nhưng, nàng thực sự thích tên tiểu tử kia a, “Buông ta ra, ta muốn đi cứu hắn…”

“Bảo Bối là ai?” Nguyệt Phách kỳ quái liếc mắt nhìn Nhạc Du Du, thế nào mới đi ra một ngày, bên người nàng lại thêm một người?

“Con ta.” Nhạc Du Du không chút suy nghĩ trả lời.

Nguyệt Phách thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, nàng, nàng… Nhi tử? Ánh mắt hồ nghi nhìn về phía nàng, nhờ ánh lửa, có thể rõ ràng thấy đau đớn trong mắt nàng, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, thế nhưng, giọng điệu cũng không tự chủ mềm nhũn ra: “Nếu như người ở bên trong, hiện tại đi vào cũng không làm được chuyện gì.”

Nhạc Du Du trong nháy mắt dừng lại, toàn bộ quán trà đã đổ sụp xuống, không khỏi hơi đóng ánh mắt một chút, đẩy rớt nước mắt chứa đầy bên trong ra.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm đao kiếm va chạm.

Nguyệt Phách cũng bất chấp hỏi thăm, mang theo Nhạc Du Du hướng phía thanh âm mà đi.

Dựa theo ánh trăng, rất xa thấy có ba người đang ở tranh đấu, là hai đối một.

Nguyệt Phách đến gần, thời gian Nhạc Du Du thấy rõ ba người kia, nhịn không được há to miệng, người đang bị hai người bịt mặt kia tấn công không ai khác, chính là một trong tứ đại thị vệ Thanh Long.

Nguyệt Phách cũng không nhìn ba người đang tranh đấu kia, mà là đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Nhạc Du Du lúc này mới phát hiện, một người ám ảnh trong lòng vẫn đang đứng bên cạnh.