Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 37: Tiếp xúc thân mật




Về đến phòng khách sạn, Thích Tự tắm rửa xong ra đi nằm luôn, đầy đầu vẫn là những chuyện Phó Diên Thăng đã làm với mình hồi tối.

Thật sự là từ lúc Phó Diên Thăng chủ động đề nghị đóng giả bạn trai hắn, Thích Tự đã lại bắt đầu hoài nghi tính hướng của đối phương, cộng thêm cả nụ hôn hồi năm ngoái giữa hai người...

Làm gì có thẳng nam nào chấp nhận hôn một người đồng giới?

Lại còn tình nguyện đóng giả bạn trai của người ta?

Trừ phi điên.

Nhưng kể cả Phó Diên Thăng có là gay, thì sao?

Là gay thì chẳng lẽ không thể không thích mình?

Dù có tự tin về bề ngoài của mình đến đâu, Thích Tự cũng không atsm cho rằng ai ai cũng phải yêu mình.

Chưa kể hắn còn có một lần ve vãn thất bại ê chề...

Thích Tự nhớ lại những lời Phó Diên Thăng nói với hắn trên đường về, cùng câu hỏi về vấn đề nguyên tắc kia, một lần nữa không khỏi cảm khái, Thầy Phó là một người đàn ông hoàn mĩ chính trực cỡ nào kia chứ.

Nếu có bạn trai như Thầy, hắn cũng không phải không thể cong vì đối phương...

...!?

Khoan đã, có gì đó sai sai thì phải?

Tại sao hắn lại nghĩ đến chuyện cong vì Phó Diên Thăng?

Bọn họ làm thầy trò, làm bạn tốt không hơn à!?

...Fuck...

Hiện tại Thích Tự vô cùng hoài nghi, hay là giữa hắn với em trai song sinh Thích Phong của mình vẫn luôn tồn tại một loại từ trường thần bí nào đó, cho nên tình yêu cuồng nhiệt đến mất não của Thích Phong dành cho Lăng Khả ở cõi u minh mới ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn cũng ngày càng có khuynh hướng thành gay...

...Thích Phong đáng ghét!

*

Ngày hôm sau Thích Tự ngủ đến đẫy tễ, rời giường xong là đi ăn trưa luôn trong khách sạn. Phó Diên Thăng có nói buổi trưa sẽ đến tìm hắn, quả thật sau giờ cơm trưa liền gọi điện đến.

"Có đang ở khách sạn không? Giờ tôi qua nhé?"

"...Qua đi."

Cúp điện thoại xong, Thích Tự cũng xốc lại tâm lí mình một trận.

Hắn tự nhủ, mặc dù hắn với Phó Diên Thăng từng có với nhau một nụ hôn, nhưng nụ hôn kia là do hắn chủ động đùa bỡn, có khi Thầy Phó còn chẳng nhận ra người kia chính là hắn; mặc dù Thầy Phó có thể thích nam giới thật, nhưng hắn cũng chưa chắc mình đã giống vậy; mặc dù Thầy Phó thi thoảng cũng nói mấy lời trêu ghẹo hắn, nhưng đấy chỉ là miệng nói tùy tiện, chứ bản chất người ta vẫn chính trực vô cùng.

—Cho nên nếu mày không xúc động mãnh cmn liệt đến mức muốn cong vòng vì anh ta, thì biết đường mà giữ khoảng cách chuyên nghiệp đi, nhất định, tuyệt đối, đừng có vượt qua giới hạn nữa!

Thích Tự hít sâu một hơi, quay trở lại phòng.

Hắn thay sang một chiếc áo sơ mi kẻ màu xanh nhạt nhã nhặn, cài kín khuy lên tận cổ, đứng trước gương chỉnh trang lại mái tóc đen hơi rối của mình, sau đó ngồi xuống sofa trong phòng khách, tay cầm chồng tổng kết điều tra gần đây, nghiêm túc chờ Phó Diên Thăng đến, cứ như đang chuẩn bị bước vào một buổi phản biện luận văn.

Hai mươi phút sau, Phó Diên Thăng đến, Thích Tự đứng dậy ra mở cửa cho đối phương.

"Mặt bị cháy nắng đã đỡ hơn chưa?" Vừa nhìn thấy Thích Tự, người kia đã lại nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Thích Tự mất tự nhiên né ánh mắt đi, cố giữ cho giọng bình tĩnh nói: "Chắc phải hai chục ngày nữa mới lại được... không sao đâu."

