Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 90: Đàm Phán




Thập Nhị Sơn nằm ở phía tây nam của Thiên Nguyệt Quốc, cách xa hơn nửa ngày đường, bởi vì địa hình hiểm hóc, đồi núi chập chùng nên nơi này ít có người cư trú, khắp nơi đều là đất đá hoang vu. Sở dĩ gọi là Thập Nhị Sơn bởi vì nó được cấu tứ lên từ mười hai ngọn núi bất đồng rồi kéo dài chất chồng lên nhau. Nếu bay lên cao từ trên nhìn xuống, người ta có lẽ chỉ thấy được những đỉnh núi nho nhỏ nhấp nhô, và những cung đường gập ghềnh nối liền đáy vực uốn lượn xung quanh nó.

Không ai biết được, nơi này chính là cơ sở phân điện lớn thứ hai của Ma Điện, bởi vì có sự cư trú của Thánh Tử Ma Điện.

Lúc này, tận sâu bên trong hẻm núi, xung quanh bao bọc bởi các lớp tường thành nhân tạo và hàng rào sắt kiên cố. Mỗi một cửa ra vào đều có tín đồ mặc trường bào trắng với hoa văn uốn lượn từ đầu đến chân, trên trán vòng quanh một sợi xích tua rua màu đen tuyền, hai tay chống một cây đinh ba dài hai mét, vẻ mặt hung thần ác sát.

Hai tên tín đồ giữ cửa thấy từ xa có người lại gần, nhịn không được gắt gỏng cau có:

"Nhanh cái chân lên một chút! Có biết Thánh Tử đợi các ngươi đã bao lâu chưa? Làm gì lề mà lề mề thế?"

Tên bên cạnh nhíu mày, bổ sung thêm:

"Nghe bên dưới nói hung thủ là một nữ nhân, sao ngươi lại dắt về đây một nam nhân?"

Mạc Cửu bị kè kè ở chính giữa, xung quanh hộ tống bởi năm sáu tên tín đồ khác, đôi mắt bị bịt kín bởi một mảnh vải đen, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào tinh thần lực đi phân biệt phương vị của từng người. Bất quá dàn trải tinh thần lưc hắn cũng làm rất cẩn thận, tuy rằng không biết người ở đại lục này có tu luyện tinh thần lực hay không, nhưng cẩn thận là vạn vô thất nhất.

Sau đó, hắn nghe người đằng trước quát lên một câu:

"Nữ nhân kia đã đào tẩu, người này cùng nàng có chút sâu xa, có thể là đồng lõa, bắt được hắn rồi thì sợ gì không tìm được tung tích của nàng kia."

Mạc Cửu mẫn cảm phát hiện có hai đôi mắt nhìn chăm chú vào chính mình một hồi lâu, rồi mới lên tiếng:

"Đi vào đi, Thánh Tử đại nhân đã đợi nãy giờ."

Người phía sau hơi đẩy bả vai của Mạc Cửu một chút, lạnh lùng nói:

"Đi! An phận một chút, đừng có giở trò gì bịp bợm!"

Mạc Cửu không nói gì, nhưng bước chân lại thực tự nhiên đi về phía trước, nhìn không ra sợ hãi hay là rụt rè.

Tên dẫn đường thoáng liếc mắt qua, bĩu môi khinh bỉ:

"Các ngươi thật là ném chuột sợ vỡ đồ, hắn vào địa bàn của chúng ta rồi, kệ hắn dùng đến thủ đoạn gì, có chắp cánh cũng khó thoát."

"Vậy là ngươi không biết danh tiếng của Cửu gia ở Thiên Nguyệt Thành rồi, hắn có tiếng là giảo hoạt đa đoan. Chúng ta phải thời khắc cảnh giác."

"Hắn là Cửu gia? Thảo nào..." Mấy tín đồ xung quanh nghe thế, kinh ngạc nhìn qua bên này, sau đó thì thầm to nhỏ.

Mặc kệ tiếng xì xào to nhỏ xung quanh, Mạc Cửu một đường đi tới, âm thầm dùng tinh thần lực quan sát đoạn đường chung quanh, và hơn cả là những trạm gác bí ẩn bố trí phòng vệ.

