Hạ Hầu Nam ngàn suy vạn nghĩ, cũng không ngờ rằng đối phương đang ở chỗ này đợi hắn.
Không có khả năng!
Vệ ảnh hắn phái đi mặc dù có hai người không trở về, nhưng mà bọn họ ban đầu trên người vẫn còn đang nhận những nhiệm vụ khác, sau đó cũng truyền tin tức trở về, về phần Tần Tranh… Chẳng lẽ là hắn bị người ta bắt?
Không đợi Hạ Hầu Quân Vũ thay đổi sắc mặt tức giận, Hạ Hầu Nam đã trực tiếp quỳ xuống, vẻ mặt uỷ khuất :”Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Chắc chắn là người khác vu oan hãm hại nhi thần, châm ngòi ly gián quan hệ giữa nhi thần cùng hầu phủ!”
“Bệ hạ, thái tử là một người nhân hậu, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ! Xin bệ hạ làm rõ, giúp thái tử tìm một cái công đạo!” Lệ phi cũng ở một bên đau khổ cầu tình.
Luôn sống trong an nhàn sung sướng như Lệ phi lại phải quý trong khoảng thời gian dài như vậy, một lát sau liền cảm thấy có chút chống đỡ không nổi, sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi trên trán xuất ra, sau khi nghe thấy Hoắc thái y lên án, bất chấp khó chịu trong cơ thể, liền theo tư thế quỳ lếch đến trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ, cuống quít dập đầu, bộ dáng cực kỳ chật vật.
“Bệ hạ, ngài không thể oan uổng thái tử a!”
Mặc dù Hạ Hầu Nam quỳ xuống rất kịp lúc, Lệ phi cũng dập đầu thật sự rất vang dội, nhưng vẫn không cải biến được lòng nghi ngờ của Hạ Hầu Quân Vũ.
Hạ Hầu Quân Vũ tuy rằng ham mê nữ sắc, nhưng hắn không phải một hôn quân, thậm chí trong những thời điểm quan trọng, đầu óc cũng cực kỳ lý trí.
Nếu là ám sát riêng Ngọc Phi Yên, chuyện này còn có thể việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không. Nhưng mà chuyện này lại dính dáng đến Hoắc thần y, Hạ Hầu Quân Vũ lo lắng sự tình càng lúc càng lớn hơn.
Một dược vương, giá trị dĩ nhiên sẽ cao hơn Ngọc Phi Yên rất nhiều lần! Người như vậy không thể đắc tội!
Huống chi Hoắc thần y nhiều năm qua đã cứu sống rất nhiều người, danh tiếng vô cùng tốt, cho nên những người mang ơn hắn cũng rất nhiều, chỉ cần hắc thoáng vẫy tay một cái, liền có vô số người vì hắn bán mạng, trong giang hồ lại có sức ảnh hưởng rất lớn, chuyện này nhất định phải xử lý cho thật tốt mới được…
“Thần y, nghe lời nói vừa rồi của ngươi, thì ngươi đã bắt được thích khách, để lại người sống?” Hạ Hầu Quân Vũ lúc này thay đổi vẻ mặt ôn hoà mới vừa rồi, trở thành vẻ mặt vô cùng khôn khéo.
“Đúng vậy! Bắt được bốn tên!” Hoắc thần y nâng khoé môi câu lên nụ cười như hồ ly, đắc ý hả hê :”Bọn họ muốn cắn độc tự sát, nhưng đã bị ta ngăn chặn! Hừ! Cho dù chỉ còn lại một hơi thở, ta cũng có thể đem người cứu trở về! Nghĩ chết đi, cầu sự thống khoái, cũng phải hỏi thử ta có đồng ý hay không!”
“Bệ hạ, bọn họ ta giao cho người thẩm vấn! Hi vọng người có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục nhất. Người cùng ta cũng đã có nhiều năm giao tình, ta không muốn bởi vì một vài người cả gan làm loạn, ảnh hưởng đến tình cảm hữu nghị thâm hậu giữa chúng ta!”
Ý tứ trong lời nói của Hoắc thần y cực kỳ rõ ràng, Hạ Hầu Quân Vũ vội vàng gật đầu, lệnh cho Cẩm Y vệ đôn đốc người đi đến nơi Hoắc thần y nói để bắt người về thẩm vấn.
Thời gian qua rất lâu, cho đến khi hai đầu gối Hạ Hầu Nam mỏi nhừ run lên, Lệ phi lung lay sắp ngã xuống, thời điểm sắp chống đỡ không nổi nữa, người được phái đi rốt cuộc cũng mang kết quả đi tới Thái Hoà điện.
“Bệ hạ, bọn họ đã điều tra được! Có hai người là người của thái tử điện hạ, còn có hai người nữa là người của Tần Tranh thế tử! Mục đích của bọn họ là đến ám sát Ngọc Phi Yên.”
“Không, điều đó không có khả năng---“
Lệ phi ban đầu cả thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi nhưng sau khi nghe được tin tức này, rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi. Hạ Hầu Nam cùng chuyện ám sát có quan hệ cũng đã đủ khiến cho nàng bận tâm, hiện tại thế nào ngay cả Tần Tranh cũng nằm trong chuyện này chứ?
