Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 123: Bền lòng




Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Đội ngũ rất nhanh liền đạt tới địa giới của U Châu, U Châu thuộc phía nam của Băng Diễm quốc khí hậu quanh năm ôn nhuận, thế nhưng, trên bầu trời thỉnh thoảng bay tới một loạt chim nhạn, vẫn là biểu thị lúc này trong thành Phi Nhứ thành đã sớm có gió thu lạnh rung.

Nguyên bản Tấn vương phủ đang thanh tịnh bởi vì Lãnh Hạo Nguyệt đến mà lại thêm náo nhiệt.

Hoa Hồ Điệp cùng Nam Cung Duệ qua gần một tháng ngươi truy ta đuổi, ngươi đánh ta trốn này, lại thường thường đấu võ mồm ở chung, thế nhưng cũng thành bằng hữu tương trợ lẫn nhau.

Giữa người và người duyên phận thực sự là kỳ diệu, khả năng mới vừa rồi còn đánh nhau muốn chết muốn sống, sau một khắc lại làm bằng hữu; cũng có thể mới vừa rồi còn yêu chết đi sống lại sau một khắc có thể trở thành người lạ cả đời không qua lại với nhau… Hoa Hồ Điệp cùng Nam Cung Duệ là thuộc về không hòa thuận, mà nàng cùng Lãnh Minh Nguyệt nhưng thuộc về nhất kiến như cố.

Từ lần Nhạc Du Du ở trong vương phủ gặp được Lãnh Minh Nguyệt, tiểu cô nương đáng yêu kia, nàng thực sự hài lòng tới cực hạn, lần này rời kinh, nàng nguyên bản liền muốn hỏi chuyện tình của Minh Nguyệt một chút, thế nhưng, vẫn chưa có cơ hội hỏi ra lời, lúc này, tiểu Minh Nguyệt đã ở ngay trong vương phủ của U Châu chờ nàng, còn mở miệng gọi nàng “Du Du”, nàng thật là quá vui mừng.

“Tiểu Minh Nguyệt, ngươi mở miệng nói chuyện?” Nhạc Du Du kích động chạy tới, ôm nàng xoay một vòng, sau đó mới áy náy sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Xin lỗi a, Du Du nuốt lời, không nhìn ngươi, thế nhưng, đó là bởi vì Du Du bị thương…”

Lãnh Minh Nguyệt cười lắc đầu, sau đó đem tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt ở trên mặt Nhạc Du Du, một chữ một hồi nói: “Minh Nguyệt biết, không trách Du Du!”

“Tiểu Minh Nguyệt thật tốt a, có thể nói nhiều chữ như vậy.” Nhạc Du Du hài lòng ôm nàng lại vòng vo, thẳng đến cuối cùng hai người đều mệt mỏi, cũng buồn ngủ, ngã xuống trên cỏ…

Trong thư phòng.

Lạc Băng sắc mặt rất khó nhìn, hắn không nghĩ tới Lãnh Hạo Nguyệt bốn năm trước vì một Minh Nhu, bốn năm sau lại vì một Nhạc Du Du hai lần bỏ qua ngôi vị hoàng đế.

“Ngươi thật hồ đồ a.” Một lúc lâu, Lạc Băng rốt cuộc thở dài, cũng vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Lạc thúc thúc, đã làm cho ngài thất vọng rồi, thế nhưng, Hạo nhi không hối hận.” Lãnh Hạo Nguyệt vẻ mặt thành khẩn, “Hạo nhi nguyên bản đối với quyền lực không muốn, Hạo nhi thầm nghĩ tìm một người có thể yêu nhau suốt đời mà thôi, thế nhưng, lại bị người đi trước một bước buộc đi tới hôm nay…”

“Lạc thúc thúc, ngài cũng có tuổi trẻ, ngươi cũng có yêu, ngươi nên hiểu cho Hạo nhi …”

“Ai, mà thôi!” Lạc Băng rốt cuộc thở dài một hơi, đúng vậy, hắn cũng từng tuổi trẻ, hắn cũng có yêu, chỉ là, hắn lúc trước không có quả quyết như Hạo nhi, cuối cùng lại bỏ lỡ, “Tính tình của ngươi giống hệt mẫu phi của ngươi a…” Nói xong, nhịn không được lắc đầu, bây giờ ván đã đóng thuyền, hắn có trách móc nặng nề hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.

“Lạc thúc thúc, Hạo nhi hy vọng ngài không nên làm Du Du khó xử, nàng là vô tội.” Lãnh Hạo Nguyệt biết, Nhạc Du Du mặc dù có lúc mạnh mẽ hung hãn, đó cũng là tình huống người khác chọc nàng, bây giờ, nàng vẫn cảm thấy là mình liên lụy mọi người, vì thế, luôn luôn áy náy, mà hắn, hi vọng nàng vui vẻ.

“Quên đi.” Lạc Băng khoát khoát tay, “Ta kỳ thực cũng không phải là đang trách ngươi, chỉ là ở tức giận ngươi xử lý mọi việc quá qua loa.” Kỳ thực trong lòng mọi người biết rõ ràng, cho dù lần này Lãnh Hạo Nguyệt bỏ qua Nhạc Du Du mà đăng cơ, thì Lãnh Huyền Nguyệt kia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, chiến tranh sớm muộn thì cũng xảy ra, duy nhất không có khả năng chính là, vị trí của Lãnh Hạo Nguyệt cùng Lãnh Huyền Nguyệt đổi chỗ một chút mà thôi.