Dọc đường đi quanh co khúc khuỷu, Mạc Cửu vậy mà đã phát hiện hơn mười chốt kiểm tra, canh phòng thật là nghiêm ngặt.

Quả thật muốn ở chỗ này gây chuyện xong mà an toàn lui thân thì thật là khó khăn đủ đường.

Trong lòng bách chuyển thiên hồi, Mạc Cửu âm thầm động não, suy nghĩ kế sách thoát thân.

Cũng không lâu lắm, đoàn người dừng lại trước một tòa cửa động, tên dẫn đầu lấy ra một khối lệnh bài tra vào lỗ khuyết bên hông cửa.

Cạch!

Cửa đá nặng nề mở ra, xoay thành hình chữ thập, để trống hai lối đi bên hông.

Sau đó, hắn lướt qua vài tín đồ khác, cuối cùng ánh mắt tạm dừng ở Mạc Cửu, giọng nói nghiêm khắc lạnh lùng:

"Các ngươi đứng ngoài này chờ, ta dẫn hắn vào trong gặp Thánh Tử."

"Vâng!" Mấy người ẫn nhẫn phục mệnh, gục đầu trả lời, nề nếp ngay ngắn mà đứng ở hai bên trước cửa.

Mạc Cửu đi theo tên dẫn đầu vào trong, âm thầm quan sát lỗ hổng bên hông cửa và khối lệnh bài giắt trên lưng quần của người trước, mím môi trầm mặc.

Cảnh sắc chung quanh hoàn toàn bị hắn dùng tinh thần lực nắm giữ. Bên ngoài trông có vẻ thô sơ giản lược đến thế, nhưng trong này lại như là một thế giới khác, xa hoa tráng lệ, tài đại khí thô.

Khắp nơi lụa là gấm vóc, trân châu mã não, chính giữa dựng một cái bàn tròn bằng ngọc thạch, xung quanh bày khoảng năm sáu cái ghế đôn cùng chất liệu. Đặc biệt nhất là ở góc cuối kia, đập vào tầm mắt là một trương giường lớn, mành trướng liễu rủ, gió bay phấp phới, như ẩn như hiện cảnh xuân sắc bên trong.

"Thánh Tử, người đã dẫn tới!" Tên cầm đầu dẫn Mạc Cửu vòng qua bàn tròn, dừng lại ở trước giường hơn năm mét, sau đó khụy một chân xuống, cung kính nói.

Ấy vậy mà, như một trăm tám mươi độ đại biến, hắn khẽ quay sang Mạc Cửu, quát lên một tiếng:

"Hỗn xược, thấy chân thân Thánh Tử, còn không chịu quỳ bái!?"

Mạc Cửu cảm thấy buồn cười cực kì, và cũng không ngại ngần gì, trực tiếp cười ra tiếng, tiếng cười mang âm sắc khinh miệt và trương dương.

"Ta lại không phải tín đồ Ma Điện, hà cớ gì phải quỳ?" Mạc Cửu chắp tay sau lưng, hơi cúi người hỏi tên dẫn đầu.

"Ngươi... hỗn láo!!!" Tên dẫn đầu vốn dĩ muốn ở trước mặt Thánh Tử thể hiện một chút uy phong của mình, thế mà nào ngờ Mạc Cửu lại không hợp tác, vì vậy sắc mặt hắn khẽ đỏ bừng, ánh mắt trợn lên đầy hung dữ. Hắn chỉ tay vào Mạc Cửu, nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi, nặn ra được hai chữ.

Đúng lúc này, tiếng "leng keng" như châu ngọc vang lên, mành trướng đung đưa, một bàn tay trắng nõn thon dài vén lên, kèm theo một giọng nói ngân nga như tiếng nước chảy róc rách, linh hoạt kì ảo:

"Ngân Sa! Ngươi ra ngoài trước, người tới là khách, sao có thể bắt khách quý quỳ bái cho được!"

