Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 201: Gặp Gỡ Người Quen






Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, Thạch Miểu và Chu Lệ Na đều không thể ngờ tới bọn họ còn sẽ gặp được người quen ở nơi chốn đầy quái đản này.
Sau những song sắt của nhà tù, không ai khác chính là những đứa nhỏ đã từng cùng bọn họ kề vai chiến đấu trong nhiệm vụ trận doanh cuối cùng khi ở Tinh Huyền học viện.
Bên trong có những gương mặt quen thuộc, như Đỗ Sơn, Tô Thụy, Kiều Lộ, Lạc Tuyết,...!thậm chí người không nên xuất hiện ở chỗ này là Lục Tân Nghĩa cũng cô độc mà ngồi trong một góc, hoàn toàn tách biệt với mấy đứa nhỏ còn lại.
Những gương mặt sáng bừng, tràn đầy nhiệt huyết và sức sống lúc trước, giờ đây lại trở nên phờ phạc và ủ dột.

Nữ hài vốn yếu ớt về tâm lý, cho nên khi bốn đứa nhỏ nhìn về bên trong, hoàn toàn thấy rõ đôi mắt hồng như con thỏ của các nữ hài.
Mạc Vân Long dựa sát vào song sắt, hỏi Đỗ Sơn:
"Toàn bộ học viên tham dự khảo hạch đều bị bắt đến nơi đây hay sao?"
Đỗ Sơn vội trấn an đồng bạn không cần kích động, sau đó đứng lên đáp:
"Không phải, chỉ có một bộ phận thôi.

Chúng ta bị bắt cóc vào cùng lúc, nên giam cùng nhau ở nhà tù này.

Còn các nhà tù khác đều nhốt rất nhiều người, nhưng chúng ta không quen biết!"

Đợi Đỗ Sơn đáp xong, Mạc Du Hồng nhanh chóng tiếp lời:
"Các ngươi bị nhốt ở đây bao lâu rồi? Có biết mục đích mà người xấu bắt chúng ta là gì không?"
Đỗ Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu:
"Ta cũng không biết! Lúc bọn ta tỉnh lại thì đã bị nhốt ở đây rồi."
Đúng lúc này, Tô Thụy như là sực nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên và nói:
"Chúng ta không biết mục đích của người xấu.

Nhưng ta lưu ý, bọn họ sẽ đúng hạn giữa trưa giờ ngọ và sau khi thái dương sụp xuống sẽ đem thức ăn xuống cho chúng ta!"
Mạc Vân Long lập tức nhận ra sự bất cập trong câu nói của Tô Thụy, vì vậy hỏi ra tiếng:
"Không đúng! Nơi này tối tăm như vậy, không gian xung quanh bịt kín, thì làm sao ngươi xác định được khi nào là ban ngày, và khi nào là đêm tối?"
Không đợi Tô Thụy và Đỗ Sơn trả lời, Kiều Lộ nhanh nhẹn chỉ tay vào truyền tống trận ở góc cuối rồi chỉ tay lên mặt trên, nói:
"Đơn giản! Người xấu mỗi lần đem cơm xuống đây, thì cái trận này sẽ mở ra.

Nếu là ban ngày thì ánh sáng sẽ từ phía trên chiếu thẳng vào nhà tù, còn nếu là đêm tối thì sẽ không thấy gì hết, nhưng sẽ có gió lạnh thổi vào đây!"
Nghe xong, Thạch Miểu ra tiếng hỏi:
"Cách thời gian người xấu đưa cơm đã trải qua bao lâu rồi, các ngươi có biết không?"
Tô Thụy lấy tay quẹt hai đường ngang xuống đất, trả lời một cách chắc chắn:
"Hẳn là đã đi qua gần hai canh giờ!"
Mạc Du Hồng dùng tay bị xích bởi Đồng Tâm Khóa mà ôm lấy Tiểu Hắc, tay còn lại xoa cằm suy tư, sau đó cảm thán ra tiếng:
"Nói như vậy thì không đến nửa ngày người xấu sẽ xuống đây một lần nữa, đến lúc đó kiểm tra nhân số không đúng thì chúng ta sẽ bị phát hiện.

Phải làm sao bây giờ đây?"
Mấy đứa nhỏ sau song sắt nghe vậy thì kinh ngạc sửng sốt, Tô Thụy ngạc nhiên hỏi:
"Các ngươi không phải bị người xấu bắt vào đây?"
Nói đoạn, đứa nhỏ này nhìn dây xích trên tay tiểu Long, tiểu Hồng với ánh mắt đầy hoài nghi.
Nghe thế, Chu Lệ Na thấp giọng giải thích:
"Năm người chúng ta cũng bị bắt, nhưng nhốt ở chỗ khác, chỗ đó có rất nhiều lôi đình và độc vật.

May mà có tiểu Long, tiểu Hồng hợp sức mới phá hủy và chạy ra khỏi nơi đó được.


Nhưng ai biết khi chúng ta rời khỏi đó thì sẽ trực tiếp đi đến nơi này đâu."
Nghe vậy, mấy đứa nhỏ sau song sắt càng kinh ngạc hơn, ánh mắt to tròn đầy vẻ tò mò, trong lòng đồng thời nghĩ.
Cùng là số phận bị bắt cóc, nhưng càng so sánh thì càng bị tức chết.