Phó Diên Thăng nói: "Tôi có mang thuốc mỡ đấy, để bôi cho cậu một ít."

Thích Tự: "..."

Phó Diên Thăng đi thẳng tới sofa, lấy ra một lọ thuốc nhỏ cỡ bàn tay từ trong túi da bò của mình xong vẫn thấy Thích Tự đứng trước cửa, bèn giục: "Còn sững sờ ở đấy làm gì?"

Thích Tự giật mình nói: "À không, tôi không cần..."

"Không cần?" Phó Diên Thăng ngắt lời hắn, "Chính mình còn không dám sờ lên mặt mà nói không cần? Phải khi nào lột hết da ra thì cậu mới định kêu đau hay gì? Hôm qua tôi chạy khắp ba tiệm thuốc, sáng sớm hôm nay lại đến một bệnh viện tư nhân nữa mới mua được cho cậu lọ thuốc mỡ nhập khẩu này, bác sĩ nói dùng cho da bị cháy nắng rất tốt, bôi thử sẽ thấy hiệu nghiệm ngay... Đừng có cậy mạnh nữa, đến đây."

Hắn ghét nhất cái giọng điệu quở trách ra lệnh như thế, nếu người khác mà nói với hắn bằng cái giọng ấy, đảm bảo Thích Tự đã tiễn khách luôn rồi.

Có điều người nói những lời này lại là Thầy Phó mà hắn khâm phục, chưa kể đối phương còn bảo hôm qua phải chạy đi tận ba tiệm thuốc? Lúc bọn họ tách nhau ra đã là gần 1 giờ đêm, Phó Diên Thăng không về nhà luôn mà còn chạy đi mua thuốc cho hắn?

Thích Tự đột nhiên cảm động không thôi, giống như đã nhìn ra sự quan tâm trong lời nói nghiêm khắc của đối phương.

Hắn vô thức đi đến sofa, nhìn thuốc mỡ kia rồi nói: "Thật ra tôi tự bôi cũng..."

Phó Diên Thăng: "Cậu nhìn thấy không mà bôi? Ngồi xuống đi."

Thích Tự: "..."

Vài giây sau, ngón tay chấm thuốc mỡ của người kia bắt đầu xoa lên mặt hắn, đại não trống hoắc của Thích Tự bỗng nhảy ra vô số dấu "???".

...Cái diễn biến quỷ dị này là thế mẹ nào đây?

Rõ ràng nửa tiếng trước, hắn còn đang ra sức tẩy não bản thân phải giữ gìn khoảng cách chuyên nghiệp với Thầy Phó, vậy mà hiện tại đã đồng ý để đối phương bôi thuốc mỡ cho mình rồi? Còn cái loại tiếp xúc nào thân mật hơn nữa à?

Mà khoan, không nhìn thấy thì mình vẫn có thể soi cmn gương mà?

Rốt cục người này có chơi ngải gì với hắn không mà cứ dính đến đối phương là y như rằng IQ của hắn rụng hết cả lượt vậy?

"Tsss..!" Suy nghĩ đột nhiên bị cử động của đối phương cắt đứt.

Phó Diên Thăng: "...Đau à?"

Thích Tự nhíu nhíu mày: "Hơi hơi."

"Đúng là được chiều quen..." Phó Diên Thăng cười cười lẩm bẩm một câu, lại chấm thêm một ít thuốc mỡ, cả động tác trên tay lẫn giọng điệu đều hết mức dịu dàng, "Da mặt mịn thật."

Thích Tự: "...???"

Có phải là ảo giác không vậy? Sao hắn lại cảm thấy... Thầy Phó đang mượn cớ ve vãn mình nhỉ?

"Được rồi, tôi để thuốc mỡ ở đây nhé..."

Không biết là 5 10 hay 15 phút sau, rốt cục Phó Diên Thăng cũng lui về ngồi thẳng dậy.

"Sáng một lần tối một lần, nhớ tự bôi đấy, chắc 2 3 ngày gì đấy sẽ đỡ thôi."

Thích Tự liếc mắt nhìn người kia, nghĩ bụng thế sao lúc nãy anh còn bảo tôi không nhìn được?

Phó Diên Thăng không để ý đến ánh mắt của hắn, xoay người đi rửa tay, lúc về lại lấy ra hai cốc đồ uống để lạnh đặt lên bàn.

"Gì vậy?" Thích Tự hỏi.

"Trà giải khát đang hot đấy, được em gái ở công ti giới thiệu cho bảo ngon lắm, một cốc có xoài xay, một cốc có nho, cậu chọn đi." Phó Diên Thăng nói.

