Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 122: Tâm lí chống đối




Đến khi cửa thang máy chặn lại ánh mắt kia, Thích Tự mới thở phào một hơi, giả bộ dịch chuyển để né đi cánh tay Đường Vĩ Sùng đang khoác trên vai mình.

"Thấy Tư Trạch kể cậu ra nước ngoài học từ nhỏ, gần đây mới quay về à?" Đường Vĩ Sùng lại hỏi hắn.

"Được nghỉ thì em cũng hay về, mẹ với em trai em đều ở đây cả, có cái năm ngoái bắt đầu về làm việc cho ba nên ở lại hả gtrong nước lâu hơn thôi."

"À, chả trách..." Đường Vĩ Sùng gật gù nói.

"Chả trách gì anh?" Thích Tự hỏi.

"Chả trách ngây thơ như thế haha." Đường Vĩ Sùng cười cười, "Tư Trạch kể là cậu được ba bao bọc kĩ lắm, từ bé không phải tiếp xúc với mấy chuyện nhốn nháo, bảo bọn anh không được bắt nạt cậu."

Thích Tự sửng sốt: "Tư Trạch nói vậy sao?"

"Chứ gì nữa, lần trước tụ tập là Tư Trạch đã rào trước với bọn anh thế rồi..." Đường Vĩ Sùng nhìn hắn nói, "Quan hệ hai nhà chắc tốt lắm nhỉ? Nhà họ Tư làm ăn lớn, đầu tư đủ loại sản nghiệp khắp cả nước, vốn ra ra vào vào nhiều như thế mà bao nhiêu năm nay chỉ duy nhất khoản dành cho tập đoàn nhà cậu là còn nguyên."

Nghe vậy, Thích Tự đột nhiên cảm giác thật khó nói.

Đường Vĩ Sùng lại tiến tới nắm vai hắn, thân thiết nói: "Được rồi, Tư Trạch đã đưa cậu đến thì các anh ở đây đều sẽ bảo kê cho, cứ thả lỏng, đừng câu nệ, muốn chơi gì thì cứ thẳng thắn nói ra, sinh hoạt trong nước chắc sẽ thú vị hơn nước ngoài của cậu đấy."

Nói đoạn, thang máy cũng lên đến tầng thượng, ba người cùng bước qua cổng vòm hoa hồng tiến vào sảnh.

Phòng tiệc đã được bài trí xong xuôi với đầy rẫy đèn màu lấp lánh và hoa tươi, cùng nhóm tuấn nam mĩ nữ tới trước đang cười đùa tán gẫu.

Trên sân khấu có cả DJ chà đĩa, hiện đang chơi một bản tình ca của Hàn, phục vụ xung quanh thì bưng Champagne lui tới không ngừng.

Trông thấy Đường Vĩ Sùng và Thích Tự cùng tới, Vinh Kha niềm nở ra đón: "Tới rồi đấy à? Hoan nghênh hoan nghênh!"

Bên cạnh hắn là một cô nàng xinh xắn, trên đầu đội hờ chiếc vương miện kim cương nho nhỏ, nhìn trang phục thì đây có vẻ là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.

Quả nhiên, ngay sau đó Vinh Kha đã lên tiếng giới thiệu: "Thích Tự, giới thiệu với cậu bạn gái của tôi, Lý Hân Hân."

Tuy là lần đầu tiên gặp bạn gái của Vinh Kha, Thích Tự lại thấy người kia trông quen quen.

Lúc này, Đường Vĩ Sùng dẫ bạn gái đến mới ngạc nhiên hô hào: "Lý Hân Hân! Anh là fan của em đấy, gần đây còn đang theo dõi bộ "Ngày tháng hoàn mĩ" em đóng chính cơ!"

Đường Vĩ Sùng nhìn bộ dạng của Thích Tự là biết hắn không biết, cười cười giải thích cho một câu: "Minh tinh đang hot đấy."

Bấy giờ Thích Tự mới hiểu, thì ra là minh tinh, chắc hắn đã nhìn thấy quảng cáo của đối phương ở đâu đó nên mới nhớ mang máng gương mặt này.