Người khác bị bắt còn có thể trốn ra, nhảy nhót sống động.

Mà bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn bức tường sắt, chờ đợi người thân đến cứu, hoặc bị người xấu trực tiếp xử lý.
Lạc Tuyết đến lúc này mới thấy Thạch Miểu cõng Âu Dương Nhược Lan, bởi vậy nghi hoặc hỏi ra tiếng:
"Nàng bị làm sao vậy?"
Mạc Du Hồng mặt ủ mày ê đáp:
"Tiểu Lan Lan hẳn là sinh bệnh, từ lúc bị bắt cóc đến giờ, nàng vẫn luôn ở trong tình trạng hôn mê như vậy, cho dù có làm cách nào cũng không thể tỉnh lại."
Mấy đứa nhỏ nghe vậy, trên mặt đồng thời hiện lên sự lo lắng, không gian nhất thời tĩnh lặng đến đáng sợ.
Bất chợt, Lục Tân Nghĩa mon men đến gần, nhưng không dám tiếp cận Đỗ Sơn và Tô Thụy, mà thò tay qua song sắt, đưa cho Mạc Du Hồng một cái bình, ngượng ngùng nói:
"Cái đó… trong này có đan dược chữa bệnh mà phụ hoàng cho ta để tùy thân, được y sư chứng nhận rõ rệt, ngươi đưa cho nàng uống thử xem!"
Đỗ Sơn, Tô Thụy, Kiều Lộ và Lạc Tuyết đồng thời nhìn Lục Tân Nghĩa bằng ánh mắt quỷ dị, phảng phất như là không quen biết hắn vậy.
Trong khi đó, Mạc Vân Long lại bĩu môi, trong lòng thầm hừ lạnh.
Tiểu tử mập chết tiệt, lại ra vẻ, lấy lòng muội muội ta trước mặt tiểu gia rồi.
Mạc Vân Long muốn nói gì đó, sau đó thấy muội muội cười khanh khách mà đem bình sứ đẩy trở về, sau đó từ ngực áo móc ra một cái bình tương tự, lắc lắc rồi nói:
"Đan dược chữa bệnh, ta cũng có này.

Nhưng đối với tiểu Lan Lan đều không có tác dụng.

Ngươi giữ lại cho bản thân đi!"
Lục Tân Nghĩa bị từ chối, vẻ mặt tức khắc suy sụp, cầm bình sứ trở lại góc tường chơi đếm kiến.
Tĩnh lặng trong vài giây, Đỗ Sơn cất tiếng hỏi:
"Chúng ta nên làm gì bây giờ!?"
Kiều Lộ nghe thấy, nước mắt lại muốn trào ra, thút thít nói:
"Còn làm gì bây giờ, bên ngoài có hung thú canh gác, trận này chúng ta lại mở không ra.

Chúng ta chỉ có thể chờ người thân đến cứu thôi!"

Tô Thụy lại lộ vẻ chán nản mà đáp:
"Nhưng chúng ta bị bắt cóc khi đang làm khảo hạch.

Người thân biết chúng ta bị bắt đi đâu mà tới cứu.

Chúng ta bị nhốt ở đây, cũng không thể truyền tin ra ngoài được."
Mạc Vân Long nghe thấy thế, thập phần tự tin mà nói:
"Cái này thì mọi người yên tâm, lúc sắp bị đánh thuốc mê, ta đã kịp truyền tin cho người thân.

Mẫu thân ta và các thúc thúc đang trên đường đến đây, việc quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm cách bảo hộ bản thân, nỗ lực tránh khỏi tầm tay của người xấu càng xa càng tốt!"
Mạc Du Hồng gật gù phụ họa, sực nhớ tới cái gì và hỏi thêm:
"Đúng rồi, mọi người thử nhớ lại xem, lúc người xấu đem cơm xuống đây, có từng nói với nhau câu gì hoặc làm gì khác thường không?"
Nghe đến đó, ánh mắt Đỗ Sơn hơi sáng lên, thử thăm dò hỏi:
"Đợi một chút! Lần đem cơm vừa rồi, một vài người trong các nhà tù khác không chịu ăn cơm, thậm chí là khóc la inh ỏi.

Ta loáng thoáng nghe được một người xấu dọa với bọn họ rằng: bữa cơm cuối cùng rồi, các ngươi trân trọng đi, tới ngày mai thì không còn cơm cho các ngươi ăn đâu!"
"Người xấu nói vậy rốt cuộc là có ý gì?"
Tô Thụy dừng động tác viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, sắc mặt ngưng trọng nói:
"Có lẽ, ngày mai là ngày phán quyết của chúng ta!"
Mạc Vân Long cũng gật gù nhận đồng ý kiến, sau đó thì thầm nói nhỏ:
"Nếu người xấu đã nói hôm nay là bữa cơm cuối cùng, thì năm người chúng ta có thể sẽ không dễ dàng bị phát hiện.

Bất quá, ta có một ý tưởng, cần sự phối hợp của các ngươi!"
"Nói ra thử xem!!!" Đỗ Sơn, Tô Thụy, Kiều Lộ và Lạc Tuyết đồng thời châu đầu ghé tai vào nhau, ngay cả Lục Tân Nghĩa cũng ngừng nghỉ đếm kiến, dựng lỗ tai lên mà nghe ngóng..