Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Nhạc Du Du nói làm cho sắc mặt Hoa Hồ Điệp đại biến, vội vàng nhảy ra rất xa, có lòng tốt đến xem nữ nhân này nhưng nàng lại muốn mạng của mình, sau này vẫn là cách xa một chút thật là tốt.
“Cái kia thuốc trân quý như vậy đừng lãng phí …” Hoa Hồ Điệp cười cười xua tay, “Ta còn có việc muốn tìm vương gia nói, đi trước a.”
Nhạc Du Du nhíu mày cười, thu hồi dược hoàn, xoay người hướng tiểu viện của Thanh Thanh chạy đi, nàng chỉ cần có thời gian sẽ đi giúp Thanh Thanh chăm sóc thảo dược, đã học xong không ít phương thức trồng thảo dược.
Đảo mắt, vèo một cái một tháng trôi qua, thành Phi Nhứ truyền đến tin tức, Lãnh Huyền Nguyệt chính thức đăng cơ hoàng đế.
Bất quá may mắn hắn cũng không có giết chết hoàng hậu Đổng Tuyết Mai, mà chỉ là giam lỏng mà thôi.
Trong thư phòng.
“Vương gia, trên giang hồ gần đây hình như không yên ổn.” Trình Dật vẻ mặt ưu sắc, “Có một tổ chức thần bí bỗng nhiên xuất hiện, hơn nữa liên tiếp tạo ra sự cố, đầu mâu cũng nhắm thẳng vào nguyệt các của chúng ta…”
“Đúng vậy.” Long Ngâm cũng gật đầu, “Gần đây mấy người gọi là danh môn chính phái vô duyên vô cớ chịu khổ huyết tẩy, rất nhiều người đã bắt đầu hoài nghi là do Nguyệt các gây nên, bởi vì không có chứng cứ, bọn họ cũng còn không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Chẳng lẽ không có một chút dấu vết để tra ra?” Lãnh Hạo Nguyệt chân mày cau lại, từ khi hắn sáng lập Nguyệt các, sẽ không có lạm giết người vô tội, trái lại giải quyết không ít bại hoại làm cho người giang hồ đau đầu, bây giờ có người muốn đối phó Nguyệt các, chỉ sợ sẽ không đơn giản như là mặt ngoài nhìn thấy như vậy.
“Thủ pháp của bọn họ rất độc ác, cơ hồ đều là một chiêu bị mất mạng, hiện trường xử lý cũng tốt, bất quá…” Trình Dật nghĩ nghĩ, từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Lãnh Hạo Nguyệt “Cái này là án mạng ở Bách Kiếm sơn trang phát hiện ra tràng dây này.”
Lãnh Hạo Nguyệt tiếp nhận, mở ra nhìn, dĩ nhiên là một viên trân châu, hơn nữa còn là nam châu thượng đẳng.
“Đây là cống châu.” Lãnh Hạo Nguyệt bốc lên hạt trân châu nhìn kỹ một chút, “Chỉ có trong hoàng cung mới có.”
“Vương gia ý là…” Trình Dật có điểm kinh ngạc nhìn Lãnh Hạo Nguyệt.
“Người thần bí này rất có thể là người trong cung.” Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên liền trở nên sâu thẳm, cống châu số lượng là có hạn như vậy, có thể đeo lên không có phi chính là hoàng hậu, phẩm cấp so đo với các phi tử cao hơn, các hoàng tử cùng công chúa, bởi vậy có thể thấy được…
“Không lẽ là người của thái tử!” Long Ngâm trầm ngâm một chút nói.
“Uh” Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, “Như vậy cũng chỉ còn lại có một người…” Nghĩ như vậy, trong lòng vẫn là nhịn không được một trận khổ sở, hắn không hy vọng suy đoán của mình là thật, hắn hy vọng là do người khác.
Trình Dật cùng Long Ngâm đều không nói, bọn họ tựa hồ cũng đoán được chút gì.
“Hay chỉ là hiểu lầm đi.” Long Ngâm vẫn là không đành lòng nhìn hình dạng của Lãnh Hạo Nguyệt trôi qua khó khăn như vậy, nhịn không được lên tiếng an ủi.
“Ta biết.” Lãnh Hạo Nguyệt gật gật đầu, hắn kỳ thực không quá đau khổ, ở trong hoàng thất, phát sinh bất cứ chuyện gì đều chẳng có gì lạ hắn từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đã sớm nhìn thấu.
“Nếu hắn nhằm vào danh môn chính phái, mục đích nhất định là vì khiến cho võ lâm căm phẫn.” Ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt rất nhanh liền khôi phục lại sự sắc bén, “Như vậy, chúng ta thì không thể để cho hắn thực hiện được…”
“Thuộc hạ hiểu rõ.” Long Ngâm lập tức xoay người đi ra, Hạo nhi đã có người bảo hộ, hắn nhất định sẽ không để cho bọn họ lại khinh địch chết đi như vậy.
Ba tháng thoáng cái lại qua đi như thế, mắt thấy đã sắp đến cuối năm.