"Xin chào." Thích Tự bắt tay với cô, "Chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn." Lý Hân Hân mỉm cười ngọt ngào, lại dán sát vào Vinh Kha nói, "Vinh thiếu gia, bữa anh nhờ em giới thiệu một chị em có bối cảnh sạch đẹp cho bạn mình, là cho cậu ấy đấy à?"

Vinh Kha: "Chính xác, nay ở đây có cô bạn nào của em phù hợp không?"

Lý Hân Hân đánh giá Thích Tự, tỏ vẻ ngưỡng mộ không che giấu: "Có thì có, nhưng cậu chàng cực phẩm thế này còn cần gì em giới thiệu cho chứ? Anh cứ thử đưa người ta lên sân khấu mà xem, các cô nàng muốn theo đuổi cậu ấy có mà xếp hàng xuống tận hầm gửi xe cũng chưa hết ấy chứ."

Vừa nghe ba chữ "hầm gửi xe", Thích Tự đã nghĩ ngay đến Phó Diên Thăng đang chờ mình dưới nhà, chẳng hiểu sao mặc cảm tội lỗi lại dâng trào, đồng thời còn bức bối không thôi—hắn cũng đâu có khiến đối phương phải đợi mình bên dưới.

Vinh Kha cũng vờ vịt liếc sang bạn gái mình, ôm eo cô nói: "Tài nguyên tốt thế anh mới để dành cho em đấy còn gì nữa? Tranh thủ đi, có người nào không?"

Lý Hân Hân tươi tỉnh nhìn Thích Tự, hỏi: "Quả thật tôi có một ứng cử viên phù hợp lắm, chờ chút tôi đi gọi cô ấy liền."

Đang cười nói, lại có người mới tới.

"Ô, Tư Trạch tới rồi!" Vinh Kha vẫy vẫy tay với hắn, ngạc nhiên nói, "Sao cậu cũng một mình thế này?"

"Một mình thì sao? Không có người bạn hẹn thì không được dự tiệc à?" Tư Trạch hôm nay mặc nguyên cây đen từ sơ mi đến quần tây, có vẻ bị vấn đề Vinh Kha vừa hỏi chọc cho mất hứng, toàn thân toát lên khí thế "muốn sống thì tránh xa".

Vinh Kha cũng nể đối phương, vội nói: "Hỏi chơi thôi mà, một mình thì một mình thôi, có cậu là tốt rồi, cảm ơn đã đến ủng hộ nhé."

Tư Trạch hừ nhẹ một tiếng, chào hỏi bọn họ rồi nói: "Đi, qua bên kia uống rượu với tôi."

Cả hội ra khu sofa chính giữa đại sảnh, lúc bồi bàn mang khay rượu đến, Tư Trạch chọn lấy một li Vodka.

Trong li có một cục đá lớn, vì thuộc loại mạnh nên lượng rượu không nhiều, thường thường đều là đợi đá tan dần rồi mới từ từ uống, vậy mà Tư Trạch vừa cầm lên đã tu hết sạch, sau đó đặt li không với cục đá xuống bàn đánh rầm.

Ai nấy không khỏi sững sờ, Đường Vĩ Sùng mới lên tiếng: "Sao vậy Tư tổng, đang không vui à?"

Vinh Kha: "Bảo sao vừa đến đã gây sự với tôi rồi..."

Tư Trạch cười nhạt: "Sao đâu, uống mấy li rượu vào là vui liền."

Đường Vĩ Sùng có vẻ đã quen với cảnh này, gào lên một câu: "Rồi rồi rồi, uống uống uống! Gọi bọn họ mang thêm mấy li Vodka đến đi, cho Tư tổng uống thỏa thích!"

Nhờ câu đùa của Đường Vĩ Sùng mà bầu không khí cũng dịu đi, cả hội tươi cười nâng lí, vừa uống vừa tán gẫu chuyện trong giới.

"À này, mấy cậu nghe vụ Chủ tịch quỹ Vân Hải bị chính vợ mình tố cáo chưa?"