"Vâng Thánh Tử, thuộc hạ đi ngay." Ngân Sa là tên của kẻ dẫn đầu, túc trực thường xuyên ở đại điện Thánh Tử, có lẽ là được trọng dụng lâu ngày nên tâm tư cũng bắt đầu cao ngất.

Bất quá, dù có bao nhiêu không cam lòng, nhưng hắn cũng không dám nói nhiều hơn, lặng lẽ lui ra ngoài, thời khắc cuối còn bắn cho Mạc Cửu một ánh mắt căm tức.

"Thuộc hạ không lễ phép, ngươi chớ có giận!" Mộ Dung Âm cười khẽ một tiếng, ánh mắt híp lại nhìn về phía Mạc Cửu.

Mạc Cửu cũng đúng lúc này đưa tay dở bỏ miếng vải đen trên mắt, trực diện quan sát người gọi là Thánh Tử trong truyền thuyết.

Mặt như quan ngọc, sống mũi cao như trường sơn, đôi mắt hẹp dài híp lại như một con hồ ly giảo hoạt. Ngoài ra, người đối diện còn có một đầu tóc màu bạc hiếm thấy, xõa tung ở sau vai, có vài cọng rơi rụng trước ngực, lọt vào vạt áo trường bào lỏng lẻo, nửa kín nửa hở. Mơ hồ có thể trông thấy rất nhiều xương quai xanh và những vết cào xước đỏ thẫm.

Cho dù không có ăn thịt heo, nhưng gặp qua heo chạy lại không ở số ít, Mạc Cửu sao lại không hiểu những vết tích đó đại biểu cho cái gì. Vì vậy ánh mắt hơi tối sầm xuống, trong lòng khó hiểu.

Tên nhân mô cẩu dạng này, có điểm gì đáng giá Bạch Phong Hoa phí hoài bản thân nhiều năm như vậy!?

Trong lòng trợn trắng mắt, nhưng bên ngoài Mạc Cửu lại rất đứng đắn, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi:

"Với uy phong của Thánh Tử Ma Điện, ta là sợ mạng mình không dài mới có thể giận. Nói đi, cho mời ta đến đây là có việc gì!?"

Mộ Dung Âm hơi xoay người, tựa đầu vào thành giường, một chân co lại kẹp vào bên hông, híp mắt hỏi:

"Ngươi cùng nàng, rốt cuộc là loại quan hệ gì?" Bởi vì được cấp dưới báo lên, nên hắn hoàn toàn nắm rõ trong lòng bàn tay, người đến hôm nay không phải là kẻ điên kia.

"Ai?" Mạc Cửu dù biết rõ người Mộ Dung Âm hỏi là ai, nhưng vẫn giả ngu, gương mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

Mộ Dung Âm sâu thẳm nhìn Mạc Cửu một cái, biểu tình vẫn không biến hóa, ý cười đầy mặt mà nói:

"Hung thủ giết chết biểu đệ của ta, Bạch Phong Hoa. Nghe nói nàng thường ở tửu lầu của ngươi uống rượu, chẳng lẽ ngươi không biết?"

Mạc Cửu rút ra một sợi dây xích tay, đưa vào huyền lực, từ xa kéo ghế đôn lại gần, phất áo ngồi xuống, nhún vai nhìn Mộ Dung Âm:

"Thì ra tiểu sâu rượu kia tên là Bạch Phong Hoa à? Xem tư thế này, Thánh Tử cùng nàng rất quen thuộc, thậm chí là có ân oán?"

Mộ Dung Âm từ khi nhìn thấy Mạc Cửu lộ một tay này, thì ánh mắt hơi co lại, trong lòng có vài suy tính cũng chỉ có thể gác lại, ra vẻ suy tư nói:

"Là có một chút hiểu lầm! Chuyện không lớn, nhưng nàng không bỏ qua được, mỗi lần va phải, nàng đều giết người của ta. Ta thật là không thể nhẫn nhịn được."

Mạc Cửu lại lần nữa khinh bỉ trong lòng, thật là loại nam nhân không có trách nhiệm, xong việc chỉ biết đổ lỗi cho nữ nhân.

Bạch Phong Hoa xác thật là có mắt như mù.