"Em gái ở công ti?" Thích Tự chọn cốc màu tím, chọc ống hút vào.

"Ừm, tôi quản lí năm tổ dự án, có mấy em gái xinh đẹp."

"Ò..." Thích Tự nghĩ bụng, đấy, Thầy Phó để ý đến mấy em gái xinh đẹp cơ mà, khả năng cũng có xu hướng này thôi.

Thích Tự bình tĩnh hút một ngụm đồ uống, hút được đến miếng nho tươi mà mắt bỗng mở lớn.

"Được không?" Phó Diên Thăng hỏi.

Thích Tự thoáng nhìn tên hiệu trên cốc, cảm thán: "Trong nước nhiều đồ ăn đồ uống ngon thật."

Phó Diên Thăng cười cười, ngồi xuống rồi nói: "Nói qua tôi nghe về tình hình điều tra của cậu đi."

Thích Tự vừa uống nước vừa nói những điều có thể tiết lộ cho Phó Diên Thăng, người kia nghe xong thì dở khóc dở cười: "Đó giờ cậu điều tra như vậy hả?"

Thích Tự: "Không phải thì sao?"

Phó Diên Thăng: "Cậu cứ trực tiếp làm Thái tử vi hành như thế, mấy người dưới đó để cậu phát giác ra được cái gì mới là lạ."

Thích Tự nhíu mày: "Tôi cũng kiểm tra đột xuất mấy lần mà."

Phó Diên Thăng nghiêm mặt nói: "Cậu cho rằng bọn họ biết hôm nay cậu đến thì hôm nay mới chuẩn bị à? Chắc chắn là từ lúc biết cậu sắp về làm quản lí tạm thời là bọn họ đã dàn trận hết rồi, cho nên cậu có đi hôm nay hay ngày mai thì cũng đều chỉ thấy những thứ được ngụy tạo thôi."

Thích Tự vội nói: "Vậy tôi phải làm sao? Nói như anh thì mai tôi cũng không cần xuống xưởng nữa à."

"Đi thì vẫn phải đi." Phó Diên Thăng hút một ngụm nước, nói, "Chí ít là để cậu có cái mà so sánh."

Điều tra không có kết quả, làm việc cũng không đúng quy cách, Thích Tự không khỏi ủ rũ không cam. Hắn biết Phó Diên Thăng nhất định có biện pháp, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh đi cùng thì sẽ có tác dụng sao?"

"Trên đời này không có vách nhà nào là kín gió hoàn toàn, nếu bọn họ đã động tay động chân thật, thì nhất định phải có dấu vết lưu lại, chỉ cần nắm được một mắt xích thì sẽ dần dần lôi ra cả ổ củ cải mang bùn, nhưng mà cậu bây giờ, chưa thấy được lá củ cải đâu mà đã phơi mình thành..." Phó Diên muốn nói lại thôi, chỉ cười nhẹ một tiếng, "Nói ra cậu lại giận."

(*bắt nguồn từ thành ngữ "nhổ củ cải ắt vướng theo bùn"—đối với phạm tội tập thể, một phần tử sa lưới sẽ kéo theo hàng loạt các phần tử khác ngã trận, bởi bọn chúng là các mắt xích móc nối với nhau, cấu thành nên ổ tội phạm hoàn chỉnh)

Thích Tự: "..."

Thế này thì khác mẹ gì anh nói toẹt ra đâu!?

Hắn trừng mắt nhìn Phó Diên Thăng, tức phát ngứa răng nhưng trong lòng thì sầu đến thảm: Gặp phải đứa học trò đần như này, Thầy Phó nhất định sẽ không chấp nhận đề nghị kèm cặp hắn rồi.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận mình vô dụng đến vậy.

Phó Diên Thăng thấy Thích Tự hiếm khi không phản bác, lại còn trưng ra vẻ mặt mất mát như thế, không thể không hỏi: "Sao vậy? Tôi chỉ đùa chút thôi mà, không vui thật à?"

Thích Tự vuốt vuốt cốc nước, rầu rĩ nói: "Đâu."

Phó Diên Thăng nhìn hắn, cũng không nói nữa.

Hai người trầm mặc như vậy chừng nửa phút, Thích Tự mới hoang mang: "Sao anh cứ nhìn tôi thế?"

Phó Diên Thăng thấp giọng nói: "Vì cậu đẹp."

Thích Tự: "..."