“Cám ơn Lạc thúc thúc.” Lãnh Hạo Nguyệt mặc dù biết bất luận đô hội như thế nào có ngày này, cũng biết Lạc Băng sẽ không thực sự trách móc nặng nề, nhưng có thể nghe hắn tự mình nói, Lãnh Hạo Nguyệt vẫn là rất vui vẻ.

“Bây giờ, ngươi định làm như thế nào?” Lạc Băng sắc mặt trầm xuống, đi vào vấn đề chính.

“Nghỉ ngơi dưỡng sức, yên lặng theo dõi kỳ biến.” Sắc mặt của Lãnh Hạo Nguyệt cũng chìm xuống. Bây giờ thành Phi Nhứ đã cuối mùa thu, nếu như lúc này khai chiến, tất yếu sẽ tác chiến vào mùa đông, chuyện này đối với bọn họ rất không lợi, đội ngũ của hắn. ngoại trừ vừa mới mang đến mấy vạn người ngựa là người phương bắc, còn lại đại bộ phận đều là người phía nam không quá thích ứng với tác chiến trong gió lạnh, hơn nữa, chỉ cần Lãnh Huyền Nguyệt bất động, hắn cũng không muốn dẫn đầu khởi xướng chiến tranh, dù sao, trong chiến tranh bị khổ chính là bách tính.

“Uh.” Lạc Băng gật đầu, “Hiện nay, binh mã ở U Châu có năm mươi vạn, ta cho rằng, chúng ta bí mật huấn luyện ba mươi vạn đại quân kia thời gian không phải vạn bất đắc dĩ không cần thiết bại lộ…”

“Lạc thúc thúc nói rất đúng.” Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, “Hơn nữa, thao luyện cũng không thể dừng lại.”

“Việc này ta sẽ chú ý mật thiết.”

“Làm phiền Lạc thúc thúc.”

Ngày cứ như vậy đi quá, Nhạc Du Du bởi vì lần trước bị thương, trở nên có điểm sợ lạnh, may mắn ở đây nhiệt độ không thấp, nhưng chỉ, thời gian sáng sớm hay đêm, tay chân Nhạc Du Du vẫn sẽ trở nên lạnh lẽo.

Bất quá, cũng may Thanh Thanh không ngừng giúp nàng điều trị, sau một khoảng thời gian, việc lạnh cũng đã tốt lên rõ ràng, mà Nhạc Du Du đối với y học Trung Quốc từ xưa này cũng là triệt để cúng bái lên, nàng thề rằng muốn học, không chỉ có muốn học y còn muốn học độc, nàng lấy lý do là mình không thể không có sở trường gì.

Nhưng Thanh Thanh nói cái gì cũng không chịu thu nàng làm đồ đệ, nguyên nhân là do mình học nghệ chưa tinh thông, làm sao có thể thu đồ đệ đệ đâu? Nơi này có tư cách thu nhận đồ đệ chỉ có một người, đó chính là cha nuôi Lạc Băng.

“Thế nhưng, Lạc thúc thúc căn bản là không thích ta.” Nhạc Du Du rất nhụt chí, nàng không phải không đi tìm, thế nhưng, Lạc Băng căn bản cũng không muốn nói cùng nàng.

“Cha nuôi là người rất tốt.” Thanh Thanh nở nụ cười, “Hắn thích nhất người luôn kiên nhẫn.”

“Kiên nhẫn?” Nhạc Du Du chau mày.

“Uh.” Thanh Thanh gật đầu.

“Hơn nữa, Lạc tiên sinh rất thích đồ ăn ngon.” Lúc này, Trình Dật đi đến, đưa tay nắm ở thắt lưng Thanh Thanh, hướng về phía Nhạc Du Du chau chau mày.

Thanh Thanh ỷ ở trong lòng Trình Dật gật đầu: “Cha nuôi ăn cái gì cũng rất kén chọn.”

Nhạc Du Du bỗng nhiên liền vui vẻ, chỉ cần có gì ham là tốt rồi, chỉ cần có thể uy hiếp là được a. Không phải là đồ ăn ngon sao? Ở cổ đại này nàng không biết, chứ hiện đại nàng còn có thể sẽ không sao? Cái gì lỗ việt tương xuyên, nàng đã bao nhiêu lần ăn, trước đây theo cha xem không ít các kênh đồ ăn, trong đầu vẫn nhớ không ít cách làm, mặc dù không có có qua thực tiễn thế nhưng, hiện tại thực tiễn cũng không chậm a, không phải là bền lòng sao? Cái kia chính là thời gian, dù sao Nhạc Du Du nàng hiện tại không có gì cả chỉ có thời gian, cũng không tin đánh bất động cái lão đầu ngang tàn kia.

Nói kiền liền kiền, Nhạc Du Du gọi người ta đem phòng bếp dọn ra khắp ngõ ngách đến, sau đó liền mang theo Linh Lung cùng Tiểu Hỉ bắt đầu bận việc.

Ngày đầu tiên, Nhạc Du Du với đồ nàng làm cùng nhau bị Lạc Băng ném đi ra;



Ngày thứ năm, rốt cuộc không ném, thế nhưng vẫn bị ầm ra tới;



Ngày thứ mười, rốt cuộc không hề đối với nàng động võ, thế nhưng, Lạc Băng chỉ lạnh lùng nói một câu: đi ra ngoài;



Ngày thứ mười lăm, Lạc Băng liếc mắt nhìn vẻ mặt cung kính Nhạc Du Du như trước, nói câu: bỏ đi.

Rốt cuộc cũng có tiến triển, Nhạc Du Du hưng phấn bính liền đi ra ngoài, Lạc Băng kinh ngạc không khỏi lắc đầu, khả năng liền chính hắn cũng chưa từng phát hiện ra mình đã nở nụ cười trên mặt đi.