Bất quá, trong lòng Mạc Cửu âm thầm mừng rỡ, hắn chỉ chờ có mỗi câu này của Mộ Dung Âm thôi.

"Ân oán của các ngươi ta không muốn biết. Nàng ở quán ta uống rượu, trả tiền sòng phẳng, cho nên nàng là khách quý. Còn người của ngươi lần đầu tiên đến đã gây sự, thậm chí còn ra mạng người. Liên lụy tửu lầu của ta hiện tại phải đóng cửa không thể kinh doanh. Thiệt hại như thế, Thánh Tử đại nhân không ngại tính sổ một chút sao!?"

Ách!

Mộ Dung Âm nhịn không được cứng đờ gương mặt, không dám tin tưởng nhìn Mạc Cửu.

Biểu đệ của hắn bị người giết, hung thủ thật sự lại cao chạy xa bay, hiện tại người này thế vậy mà còn cắn ngược lại hắn một cái?

Nghĩ vậy, hắn cười một cách âm trầm, lạnh lùng nói:

"Gan của Cửu gia thật là lớn! Chẳng lẽ ngươi không sợ hôm nay ra không được chỗ này sao? Ngươi bao che cho nàng như thế, mụ điên kia có cảm kích ngươi không?"

Mạc Cửu vội vã xua tay, cười hề hề:

"Không, không, không! Thánh Tử đừng hiểu lầm, cũng đừng lôi nàng vô chuyện này làm gì. Ta là một người thương nhân, chỉ lấy lợi ích làm đầu. Khó khăn lắm mới gây dựng được một cái tửu lầu, hiện tại phải đóng cửa. Ngươi biết đó, lòng ta khó chịu, vì vậy chỉ có thể tìm đến đầu sỏ gây tội. Kẻ đi chân đất thì còn sợ gì người mang giày nữa. Cửu gia ta khác không có, chỉ có một tính tình liều mạng và không sợ chết.

Ai... mấy tháng trước đau lòng bỏ hơn nửa gia sản mua được năm viên Hắc Tử từ Viêm Tinh Thành, còn chưa kịp có cơ hội dùng, nay lại phải táng thân nơi này. Để nó mai một thì thật là đáng tiếc quá, ta đã đặt nó ở năm ngọn núi, nếu ta không may chết đi, chúng nó vì ta mà nổ lên một khúc tiễn biệt, thì ta cũng vui mừng nhắm mắt..."

Rầm!

"Ngươi dám!!!" Mộ Dung Âm cuối cùng cũng biến đổi sắc mặt, từ trắng thành xanh, từ xanh lại hóa đen, ánh mắt hừng hực lửa nhìn Mạc Cửu.

Hắc Tử!?

Người trên giang hồ, ai mà không biết danh tiếng của viên đạn pháo lợi hại kia. Đặc biệt là sau một trận tàn sát mấy năm trước nữa, ai mà không sợ.

Tuy rằng uy lực không ghê gớm như Bạch Pháo, nhưng cho nổ một ngọn núi, hoàn toàn là chút lòng thành.

Chết tiệt! Cửu gia sao lại cùng Viêm Tinh Thành móc nối lên quan hệ?

Viêm Tinh Thành so với mụ điên Bạch Phong Hoa còn muốn điên rồ, khi không phát minh ra mấy cái thứ quái quỷ kia làm gì?

Mạc Cửu vui vẻ thưởng thức sắc mặt đen như đít nồi của Mộ Dung Âm, mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, khẽ nhún vai nói:

"Người sắp chết, không có gì là không dám cả!"

Mộ Dung Âm ngồi thẳng người, móng tay bấu chặt vào thành giường, hít sâu một hồi mới bình tĩnh được, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

"Hì hì, dễ trò chuyện như vậy coi có được hơn không, hù dọa người khác, ta cũng sợ muốn chết!"

Mạc Cửu ngả ngớn nói, trong ánh mắt hung ác như rắn độc của Mộ Dung Âm, hắn không hề sợ hãi mà giơ lên ba ngón tay:

"Không nhiều, chỉ có ba điều kiện thôi. Thứ nhất, đền bù thiệt hại về tinh thần và thể xác cho ta. Nghe nói Ma Điện có trữ hàng rất nhiều Ngọc Dịch Quỳnh Tương, ta cũng không phải sư tử ngoạm, chỉ cần mười bình thôi."

