Edit: Bạch Anh
Hiếm lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi, Nhạc Du Du một bên nhét tai phone vào lổ tai, nghe di tác của Micheal Jackson, một bên nhảy nhót trên đường cái. Thời tiết hôm nay không tồi, không khí không tồi, tóm lại mọi thứ đều không tệ lắm, vì thế tâm tình của Nhạc Du Du cũng không tệ.
Trên cầu vượt, có người đang chào bán đĩa lậu, sách lậu, thu hút không ít người ghé lại xem, Nhạc Du Du biết, đa số người ở đó đều là dân lừa gạt, không khỏi bĩu môi.
Đúng lúc này, bỗng dưng có người hô lên một tiếng “thành quản tới”, phía trên cầu vượt vốn yên lặng đột nhiên huyên náo hẳn lên, những người bán hàng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, gói chồng đĩa lậu bày trên mặt đất lại, xoay người bỏ trốn, thế là, Nhạc Du Du bất hạnh bị một người va mạnh vào, sau đó liền cùng với một tiếng “A” thê thảm, lấy vạn phu bất đương chi thế rơi xuống cầu vượt.
Vốn tưởng rằng bản thân cho dù không bị dòng xe phía dưới cán thành thịt vụn thì cũng được người hảo tâm chở tới bệnh viện, nhưng mà, khi nàng mở mắt ra thì ngây người.
Chỉ thấy xung quanh có bảy tám nam nhân, tất cả đều mặc trang phục cổ quái, trong tay còn cầm trường thương đoản kiếm, từ trên cao nhìn xuống, nhìn nàng như hổ rình mồi. Nhạc Du Du không nhịn được nuốt vào một ngụm nước miếng.
Tất nhiên, nếu chỉ bị người ta trừng mắt, Nhạc Du Du không sợ, mấu chốt chính là thứ trên tay của mấy thằng cha này lại chỉa vào cổ nàng, việc này sao không khiến nàng buồn bực cho được.
“Cái này… mấy anh đẹp trai, có thể thu mấy cái này lại được không?” Nhạc Du Du khe khẽ chỉ vào đao kiếm sáng bóng, “Để cho ta đứng lên trước đã.” Tuy nhiên nét cười trên mặt có điểm mếu máo.
Thị vệ xung quanh không động đậy, bọn họ đang chờ quyết định của chủ nhân.
“Không lấy ra? Không cũng không sao.” Nhạc Du Du âm thầm nuốt nước miếng, dù sao cũng phải hiểu rõ tình huống hiện tại, lại một lần nữa lấy hết dũng khí, “Vậy cho ta hỏi một chút, chổ này là nơi nào a? Tổ làm phim sao? Diễn viên là ai a?”
Lúc này, bọn thị vệ nhìn nhau, thế nhưng, vẫn không nói lời nào, bởi vì, lời của nữ nhân này, bọn họ không hiểu.
Nhạc Du Du hai lần hỏi thăm không có kết quả, dùng tay sờ sờ dưới thân, dĩ nhiên là bãi cỏ, dứt khoát nằm xuống, vừa rồi gượng người nói chuyện, mỏi quá, nếu mấy người này không muốn mở miệng, vậy nàng cũng không ép buộc, muốn làm gì thì làm đi (Bạch Anh *mắt tỏa sáng*: thiệt không – đúng chuẩn sắc nữ).
Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm, một cái túi lớn ngăn tầm mắt của Nhạc Du Du lại, một đôi mắt trong suốt to tròn nhìn chằm chằm nàng.
Nhạc Du Du lại nhịn không được nuốt nước miếng một cái (Bạch Anh: chắc khát dữ lắm rồi), vội vàng gượng nửa thân trên dậy, đối diện là một khuôn mặt gần như hoàn mỹ, phía sau là mái tóc màu đỏ dài tới thắt lưng, lúc này bởi vì chủ nhân khom người mà tung bay trước ngực, càng tăng thêm cảm giác mị hoặc. Du Du tuy không tính là mê trai, nhưng mà, nhìn khuôn mặt trước mắt, vẫn nhịn không được há to miệng, ai vậy a? Sao bộ dáng lại xinh đẹp thế này? Chẳng qua, quần áo trên người sao lại sặc sỡ như vậy? Nhìn vào chẳng chút thẩm mĩ gì cả.
“Tỷ tỷ, sao ngươi lại nằm trên mặt đất vậy?” Lãnh Hạo Nguyệt nghiêng đầu nhìn Nhạc Du Du, trong đôi mắt to một mảnh trong sáng, “Đang ngắm sao hả?” Nói xong, còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời rộng lớn chói chang, “Nhưng mà, không phải chỉ có ban đêm mới có sao sao?”
Ách? Nhạc Du Du chớp chớp mắt, cách nói chuyện cùng ngữ điệu của anh đẹp trai này sao lại quái như vậy chứ? Tuy nhiên, đối mặt với anh đẹp trai, Nhạc Du Du chỉ kinh ngạc hai giây, sau đó ha hả cười: “Mặt cỏ rất thoải mái, tỷ tỷ nằm xuống nghỉ ngơi một chút.”
“Thiệt không? Ta cũng muốn nằm.” Lãnh Hạo Nguyệt nói xong, liền nằm xuống bên cạnh Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du không nói gì, ngồi dậy, nhịn không được sờ vào mái tóc của hắn: “Anh đẹp trai, ngươi thật biết chạy theo mô đen a, dĩ nhiên để tóc dài như thế, còn nhuộm đỏ, chậc chậc, bất quá rất đẹp.” Nói trắng ra là, là yêu nghiệt.
“Vậy sao tóc của tỷ tỷ lại ngắn như vậy?” Lãnh Hạo Duyệt cũng ngồi dậy, “Bất quá, cũng rất đẹp đó.”
Tay của Nhạc Du Du xoa đầu của hắn, tiểu tử này nói chuyện, nàng thích