Lúc này, thành Phi Nhứ truyền đến tin tức, Lãnh Huyền Nguyệt đã bắt đầu tập kết quân đội, phỏng chừng qua năm mới, sẽ khởi binh đánh U Châu, kỳ thực, chỉ cần Lãnh Hạo Nguyệt còn sống, đối với Lãnh Huyền Nguyệt tựa như một quả bom hẹn giờ vì thế, hắn không có khả năng cứ để Lãnh Hạo Nguyệt tùy ý ở địa bàn của mình vô hạn lớn mạnh thêm như vậy, hắn ngồi không yên.
Đối với tin tức này, Lãnh Hạo Nguyệt tuyệt đối không cảm thấy giật mình, Lãnh Huyền Nguyệt có thể chờ bốn tháng mới phát binh, đã là kiên trì cực hạn.
Nhạc Du Du cũng không rõ lắm hình thức phát triển của triều đình, dù sao ở trong lòng nàng, chỉ cần có Lãnh Hạo Nguyệt tựa hồ như vậy mọi việc sẽ OK, vì thế, nàng mỗi ngày ngoại trừ học tập, vẫn là học tập. Bởi vì nàng có kiến thức y học lâm sàng, hơn nữa nàng không giống như các nữ nhân khác thấy máu liền kêu sợ hãi té xỉu mắc bệnh, thậm chí ngay cả tử thi cũng không sợ hãi, điểm ấy làm cho Lạc Băng rất là thoả mãn, thầy thuốc, cần nhất đầy đủ chính là gan lớn, sau đó là thận trọng.
Kỳ thực Lạc thần y này nào biết đâu rằng a? Nhạc Du Du ở trong đại học lại được thầy cô làm cho dằn vặt ra, tới lớp học tất cả đều là nhân thể cốt cách mặc dù là giả, thế nhưng ngày đầu tiên đi học liền có mấy cái nữ sinh bị dọa đến ngất xỉu, về sau đi đến phòng thí nghiệm, nhìn thấy thi thể người thật, còn có học y phải dùng thi thể người chết, nàng Nhạc Du Du cũng đã té xỉu quá N lần, nôn mửa N+1 lượt lúc đó mới rốt cuộc không hề có phản ứng.
Nhớ kỹ lúc đó giáo viên béo mang theo kính mắt giáo thụ nhìn hình dạng một đám bọn họ khó chịu sợ sống không nổi, lại mừng rỡ cười lớn đến lộ ra toàn cả hàm răng ra: “Quá trình đều là thống khổ, kiên trì thì tốt rồi, các em có thể đem thi thể này trở thành một củ cái lớn là được rồi a, chỉ là củ cải ai còn sẽ sợ a?”
“Thế nhưng, báo cáo giáo sư.” Lúc này, một nữ sinh bỗng nhiên nhấc tay kêu to, “Củ cải kia là cứng rắn, thế nhưng, cái này là mềm a…” Nói xong, lại muốn khóc.
“Vậy em không thể đem chúng trở thành là củ cải chưng chín mềm sao?” Giáo thụ cũng tới tính toán, “Được rồi, đừng sợ ma kỷ, hiện tại qua đây giải phẫu ‘Củ cải’, em tới làm trợ thủ.” Giáo sư liền chỉ nữ sinh đầu tiên lên tiếng, mà nữ sinh kia, thật bất hạnh, chính là Nhạc Du Du.
Cũng chính từ ngày đó bắt đầu, Nhạc Du Du đã bắt đầu bị giáo sư béo kia tiến hành phương thức ma quỷ dằn vặt, kết quả bốn năm trôi qua, nàng trái lại thành một người to gan, nếu như nàng không xuyên qua nói không chừng hiện tại đang cầm đao giải phẫu mổ bụng cho các bệnh nhân
Vì thế, đối với Lạc Băng mang theo Nhạc Du Du đi thực tiễn, cũng chỉ là giúp đỡ các binh lính xử lý bị thương trong quá trình tập luyện, việc này đối với Nhạc Du Du mà nói quả thực là quá chút lòng thành, nàng thậm chí còn đề nghi Lạc Băng vết thương kỳ thực còn có thể thực thi phẫu thuật khâu lại.
Đối với trí thông minh của Nhạc Du Du, còn có trong đầu nàng một ít kiến nghị khó hiểu nhưng lại thường thường tìm cách tốt nhất, Lạc Băng từ trong lòng rất cao hứng. Nguyên bản, hắn cho là y thuật của mình có thể sẽ thất truyền, tuy rằng Thanh Thanh cũng rất thông minh, thế nhưng dù sao ánh mắt cũng nhìn không thấy, cái này hạn chế khía cạnh tiến bộ của nàng rất nhiều. Mà Nhạc Du Du vừa lúc đền bù khuyết điểm này, Lạc Băng cảm giác mình lúc này cho dù chết cũng không tiếc.
Cửa ải cuối năm càng ngày càng gần, trong thành U Châu khắp nơi đều có thể thấy cảnh tượng bách tính vội vàng. Trong vương phủ cũng đã bắt đầu tay chân chuẩn bị, quét tước vệ sinh, đặt mua hàng tết, nhìn cũng là nhất phái hớn hở.
Chỉ là, Nhạc Du Du nhìn ra, tại đây mặt ngoài giống như an ổn, tựa hồ che giấu một loại không khí khẩn trương, nàng thấy Lãnh Hạo Nguyệt thỉnh thoảng nhíu chặt chân mày là có thể cảm giác được, hay là, loại an ổn này duy trì không được bao lâu.