"Mười bình? Sao ngươi không đi ăn cướp đi?" Mộ Dung Âm khàn đặc hỏi, quanh thân đã bắt đầu tiết lộ sát khí. Nếu không phải kiêng kị Mạc Cửu là Kim Huyền cao thủ và Hắc Tử còn đặt ở đâu đó trong tối, hắn đã sớm ra tay xé nát miệng của người đối diện.

Mạc Cửu bình thản nói:

"So với việc nổ năm ngọn núi, tổn hại biết bao nhiêu tài nguyên và tín đồ ngươi dày công bồi dưỡng, thì mười bình Ngọc Dịch Quỳnh Tương cũng không khó chấp nhận lắm nhỉ?"

Mộ Dung Âm nghiến răng ken két, tức muốn hộc máu rồi chẳng thể làm gì, bực mình nói:

"Điều kiện thứ hai?"

Mạc Cửu biết hắn đây là nhả ra, nên hí hửng nói:

"Phóng ta bình an đi ra ngoài, hơn nữa không được cho người của ngươi lại đến làm phiền ta."

Mộ Dung Âm liễm mắt, che đi đáy mắt âm trầm, hít sâu một hơi, nói:

"Được! Điều thứ ba?"

Mạc Cửu nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Âm, bỗng dưng trở nên nghiêm túc nói:

"Gỡ lệnh truy nã Bạch Phong Hoa!"

"Không được!" Mộ Dung Âm ngay lập tức cười lạnh, biểu tình nhiễm đầy sát khí.

Mụ điên kia phá hỏng nhiều chuyện tốt của hắn như vậy, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua.

"Sự nhẫn nại của ta là có giới hạn! Ngươi đổi cái khác đi." Mộ Dung Âm nhìn Mạc Cửu bằng ánh mắt cảnh cáo.

Mạc Cửu khẽ thở dài, cũng biết điều kiện này là nói không xong, cho nên lắc đầu nói:

"Hiện tại ta không nghĩ ra thứ khác, coi như ngươi nợ ta một việc. Khi nào nghĩ kĩ, ta sẽ dặn ngươi đi làm."

"Ngươi đừng hòng muốn được đằng chân thì lên đằng đầu!" Cảm thấy điều kiện thứ ba không quá thỏa đáng, Mộ Dung Âm cười lạnh thòng một câu.

"Yên tâm, ta sẽ không bắt Thánh Tử ngươi đi xuống địa ngục uống trà hay là lên trời hái sao. Điều kiện sẽ phù hợp với năng lực mà ngươi có thể làm."

Mộ Dung Âm nghe lời này xong, mới chịu hòa hoãn sắc mặt, nhíu mày nói:

"Ta có một chuyện khó hiểu, nơi này canh gác nghiêm ngặt, sao ngươi có thể lượn qua năm ngọn núi mà đặt Hắc Tử!?"

Mạc Cửu vuốt mũi, cười cười:

"Thứ lỗi cho ta không thể trả lời! Hành tẩu giang hồ, ai mà không có vài át chủ bài bí mật. Nói ra rồi còn gì thú vị nữa đâu nè!"

Mộ Dung Âm phiền muộn nhíu mày, phất phất tay:

"Ngươi cút đi! Ta bảo bọn họ dẫn ngươi xuống núi, mang theo Hắc Tử của ngươi cùng đi đi!"

"Yên tâm! Bảo bối của mình thì phải thu hồi chớ. Đừng quên Ngọc Dịch Quỳnh Tương của ta." Mạc Cửu âm thầm đá lông nheo, bỡn cợt nói.

"Cút đi!!!"

Lúc đi ra ngoài, bước chân của Mạc Cửu dường như có gió thổi, lay động sinh huy.

Mộ Dung Âm ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt nhìn theo bóng lưng kia rời đi, hiện lên một tia âm độc.

Cửu gia! Ngươi tốt lắm!