Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 82: Thần Xạ Truy Tung




“Bọn họ ở đàng kia!!!” Ẩn vệ đứng trên tường thành bỗng chốc ngẩng đầu lên, khi thấy rõ Đế Thanh Hàn, Bạch Phong Hoa thì nhanh chóng hô hoán lên.

Ngay sau đó, một đám người nhảy lên, vung vẩy vũ khí, huyền lực tung hoành.

Trước có hổ sau có sói, Bạch Phong Hoa và Đế Thanh Hàn cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có. Sắc mặt hai người trầm như mực nước, bộ pháp lại không chậm, liên tục luồn lách qua kẽ hở, hòng thoát ra vòng vây.

Đế Thanh Hàn là Mặc Huyền tam phẩm, mà Bạch Phong Hoa chân chính là Kim Huyền cường giả, chỉ là lâu ngày không phát huy, chiêu thức phóng ra đều có hơi trúc trắc.

Mắt thấy tường thành bên này không thể đột phá, Bạch Phong Hoa ra hiệu cho Đế Thanh Hàn mau chóng lùi lại, chạy hướng ngoại thành.

Mặt sau, đông đảo ẩn vệ áo đen đuổi theo sát sao, liên tục phóng thích công kích và ám khí. Bạch Phong Hoa và Đế Thanh Hàn một tay ôm đứa nhỏ, một tay huy kiếm cản lại những ám khí sắc nhọn đánh úp tới. Ngặt nỗi công kích quá nhiều, huyền lực như hồng thủy sóng triều. Tuy rằng Bạch Phong Hoa đã là Kim Huyền cảnh giới, nhưng cũng có chút ăn không tiêu.

Nói là hai người lớn bảo vệ hai đứa nhỏ, nhưng kỳ thật sở hữu gánh nặng đều thuộc về Bạch Phong Hoa, nếu loạt công kích nào vượt qua Đế Thanh Hàn có thể thừa nhận, Bạch Phong Hoa đều xông lên trước, thay hắn cản lại.

Một tay, một kiếm, kiếm chiêu như lê hoa áp mộc, đánh bật ngàn quân.

Ấy vậy mà, nhân số ẩn vệ không những không giảm bớt mà càng ngày càng tăng lên. Áp lực của hai người càng nặng nề.

Trên má, cánh tay, sau lưng của hai người đã có chi chít vết thương, nhưng hai đứa nhỏ trong lòng ngực lại hoàn hảo vô ưu, không chịu một chút thương tổn.

Mắt thấy nhiều người như vậy mà hai đứa nhỏ cũng bắt không xong, một đám ẩn vệ đã có chút nôn nóng táo bạo. Không phải nói hai người này chỉ là sâu rượu và kẻ vô danh tiểu tốt thôi sao? Ai mà ngờ được cảnh giới lại khó lường như thế?

“Cung thủ vào vị trí, chuẩn bị phóng tên!” Ẩn vệ Giáp phất tay cho người phía sau, lạnh lùng ra lệnh.

May mà bọn họ cũng chuẩn bị đầy đủ, nếu không để mục tiêu chạy thoát hay được cứu đi thì bọn họ chờ đầu rơi xuống đất đi.

Bốn phía đều có thiên la địa võng, sau lưng lại có mưa tên như vũ bão, Bạch Phong Hoa, Đế Thanh Hàn đều không thể không dừng lại bước chân để ứng đối.

Vèo! Vèo! Vèo!

Mũi tên xuyên phá trường không, lực lượng tốc độ đều không thể khinh thường.

“Thật là để mắt chúng ta! Ngay cả trận địa to lớn như thế này mà cũng không tiếc bỏ ra.” Đế Thanh Hàn tung ra huyền lực, đẩy lùi một đám mưa tên, chậc lưỡi hít hà nói.

“Tam công tử, đến lúc này mà ngươi còn có tâm tư để cảm thán được, thật là phục ngươi!” Bạch Phong Hoa thở dài, liếc xéo người nào đó, nói.

Động tác trên tay cũng không rơi xuống, liên tục huy kiếm cản lại đao quang kiếm ảnh.