"Chủ tịch quỹ Vân Hải, ý cậu là Hoàng Nghị Phàm ấy hả?"

"Đúng rồi, ông ta đấy!"

"Nghe rồi, vụ đấy dạo này hot mà!"

"Ông ta bị vợ tố cáo về tội gì? Tham ô hay là giao dịch tay trong?"

"Sai hết, tố cáo vụ ngoại tình với sống cùng nhân viên nữ của mình lâu lắm rồi!"

"...Đệt, nhưng lãnh đạo cấp cao của mấy cái quỹ đấy đều có bồ nhí hết mà, có phải chuyện gì lớn đâu?"

"Mình thì không thấy lớn, chứ người vợ tố cáo thật mà, nghe bảo là gửi mail đến toàn công thể công ti, kể lại tất tần tật đời sống ngoại tình phách lối của ổng với bồ nhí luôn, chậc, bức thư đó cũng bị truyền đi khắp nơi rồi. Đường đường là chủ tịch một doanh nghiệp có vốn nhà nước, nắm trong tay cả trăm tỉ tệ, đã thế còn mang danh Đảng viên, dính phải bê bối thế này thì tiền đồ còn mất sạch chứ nói gì đến li hôn tay trắng.

Đường Vĩ Sùng hỏi: "Ơ, Tư Trạch, nhà cậu với quỹ Vân Hải cũng có qua lại mà phải không?"

Tư Trạch lạnh lùng hừ mũi: "Khỏi nhắc, Hoàng Nghị Phàm kia đang chạy vạy khắp nơi cầu cứu, còn đến xin cả ông ngoại tôi nữa kìa. Cơ mà tôi thấy vụ này có xin giời cũng chả cứu được, vợ ông ta gây ra náo loạn như thế thì phía trên kiểu gì chẳng phải vào cuộc."

Lâm Đông nói: "Chỉ sợ sẽ rút theo củ cải vương bùn thôi, Hoàng tổng làm ở Vân Hải bấy lâu nay, có quan hệ sâu rộng với biết bao công ti, nhỡ bị điều tra ra cái gì thì lại phiền cho chúng ta."

(*củ cải mang bùn: đối với phạm tội tập thể thì một phần tử sa lưới sẽ kéo theo hàng loạt phần tử khác ngã trận, bởi bọn chúng là các mắt xích móc nối cấu thành nên ổ tội phạm hoàn chỉnh)

Tư Trạch tỏ vẻ bất cần cười cười: "Đợi người ta điều tra mới sợ thì còn kịp chắc? Mấy chuyện này thì từ lúc làm đã phải sạch sẽ rồi, thủ tục hợp tác các thứ đều nghiêm chỉnh chính quy thì người ta tra được cái rắm gì."

Vinh Kha hỏi: "Tư Trạch, cậu không vui là vì chuyện này à?"

Tự Trạch lại cầm một li rượu lên, trầm giọng đáp: "Không phải."

Mọi người lại xôn xao trò chuyện, bất giác kéo thêm không ít người vây đến bàn tán về các tin tức trong giới.

Mang tiếng là tiệc mừng sinh nhật bạn gái Vinh Kha, song tiêu điểm thực chất vẫn tụ về mấy người Tư Trạch, minh tinh hay bạn hẹn xinh đẹp cũng chỉ để làm nền cho đám đàn ông.

Thích Tự đang nghe bọn họ nói chuyện, thì một cô nàng trông có vẻ nhanh nhẹn đi tới ngồi cạnh hắn theo chỉ dẫn của Lý Hân Hân.

"Chào anh..." Cô gái kia cười cười với Thích Tự rồi giới thiệu bản thân, "Tôi là Hạ Hàm."

Thích Tự hơi ngơ ngác, thậm chí là bài xích nữ giới lạ mặt đến gần theo bản năng, có điều nghĩ tới sự lừa dối của Phó Diên Thăng, nghĩ tới những điều đối phương vừa ra lệnh cho mình dưới xe mà bỗng nhiên sinh ra tâm lí chống đối.

