Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta

Chương 91: Đằng Hải trở về




Cửa bệnh viện , Lâm Bạc dẫn con gái đi ra.

Một đoàn kí giả ùn ùn kéo tới, đem cửa bệnh viện vây quanh.

” Các người làm gì?” Lão gia tử tức giận nói:” Tránh ra!”

Truyền thông đứng đầu đắc tội không được, Lâm gia mặc dù có bối cảnh hắc đạo, nhưng cũng không thể khống chế toàn bộ truyền thông, những kí giả này lung tung viết, hắn chỉ có thể quét sạch.

” Lâm tiên sinh, chúng tôi muốn hỏi Tư Tư tiểu thư hai vấn đề, có thể chứ?”

” Không thể, không thể trả lời.”

Gặp lão đầu không đáp ứng, các phóng viên trực tiếp liền chuyển hướng Lâm Tư Tư:” Tư Tư tiểu thư, nghe nói cô mang thai, xin hỏi cha của đứa bé là ai?”

” Thật là quá đáng! Mau đem bọn đuổi đi!” Lão gia tử nóng nảy, phân phó thủ hạ cùng vệ sĩ, đuổi các kí giả đi.

Những kí giả này hoàn toàn đều liều mạng, tại tình huống nguy hiểm như vậy cũng vẫn hỏi:” Nghe nói Tư Tư tiểu thư không có bạn trai, vậy đứa bé kia là con ai? Nghe nói Tư Tư tiểu thư sống phóng túng, cha đứa bé là ai cũng không biết, có phải như vậy hay không……”

Đối mặt với đám kí giả dây dưa, Lâm Tư Tư sợ tới mức càng không ngừng ôm thân mình, ôm đầu mình:” Tôi không biết, đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi……”

Đang hỗn loạn không thể rời ra, bỗng nhiên một thanh âm từ trong đám người truyền đến.

” Các người đừng nữa hỏi cô ấy, hỏi tôi là được.”

Giang Trục Thủy tao nhã từ trong đám người bước ra, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Tư Tư , thong dong nắm lấy tay cô.

” Loại vấn đề trẻ con này, tôi có thể trả lời cho các người – đứa nhỏ trong bụng Tư Tư, là của tôi.”

—————————————————–

” Anh có biết em là ai không ?”

San San run rẩy hỏi, sau đó không chớp mắt nhìn anh, trong lòng không biết là sợ hay là chờ đợi.

Một lúc sau, tim cô đập loạn một lúc, anh nhìn cô, chậm rãi nói:” San San.”

Nước mắt lập tức rơi ra.

” Anh còn nhớ em, vậy anh còn nhớ cái gì?”

Anh nhìn cô nói:” Chúng ta ở cùng một cô nhi viện, em bị những đứa trẻ khác khi dễ, anh che chở cho em, anh bị viện trưởng phạt, em cùng anh……”

San San che miệng, cô nghĩ đến cho dù anh trả lời không như cô muốn, nhưng cũng nhớ lại những việc này.

Anh chậm rãi vươn tay, cầm tay cô:” San San đừng sợ, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.”

Trong lòng từng trận mừng rỡ, cô cảm thấy Đằng Hải của cô đã trở lại.

” Vậy anh còn có nhớ mình là Luật Hạo Thiên hay không? Là con nuôi Lâm gia con nuôi? Phó tổng tài Lâm thị?”

Anh ngơ ngác nhìn cô, mờ mịt lắc đầu:” Luật Hạo Thiên là ai? Lâm thị là cái gì vậy? Những thứ này…… Đều có liên quan tới anh sao?”

San San sửng sốt một chút, cười nói:” Không có, những thứ này cũng không liên quan đến anh. Từ hôm nay trở đi, anh chính là Đằng Hải, không bao giờ là Luật Hạo Thiên nữa.”

Nói xong, cô hơi cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Thanh âm của anh sấu kín bên tai cô:” San San, đừng rời khỏi anh được không? Anh chỉ có em, tất cả mọi người không để ý tới anh, chỉ có em cười với anh, cho nên…… Đừng rời khỏi anh.”

” Em sẽ không rời đi anh nửa bước, cho dù anh đuổi em, em cũng không đi. Đằng Hải, em vĩnh viễn đều sẽ ở bên cạnh anh……”

Đằng Hải, xem ra ông trời đối đãi không tệ, em chờ đợi mười năm, cuối cunghf cũng gặp lại anh.

Cô gắt gao ôm lấy anh, tựa như ôm lấy hạnh phúc của mình……

——————————————————-

Ở đây tất cả kí giả cũng kinh hãi.

” Giang luật sư, mời anh lặp lại lần nữa? Đứa bé trong bụng của Tư Tư tiểu thư là của anh?”

” Đúng vậy, chuyện này, lão gia cũng biết.” Giang Trục Thủy đứng ở trên bậc thang , bình tĩnh nói:” Quan hệ của tôi cùng Tư Tư đã là quan hệ yêu đương, cũng đã được lão gia cho phép, chẳng qua vẫn chưa công bố bên ngoài. Nhưng chũng tôi đã lên kế hoạch kết hôn!”

Lão gia tử rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Giang Trục Thủy.

Lâm Tư Tư sớm đã sợ tới mức tinh thần hoảng hốt, chỉ biết cuộn mình trong lòng Giang Trục Thủy, điều này các kí giả cũng không thể không tin.

” Vậy thì xin hỏi khi nào Giang tiên sinh cùng Tư Tư tiểu thư kết hôn?”

Lão gia tử vội trả lời:” Ngày bảy tháng sau tổ chức, đến lúc đó, hoan nghênh các vị đại giá quang lâm.” Nói xong ra hiệu chi vệ sĩ mở đường, dẫn con gái và con rể lên xe.

Tách đám người ra, Giang Trục Thủy thủ vẫn nắm tay Lâm Tư Tư, cho đến khi lên xe.

Tư Tư cúi đầu, nhìn tay anh.

Anh không phải là người đàn ông cô yêu, nhưng trong lúc nguy cấp, anh lại có thể nắm tay mình như vậy, thay mình che gió che mưa.

Đóng cửa xe trong nháy mắt, Giang Trục Thủy ngẩng đầu, nhìn phía cửa sổ trêb lầu bệnh viện……

” Anh…… Vì sao phải giúp tôi?”

” Đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ là giả kết hôn.”

” Cho dù là giả kết hôn, nhưng anh trước mặt người nhiều như vậy nói đứa bé là của anh, anh không cảm thấy ủy khuất sao?”

” Tôi là đàn ông, như thế nào đều không sao cả.” Anh cười:” Nếu cô cảm thấy đối tôi như vậy là không công bằng, vậy thì nói cho tôi biết tên nào đã làm cho cô mang thai.”

Lâm Tư Tư cắn răng, khuôn mặt tái nhợt không nói lời nào.

” Không sao, tôi sẽ chờ cô tự mình nói ra.” Giang Trục Thủy cười, đôi mắt lộ vẻ bất đắc dĩ cùng bi thương.

Nếu San San nói anh là người tốt, vậy thì anh sẽ làm người tốt. Kỳ thật anh từ lúc đầu dã nghe theo sự an bài của lão gia tử, chính là sự xuất hiện đột nhiên của cô, làm cho lonhf anh gợn sóng. Mà hiện tại, lòng của anh, lại khôi phục thành dáng vẻ buồn bã.

Vì thế hết thảy, đều trở về như kúc ban đầu……