Nhưng mà, khoảng hơn mười giây sau, Bạch Phong Hoa lại phát hiện, mưa tên lại thay đổi đặc tính, nếu lúc ban đầu nàng rất dễ dàng là có thể đánh rớt bọn chúng, thì lúc này đây mũi tên giống như mọc ra một đôi mắt dường như, không những có thể né tránh kiếm chiêu mà còn ngoan cường đâm tới, thề không bỏ qua.

Mũi tên này có độ dài gấp hai lần so với mũi tên bình thường, đuôi tên xẻ ra hình tam giác, đầu mũi sắc nhọn như dao, xung quanh bao bọc bởi một tầng màng đen quái dị.

“Là thần xạ truy tung!” Đế Thanh Hàn hành tẩu giang hồ nhiều năm, kiến thức mở rộng không ít, vì vậy mà nhanh chóng nhận dạng ra đặc điểm của mũi tên này, giọng nói tràn đầy sợ hãi.

“Cái gì là thần xạ truy tung?” Bạch Phong Hoa nhíu mày hỏi, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.

“Thần xạ truy tung, tên như ý nghĩa, nếu nó một khi được phóng ra, ắt phải thấy máu, không đâm trúng người thì không bao giờ ngừng nghỉ. Ngươi chạy đến đâu, nó liền đi theo đến đó. Không chỗ để trốn!” Đế Thanh Hàn một bên né tránh, một bên thở hồng hộc giải thích.

Bạch Phong Hoa hít hà một ngụm khí lạnh, kinh hô:

“Ai rảnh rỗi phát minh ra thứ quỷ quái này vậy? Phải giải quyết chúng làm sao bây giờ?”

“Ta cũng không biết nên như thế nào hóa giải. Thiên Nguyệt Vương Triều làm sao lại có thứ đồ khó chơi này chứ.” Đế Thanh Hàn cũng bó tay không biện pháp, cười khổ nói.

“Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách. Chúng ta đổi đường, đi Lâu Giang Các.” Bạch Phong Hoa trải qua thể xác và tâm lý dày vò, rốt cuộc hạ quyết định.

Cả cái Thiên Nguyệt Thành, cũng chỉ còn lại Lâu Giang Các là trạm dừng chân an toàn ngay lúc này. Cho dù là mất mặt cầu xin Giang Nguyệt, nàng cũng không thể để bọn nhỏ rơi vào tay kẻ xấu.

Đế Thanh Hàn không hỏi nhiều, Bạch Phong Hoa đã từng là thân tín của đại ca, nhân mạch quảng đại, nàng nếu lúc này đi nơi đó, cũng là có chỗ dùng được.

Hai người quyết định nhanh chóng, đồng thời chuyển đổi phương hướng, không đi ngoại thành, mà thẳng tiến trung tâm Thiên Nguyệt.

“Bọn họ có bị ngốc không vậy? Cả Thiên Nguyệt Thành đều đang tìm người, bọn họ thế nhưng tự chui đầu vào lưới?” Ẩn vệ Ất nhìn phương hướng rời đi của Bạch phong Hoa và Đế Thanh Hàn, thần sắc nghi hoặc khó hiểu.

“Đuổi theo sát sao? Đừng để biểu hiện giả dối hư ảo của bọn họ đánh lừa, hai người này giảo hoạt như cá chạch vậy!” Ẩn vê Bính lạnh lùng cảnh tỉnh đồng bạn.

Thần xạ truy tung vẫn luôn đuổi theo Bạch Phong Hoa và Đế Thanh Hàn, hai người một đường chạy xiết không dám ngừng nghỉ. Bất quá thể lực có chút không chịu nổi, Bạch Phong Hoa trong một giây sơ ý đã bị thần xạ xướt qua cánh tay, lấy đi một chuỗi huyết châu.

“A Hoa!”

“Hoa dì!”

Đế Thanh Hàn và hai đứa nhỏ đồng thời kinh hô ra tiếng, thần sắc tràn đầy lo lắng.

“Nếu không Hoa dì thả tiểu Hồng xuống đi, con có thể tự mình đi được!” Mạc Du Hồng đau lòng sờ cánh tay đổ máu của Bạch Phong Hoa, mềm nhũn nói.