Như thể cố ý làm ngược lại với lời nói của Phó Diên Thăng, Thích Tự cười nhạt với cô nàng kia, đáp: "Xin chào, tôi là Thích Tự."

Hạ Hàm đưa cho Thích Tự một li rượu, hỏi: "Anh đang làm gì?"

Thích Tự nhìn cô nói: "Tôi vẫn đang đi học, tiện thể có làm giúp ba một số việc."

"Ồ." Hạ Hàm bị Thích Tự nhìn thẳng mà đỏ mặt, rũ mắt nói, "Anh đừng tia tôi lộ liễu thế chứ."

Thích Tự: "...Có hả?"

"Có mà." Hạ Hàm liếc hắn cười nói, "Ngoại hình anh xuất sắc thật, chị Hân mà không bảo anh là bạn của bọn họ thì tôi còn tưởng chúng ta chung giới rồi."

Thích Tự nhíu mày: "Cô cũng là ngôi sao?"

Hạ Hàm vội vàng lắc đầu: "Không không không, tôi chưa đến tầm đấy. Tôi vẫn đang học trong trường Diễn xuất, năm ngoái tình cờ được một đoàn làm phim chọn trúng, có đóng chung với chị Hân vai em gái chị ấy, sau đó thì hai chị em thành bạn bè. Nhưng tôi không nổi như chị Hân, cùng lắm mới đến tuyến 18 thôi."

(*diễn viên tuyến 18: kém nổi, gần như vô danh tiểu tốt)

Thích Tự: "Học diễn xuất vui không?"

Hạ Hàm chớp chớp mắt: "Vui chứ, tôi thích lắm."

Thích Tự: "Vậy thử diễn cho tôi xem đi."

Hạ Hàm hơi bị dội: "Diễn gì?"

Thích Tự: "Gì cũng được, kiểu như một người không giống với cô vừa rồi xem."

Hạ Hàm rũ mắt suy nghĩ, lúc giương lên lần nữa, Thích Tự nhận thấy ánh mắt và khí chất của cô đã có sự thay đổi.

Hạ Hàm nhìn Thích Tự với ánh mắt quyến rũ, bạo dạn duỗi ngón trỏ chạm lên cằm Thích Tự, khóe miệng nhếch lên đầy bí ẩn, đột nhiên dán lại trước mặt hắn, thì thầm đầy hào hứng: "Soái ca, vẻ cấm dục ấy khiến tôi rất muốn chinh phục anh đấy..."

Thích Tự: "..."

Cảm nhận ngón trỏ thanh mảnh mơn trớn trên cằm, không hiểu sao bên tai Thích Tự lại vang lên lời dặn của Phó Diên Thăng—Không được động chạm quá thân mật với người khác, bất kể là nam hay nữ.

Hắn như thể bị người dùng chú điều khiển, vô thức đẩy cổ tay Hạ Hàm ra.

Hạ Hàm biến sắc, lập tức quay về bộ dàng thiếu nữ dè dặt vừa nãy, cúi đầu nói: "Ngại quá, vừa rồi chỉ là diễn thôi, tôi không có ý xúc phạm..."

Thích Tự cười cười: "Cô cũng nói tôi cấm dục mà? Quả thật tôi không thích bị người khác đụng chạm.

Hạ Hàm: "Xin lỗi..."

Thích Tự an ủi: "Không sao, cô diễn tốt thật, vừa rồi tôi thấy cô như biến thành một người khác luôn vậy."

Hạ Hàm ngại ngùng nói: "Vừa rồi tôi diễn Irene Adler trong "Sherlock Holmes". Một lớp diễn xuất của tôi từng phân tích về nhân vật này, lời thoại do tôi tự nghĩ ra, bình thường vẫn hay tập riêng với bạn học, cơ bản thôi."