Phó Diên Thăng cười cười, lại an ủi hắn: "Thôi, đã bảo mai tôi sẽ đi bắt kẻ xấu cùng cậu rồi mà? Đừng bực mình nữa, hmm?"

Thích Tự: "..."

Cái giọng điệu như đang dỗ trẻ này là sao?

Khoan đã, có phải hắn vừa chịu ảnh hưởng của từ trường với Thích Phong nữa không vậy?

Vì cái gì hắn lại cảm thấy ánh mắt Phó Diên Thăng nhìn mình lúc này... thâm tình thế?

Phó Diên Thăng hỏi: "Ban đầu cậu định ngày mai thế nào?"

Thích Tự: "Vốn là định dẫn theo Ngô Song với hai vệ sĩ mà ba tôi thuê cho, bốn người lái xe đến đó, nhưng anh cũng đi cùng thì phải thuê xe bảy chỗ."

Phó Diên Thăng: "Còn thư kí ở MeiWei mà giám đốc Tần sắp xếp cho cậu thì sao?"

Thích Tự lắc đầu: "Chị ta không biết cuối tuần này tôi định đến Ninh Thành, ý đồ của tôi là điều tra đột xuất mà."

Phó Diên Thăng lại cười: "Tôi phát hiện ra, cậu đúng là cứng nhắc đấy."

Thích Tự: "???"

Phó Diên Thăng: "Nói muốn điều tra là cứ thế mình mình điều tra, cậu định thi thố với ai à... chẳng lẽ cậu không nghĩ đến chuyện nhờ giúp đỡ chuyên nghiệp?"

Thích Tự sửng sốt, nhờ giúp đỡ chuyên nghiệp? Thế là gian lận mà?

Không phải Phó Diên Thăng muốn kiểm tra năng lực của hắn à? Thế nên hắn mới hùng hục một mình chứ.

"Điều tra cũng giống như làm gián điệp trong chiến tranh ấy, phải mai phục, phải kiên nhẫn, cậu không biết để điều tra về một công ti, đội nhân viên chuyên nghiệp cũng phải mất đến mấy tháng à?" Phó Diên Thăng ngừng lại, nói, "Mang đi có ngần ấy người, mà ai nấy cũng lẽo đẽo đi theo cậu như thế thì sao mà điều tra ra được gì."

Thích Tự: "..."

Chẳng lẽ hắn hiểu lầm rồi?

Hay việc tìm đến công ti điều tra cũng là một tiêu chí thể hiện năng lực của hắn?

...

Thôi bỏ đi, kết quả khảo sát cũng đã thế rồi, Thầy Phó nói gì thì là thế ấy.

Phó Diên Thăng: "Tôi có quen mấy điều tra viên bên Trác Thạch, để gọi họ tới sắp xếp cho, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đấy, thuê đội chuyên nghiệp là phải trả tiền đó."

Thích Tự: "Tiền bạc không phải vấn đề."

Phó Diên Thăng: "Được rồi, vậy tính cả tôi là một nhé? Muốn tiếp cận với thực trạng kinh doanh ở công ti cậu, đằng nào cũng phải kí hợp đồng giữ bí mật, có điều tra ra gì thì cậu cũng không cần lo bọn tôi sẽ để lộ thông tin ra ngoài."

Thích Tự ừm một tiếng, thầm nghĩ, đúng là Thầy Phó, làm việc lúc nào cũng chặt chẽ, quả khiến người ta yên tâm.

****

<Epilogue>

Một

Thích Tự: "Thích Phong đáng ghét!"

Thích Phong: "Rõ ràng là anh tự mình gay! Sao lại trách em? QAQ"

Hai—

Phó: "Lúc bôi kem cho vợ, coi vợ ti hí nhìn mình mà kích hết cả động..."

Hôm nay cũng được ăn đậu hũ Cá non mơn mởn, quá ư là thoả mãn ╭( ̄▽ ̄)╮

Ba—

Mũ 2: "Anh Phó! Em khổ quá mà! Ông chủ nhỏ sai em như thể em có ba đầu sáu tay ấy! Em vẫn còn bé lắm! Không chịu được hành hạ như thế nữa đâu!"

Số Phức *hút thuốc*: "2 à, không phải kể, anh cũng là người từng trải đây chứ đâu."

Mũ 2: "Cậu ta cũng tận dụng anh như thế à?"

Số Phức: "Lại chả? Sai anh không quản ngày đêm đến cả năm trời rồi."

Mũ 2: "..."

-

vtrans by xiandzg