“Không được!” Bạch Phong Hoa cắn răng nhịn đau, kiên quyết nói.

Giữa mưa tên kiếm ảnh như thế này, nếu thả Mạc Du Hồng xuống, lỡ bị ngộ thương thì làm sao bây giờ.

“Ngươi không sao chứ!?” Đế Thanh Hàn thấy sắc mặt Bạch Phong Hoa hơi tái nhợt, nhịn không được lo lắng hỏi.

“Không... không sao! Phốc!” Bạch Phong Hoa vốn định nói không có việc gì, thế nhưng bỗng chốc trời đất quay cuồng, nặng nề quỳ rạp xuống, hộc ra một ngụm máu đen.

“Không tốt! Mũi tên có độc!” Đế Thanh Hàn giật mình kinh hãi, tay chân luống cuống đỡ Bạch Phong Hoa lên, vận dụng bộ pháp tránh đi hai mũi tên truy tung.

Mạc Du Hồng bởi vì Bạch Phong Hoa sụp đổ mà không thể không nhảy xuống, nhân lúc sơ hở, một tên ẩn vệ lướt qua như tàn ảnh, chộp lấy cổ áo của tiểu nữ hài rồi xách lên.

“Tiểu Hồng!” Đế Thanh Hàn và Bạch Phong Hoa khẽ biến sắc mặt, muốn đưa tay ngăn cản, nhưng mũi tên đã đến trước mặt, hai người bất đắc dĩ càng tránh càng xa.

“Tiểu Bạch, cắn hắn!” Mạc Vân Long híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia rét lạnh, biểu cảm uy nghiêm giống hệt như Mạc Túc.

Mắt thấy muội muội phải bị người ta bắt đi, hắn liền ra lệnh tiểu sủng vật của mình.

Tiểu Bạch phóng cái vèo bay ra, tốc độ nhanh như tia chớp, khi tới gần ẩn vệ áo đen, nó bỗng chốc mở miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, cắn một phát vào cổ tên kia.

“A! Tiểu súc sinh là thứ gì?” Ẩn vệ ăn đau, mặt mày nhăn thành trái khổ qua, nhưng phản ứng tương đương nhanh nhẹn, không có thả xuống Mạc Du Hồng, mà tay còn lại thậm chí bắt lấy đuôi của Tiểu Bạch rồi giật mạnh.

Một người một thú giằng co, nhưng cũng không thể thoát ra bàn tay như ghìm sắt của tên ẩn vệ.

Bạch Phong Hoa, Đế Thanh Hàn, Mạc Vân Long nhìn thấy cảnh này, gấp đến đỏ cả mắt rồi.

Nếu để tên ẩn vệ trở về cùng đồng bạn hội hợp, thì nguy cơ cứu ra Mạc Du Hồng là bằng số không.

Đúng lúc này, tiểu mèo đen mở ra cặp mắt xanh biếc huyền bí, nhảy dựng lên ngao ô một tiếng, móng vuốt trực tiếp cào đến trên mặt của tên ẩn vệ.

[Tiểu hổ không phát huy, ngươi liền xem tiểu gia ta là mèo bệnh đúng hay không? Hãy xem đây Thập bát miêu chưởng].

Tiểu Bạch lông tơ hơi run run một chút, trong trường hợp căng thẳng kích thích như thế này mà nó rất muốn cười thì có vẻ không phúc hậu lắm nhỉ?

Nhưng mà không thể nói, liên hoàn chưởng của tiểu Hắc còn tính có chút tác dụng, ẩn vệ ăn đau, phân không ra đâu là nam đâu là bắc, Tiểu Bạch thấy cơ hội tới liền phát ra lôi điện, khiến cho hắn toàn thân trở nên tê dại.

Cánh tay sắt nới lỏng, Mạc Du Hồng vội vàng giảm lực rơi xuống đất, gấp gáp gọi hai con thú sủng:

“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, chạy!!!”

Nói rồi, nàng nhanh chóng ôm lấy hai tiểu sủng, vắt giò lên cổ, chạy về phía Bạch Phong Hoa và Đế Thanh Hàn.