Thích Tự tò mò về lớp diễn xuất kia, lại hỏi xem đối phương được học những gì, hai người cứ thế bất giác nói chuyện một lúc lâu. Chưa kể sau khi biết Thích Tự ghét bị đụng chạm, Hạ Hàm không lại gần hắn lần nào nữa, chỉ giữ khoảng cách nói chuyện bình thường, bởi vậy mà gây được không ít thiện cảm với hắn.

Sau khi hiểu rõ về bối cảnh của cô gái này, Thích Tự mới đặt li rượu xuống, nói: "Tôi muốn đến phòng vệ sinh một chút, cô biết lối không?"

Hạ Hàm nóng mặt, thấp giọng nói: "Biết, để tôi dẫn anh đi."

Hai người lần lượt đứng dậy, người xung quanh thấy vậy thì đồng loạt nhìn theo đầy ẩn ý, Vinh Kha còn nhếch miệng cười thầm thì với Lý Hân Hân, hẳn là nghĩ rằng đã "mối lái" thành công.

Hạ Hàm dẫn Thích Tự đến cửa phòng vệ sinh, nhưng hắn không đi vào mà đứng ngay đó hỏi cô: "Cô có Wechat không, chúng ta trao đổi liên lạc đi?"

Hạ Hàm sáng mắt, lập tức lôi điện thoại trong túi ra: "Được."

Thích Tự vừa quét mã của cô vừa giải thích: "Hạ Hàm, tôi sẽ không yêu đương hay đến với cô, nhưng thi thoảng sẽ cần cô hỗ trợ diễn kịch, hoặc là cùng đến một số sự kiện, ví như buổi hôm nay chẳng hạn... Cô sẽ đồng ý chứ?"

Hạ Hàm há hốc miệng, ánh mắt lóe lên vẻ thất vọng nhưng cũng nhanh chóng biến thành cảm động, gật đầu nói: "Tôi đồng ý."

Thích Tự cất điện thoại đi, cũng cảm ơn đối phương một tiếng.

Hạ Hàm: "Tôi mới là người phải cảm ơn anh."

Thích Tự: "Tại sao?"

Hạ Hàm hạ giọng nói: "Hôm nay chị Hân dẫn tôi tới đây, mang tiếng là để giới thiệu bạn trai nhưng thực chất là đến tìm kim chủ chống lưng cho... Trong giới này của bọn tôi, tài nguyên cơ hội đều có hạn. Một sinh viên mới 21 tuổi, gia cảnh lại bình thường như tôi, nếu chỉ dựa vào mình mình thì rất khó để mà phát triển được. Chị Hân bảo đây là chuyện rất bình thường trong ngành, nhưng trước khi tới đây tôi cũng sợ lắm, sợ mình sẽ gặp phải ông già biến thái nào..."

Thích Tự: "..."

Hạ Hàm cười cười: "Cũng may là gặp anh. Nói thật là lúc vừa thấy anh tôi cũng xao xuyến lắm, đẹp trai thế cơ mà. Nhưng tôi biết thân phận của các anh đều rất gì và này nọ, cho nên chẳng hi vọng yêu đương gì đâu... Thậm chí những yêu cầu anh đưa ra vừa rồi còn khiến tôi thoải mái hơn, tôi hỗ trợ được hết."

Sự thẳng thắn của đối phương cũng khiến Thích Tự thở phào nhẹ nhõm, điểm thiện cảm lại càng tăng: "Được rồi, đã là quan hệ hỗ trợ, có yêu cầu gì về vật chất hay tài nguyên cô đều có thể nói với tôi, chỉ cần nằm trong phạm vi hợp lí thì tôi sẽ giúp đỡ."

Hạ Hàm cũng không ra vẻ, le lưỡi khôn khéo nói: "Tôi sẽ không đòi hỏi quá đáng đâu."

Thích Tự gật đầu: "Vậy đợi một lát, tôi dùng phòng vệ sinh cái đã."

Hạ Hàm: "Tôi cũng vào chỉnh lại trang điểm."

Vào đến toilet, Thích Tự mới rút điện thoại mở ra hai tin nhắn chưa đọc từ Phó Diên Thăng.

F1S: "10h, đừng uống nhiều rượu quá biết chưa?"