Tần Tranh là nhi tử của ca ca Lệ phi, là trưởng tử của Trấn Sơn Hầu – Tần Càng Nhân, cũng chính là thế tử của Trấn Sơn Hầu.
Bỗng chốc liên luỵ luôn cả nhi tử cùng cháu nhà mẹ đẻ, làm cho Lệ phi chịu lần đả kích này, chuyện này thật sự không tốt chút nào!
Nhìn Lệ phi đang té xỉu, Hạ Hầu Quân Vũ cau mày, lệnh người đem nàng đuổi về Lệ cẩm cung, xoay người,, vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc lệnh người truyền Trấn sơn hầu Tần Càng Nhân cùng Tần Tranh đến.
“Thái tử, ngươi bây giờ còn có cái gì muốn nói không?”
Nhìn Hạ Hầu Nam quỳ trước mặt, Hạ Hầu Quân Vũ đau đầu không thôi, có chút cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép :”Nhân chứng đều có, ngươi thật làm cho trẫm quá thất vọng rồi!”
Hạ Hầu Nam không ngờ tới vệ ảnh sẽ khai ra mình, bọn họ từ lúc nhỏ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, chống cự nghiêm hình tra tấn cũng là nội dung nằm trong huấn luyện, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy liền bán đứng mình?
Mặc dù không cam lòng, nhưng Hạ Hầu Nam biết phụ hoàng rất tính nhiệm người mà phụ hoàng phái đi, khả năng thẩm vấn của hắn càng là tay cao thủ…
“Phụ hoàng, bảo nhi thần thừa nhận chuyện không có làm, nhi thần làm không được!” Chuyện cho tới bước này, Hạ Hầu Nam đành phải liều mạng chống đối không thừa nhận.
Từ đầu đến cuối, Ngọc Phi Yên đều không nói thêm câu nào, một mực sắm vai thiếu nữ quý tộc mảnh mai chịu khổ, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ngọc Kinh Lôi. (đây mới chính là diễn viên xuất sắc nà)
Lúc biết được cháu gái lọt vào tròng ám sát, hung thủ lại chính là thái tử, Ngọc Kinh Lôi đã sớm nhịn không được. Nhưng vì Ngọc Phi Yên đứng bên cạnh một mực lôi kéo, khuyên hắn không cần xúc động, hoàng thượng nhất định sẽ có kết luận, lão gia tử vì thế mới nhẫn nhịn tức giận, chỉ là biểu tình trên mặt lại cực kỳ khó xem.
Cùng lúc đó, trong phủ Trấn Sơn Hầu, sau khi Tần Càng Nhân đưa cho thái gián tuyên chỉ một thỏi kim nguyên bảo, liền biết chuyện đã xảy ra trong cung. Tâm lý Tần Càng Nhân liền trở nên kinh hãi, lập tức mặc triều phục vào, tró gô Tần Tranh mang vào điện Thái Hoà.
“Bệ hạ, nghịch tử âm thầm tạo ra chuyện đại nghịch bất đạo này, thế nên còn liên luỵ đến cả thái tử điện hạ, thật đúng là tội đáng chết vạn lần! Thần đem hắn giao cho ngài, là chém là giết, thần tuyệt đối cũng sẽ không nói lời nào!” Không đợi Hạ Hầu Quân Vũ hỏi tội, Tần Càng Nhân một cước đá lên người Tần Tranh, bản thân cũng quỳ xuống theo.
“Là do thần dạy con không tốt, xin bệ hạ trách tội!”
Nhìn thấy màn này, Ngọc Phi Yên liền hiểu, Tần Càng Nhân đây là muốn để cho nhi tử của mình gánh chịu tất cả mọi chuyện, bảo vệ Hạ Hầu Nam.
Mặc dù ở trên đường Tần Tranh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng hiện tại bị phụ thân vô tình đẩy ra làm tấm bia như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất bi thương.
Nhưng mà, phụ thân lại có cái gì sai đâu!
Chỉ cần thái tử vẫn là Hạ Hầu Nam, địa vị của Trấn Sơn Hậu cũng sẽ không bị dao động, còn có thể càng ngày càng danh vọng hơn. Lợi ích của gia tộc so sánh cùng một người, làm tộc trưởng, Tần Càng Nhân đành thí con tốt giữ con xe* (hy sinh con tốt giữ lấy con xe), cũng dễ hiểu thôi.
Thấy Tần Tranh nhận hết tất cả mọi chuyện, sắc mặt Hạ Hầu Quân Vũ hơi khá hơn một chút.
“Tần Tranh, ta đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao phải làm như vậy? Ngươi đây chính là muốn hại ta mang danh bất nghĩa a!” Đã hiểu dụng ý của cửu cửu, Hạ Hầu Nam liền quỳ thẳng lưng, vẻ mặt thương tâm nhìn Tần Tranh :”Ngươi làm ta rất thất vọng rồi…” (Ta cũng rất muốn đạp ngươi một cái rồi!!!)
Tài diễn trò trời phú của Hạ Hầu cực cao, lời nói này làm cho người nghe cảm thấy ruột gan của hắn đứt từng khúc, khiến cho Ngọc Phi Yên nhìn mà muốn buồn nôn. (nôn ké a)
Dễ dàng đem huynh đệ từ nhỏ lớn lên ra làm kẻ chết thay, người này thật đúng là tâm địa ngoan độc!
Tuy rằng chân tướng không phải là như thế, nhưng Ngọc Phi Yên hiểu rõ, thái độ của Hạ Hầu Quân Vũ đã quyết định tất cả. Hắn đã quyết định Tần Tranh là kẻ phía sau màn sai khiến, để cho Tần Tranh trên lưng mang cái tội danh này, Hạ Hầu Nam lúc này liền được giải thoát!
Nhưng mà, thời gian còn dài, chuyện này nàng nhất định sẽ nhớ kỹ!
“Là thần có lỗi với thái tử điện hạ.”
Trong mắt hoa đào của Tần Tranh đều là một mảnh tử khí, đem lời nói đã tập luyện thật tốt cùng Tần Càng Nhân lúc nãy nói ra.
“Thần chính là không muốn thấy điện hạ chịu uỷ khuất, Ngọc Phi Yên chỉ là một phế vật, làm sao có thể làm thái tử phi! Nếu nàng ta chết, thái tử điện hạ sẽ có thể cưới nử tử tài đức vẹn toàn, thần không muốn để cho điện hạ cả đời buồn bực không vui! Bị một phế nhân như vậy liên luỵ! Nàng ta làm sao đảm đương nổi vị trí thái tử phi!”
Tần Tranh mở miệng một tiếng “Phế vật” ngậm miệng một tiếng “Phế vật”, làm cho sắc mặt Hạ Hầu Kình Thiên không nói chuyện hồi lâu trở nên càng ngày càng khó coi!
Mèo con của hắn, làm sao có thể là phế vật!
Nếu đã bỏ ra Tần Tranh, chính là người mà Tần Càng Nhân tuyển chọn, vậy không bằng giúp hắn một chút a!
“Hoàng thượng, mọi chuyện đã rõ ràng, vậy định tội đi!” Hạ Hầu Kình Thiên chuyện động ngón tay cái đang đeo nhẫn ngọc chỉ về phía Tần Tranh :”Tần Tranh mưu sát thái tử phi cùng Hoắc thần y, là tội phải trảm! Hoàng huynh, người cảm thấy thế nào?”
Mười ngón tay, cũng không bằng hắn chỉ tay một ngón.
Trấn Sơn Hầu là nơi Hạ Hầu Nam dựa vào, nếu bọn họ chặt đứt liên hệ cùng hắn, vậy Hạ Hầu Nam hắn cũng còn lại cái gì chứ? Tần Tranh là người nổi bật nhất trong gia tộc, nếu hắn chết, Trấn Sơn Hầu chưa hẳn sẽ không lưu lại oán hận!
Một từ “Trảm” của Hạ Hầu Kình Thiên, làm cho trong lòng Tần Càng Nhân rúng động.
Người dựng lên chuyện này là Hạ Hầu Nam, vì che chở hắn, chỉ có thể hy sinh nhi tử của bản thân! Việc này cũng đã sớm quyết định rồi, nhưng khi tới thời điểm này, trong lòng Tần Càng nhân vẫn rất khó chịu.
Tần Tranh là nhi tử ưu tú nhất của hắn a!
Hạ Hầu Quân Vũ có chút do dự, năm đó vào thời điểm đoạt vị, Trấn Sơn Hầu kiên định đứng về phía hắn, Tần Tranh cũng là binh sĩ văn võ song toàn… Nhưng mà Hoắc thần y còn ở đây, hắn lại không thể đắc tội thần y!
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Hầu Quân Vũ cuối cùng vẫn là nhìn về phía Ngọc Phi Yên.
Ngọc Phi Yên được Hoắc thần y cứu, cùng thần y ở chung một năm, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ Hoắc thần y, đúng là rất thích Ngọc Phi Yên, nếu khiến cho nàng ta ra mặt cầu tình, có lẽ chuyện này còn có thể thuơng lượng.
“Phi yên, ngươi là đương sự, ngươi thấy thế nào?”
“Thần cái gì cũng đều khôg biết, thần nữ nghe theo lời bệ hạ.” Ngọc Phi Yên đã sớm đoán được hoàng thượng sẽ đem quả bóng cao su này đá cho mình, liền giả bộ dáng vẻ chịu đả kích, nước mắt rưng rưng lắc lắc đầu :”Thần nữ không biết bản thân làm sao lại khiến người khác chán ghét như vậy, nếu không có Hoắc gia gia, thần nữ đã sớm chết…”
Tiếng khóc Ngọc Phi Yên rất bi thương, cùng khí thế sắc bén lúc ở Trung Nghĩa hầu phủ hoàn toàn giống như hai người khác.