F1S: "11h, nhắc cậu chút, còn 1 tiếng nữa."

Thích Tự hừ mũi, cười lạnh nhét lại di động vào túi quần, vờ như không trông thấy.

Hắn rửa tay xong ra ngoài, Hạ Hàm đã ra trước, hai người cùng quay lại phòng tiệc, chưa bước vào đã nghe thấy tiếng gây gổ.

Thích Tự hơi giật mình, rảo bước nhanh hơn, vào đến nơi mới thấy xung quanh chỗ bọn họ ngồi vừa rồi đều đã đầy vụn thủy tinh, mặt đất thì bừa bộn, Tư Trạch ngồi trên ghế sofa cáu kỉnh nói: "Gọi cho cậu ta, gọi cậu ta đến đây ngay cho tôi!"

Thích Tự nhíu mày hỏi Đường Vĩ Sùng: "Anh ấy sao vậy?"

Đường Vĩ Sùng: "Lâm Đông vừa mới nói một câu, không hiểu sao lại khiến cậu ta kích động thành ra như thế."

Thích Tự: "Nói gì?"

Đường Vĩ Sùng: "Thì vẫn là vụ của Hoàng tổng Quỹ Vân Hải ấy, Lâm Đông vừa bảo "Loại vợ như thế còn chưa bỏ thì để đến bao giờ nữa? Hoàng tổng không quản được vợ mình mà còn dám ra ngoài tìm bồ", Tư Trạch nghe xong thì lập tức ném vỡ li rượu... Hôm nay cậu ấy có vẻ không vui, vừa rồi cứ thế solo một đống rượu, nãy mọi người không để ý cậu ấy đã say, giờ thì luôn mồm đòi người nào tới ấy."

Vinh Kha ngồi cạnh Tư Trạch nịnh: "Aigoo tổ tông của tôi ơi, cậu muốn gọi ai tới mới được, phải nói ra đi đã chứ!"

Tư Trạch nặng nề thở gấp mấy hơi, đột nhiên đỏ mắt đập bàn: "Tống Phổ Tâm, tôi muốn gặp anh ta, ngay bây giờ! Ngay bây giờ!"

Cả hội nghe xong chỉ biết nhìn nhau, Đường Vĩ Sùng lầm bầm mắng một tiếng: "Đệt, vừa mới nghĩ có phải người kia hay không thì đúng thật..."

Sắc mặt mọi người đều trở nên kì quái, xem ra là đều biết về sự tồn tại của Tống Phổ Tâm.

Được Vinh Kha nhắc nhở, Tư Trạch mới lôi di động mình ra bấm một dãy số. Tất cả nhìn theo, toàn sảnh im phăng phắc như đều có thể nghe được âm thanh chờ từ trong điện thoại của hắn.

Cứ tiếng này nối tiếng nọ, nhưng không một ai bắt máy.

Tư Trạch siết lấy điện thoại ngày càng chặt, trên trán đã nổi đầy gân xanh, nhìn như lại chuẩn bị nổi cơn tam bành đến nơi thì cuộc gọi được kết nối.

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt hung hãn của Tư Trạch bỗng trở nên mềm mại, giọng điệu giống như đang cầu xin sự tha thứ: "A Tâm..."

****

<Epilogue>

Số Phức: "Để ý Thích Tự giúp tôi, có ai tiếp cận hay nói chuyện cùng thì báo luôn cho tôi."

Log: "Anh Phức, ông chủ nhỏ của anh bị người đẹp dùng ngón tay mơn trớn trên cằm, hai người còn vừa ra phòng vệ sinh với nhau."

Phó Diên Thăng: "..."

-

vtrans by xiandzg

T/N: Àiiii ngắc ngứ mãi cũng xong, chương dài mà đọc không vui nổi, thậm chí còn thấy khó chịu kinh khủng......... ( "_")

Mặt khác, "Log" từng xuất hiện trong group chat team Thầy lúc nhận nhiệm vụ ở chương 6, chưa rõ thân phận là ai nhưng mình cảm giác lần này là một chị gái?!