Cảnh tượng hiện lên trước mắt ba người, đó là vô số thi cốt, đầu lâu bị xếp chồng chất lên nhau đặt ở trong thâm mương.
Nước ở trong mương cũng không phải màu đen đục hay trắng tinh, mà là đỏ tươi và tản ra một mùi rỉ sét tanh tưởi.
Phần tay chân bị cụt, vô số đầu lâu với hốc mắt trống trơn, nhưng ở viền mắt còn chảy dài hai dòng lệ đỏ, cộng thêm địa đạo u ám này, khiến không khí nhuộm đẫm huyết tinh và quỷ dị.
Ba người Mạc Vân, Mạc Cửu, Bạch Phong Hoa đồng thời hít hà một hơi, mùi máu tươi đậm đặc xộc vào khứu giác, khiến sắc mặt ba người hơi tái nhợt, dạ dày trong phút chốc như sông cuộn biển gầm.
Bạch Phong Hoa đưa tay che miệng, giọng nói hơi run rẩy:
"Người… tất cả đều là người! Bọn họ bị hành hạ đến chết, thủ đoạn của Ma Điện thật sự độc ác bất nhân!"
Mạc Cửu cũng lên tiếng, thanh âm tràn đầy ngưng trọng:
"Hai bên đều hình thành thâm mương, độ dài kéo thẳng vào bên trong, thì số lượng người chết cũng quá khổng lồ? Như vậy, chúng ta có lý do hoài nghi, địa đạo này được xây nên với mục đích tra tấn hoặc hành quyết kẻ phản đồ, hoặc kẻ thù gây hại cho Ma Điện."
Đúng lúc này, Mạc Vân đã kéo lên khăn che mặt ngăn chặn mùi vị, ngồi xổm bên cạnh thâm mương, hai ngón tay vê một thanh ngân châm đâm vào đầu lâu và huyết tương, sau đó nói với ngữ điệu nghiêm túc:
"Không chỉ thế! Những thi thể này, có người đã chết rất lâu, xương cốt đều hủ hóa, mà cũng có người mới chết gần đây, huyết tinh còn mới mẻ.
Điểm đặc biệt ở đây là, các ngươi xem huyết tương không đặc sệt ở một chỗ, mà nó lưu động chảy về phía bên trong, tựa như bị sai sử vậy.
Còn nữa, ta kiểm tra qua cốt cách của thi thể, phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Những người này tựa hồ đều là huyền giả, nhưng trong đan điền không hề có huyền rễ, càng không có dấu vết để lại của huyền khí, bọn họ đồng thời có một vết thương ở bụng, chỉ khác ở chỗ hoặc bị móng tay xé rách, hoặc bị dao găm đâm thủng.
Ta hoài nghi bọn họ trước khi chết từng bị lấy ra huyền rễ trong đan điền, ngay cả một thân tu vi cũng biến mất.
Như vậy, thì huyền rễ và tu vi của những người này đã đi đâu? Ma Điện thu thập chúng dùng cho mục đích gì?"
Theo lời của Mạc Vân, hai người Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa đồng thời quan sát đến tình trạng huyết tương của thâm mương.
Quả nhiên, huyết tương không đặc sệt ở một chỗ, mà là lưu động, như mạch nước ngầm chảy về phía nơi sâu.
Sắc mặt ba người rất ngưng trọng, đặc biệt là Bạch Phong Hoa, nàng như nghĩ đến cái gì, tức giận đến sắc mặt đỏ lên, âm trầm trầm nói:
"Ta biết cái này dùng để làm gì!"
Mạc Vân và Mạc Cửu đồng thời kinh ngạc nhìn nàng, tò mò hỏi:
"Ngươi biết???"
Bạch Phong Hoa hít sâu một hơi, ánh mắt đầy chán ghét mà căm phẫn nói:
"Bảy năm về trước, điện chủ Ma Điện Mộ Dung Càn từng có tham vọng luyện chế Phá Thần Đan, bởi vậy hắn cho thuộc hạ thu thập vô số thiên tài địa bảo, trong đó bao gồm dược liệu hiếm, huyền thú có huyết mạch hiếm, ngay cả dị hỏa đều không buông tha.
Đặc biệt là, muốn thành đan thì cần thiết đại lượng huyền lực duy trì.
Các ngươi biết đó, huyền khí của đại lục Huyền Nguyệt đã càng ngày càng loãng.
Muốn tụ tập lại cũng không dễ dàng như vậy.
Cho nên năm đó Mộ Dung Càn tìm lối tắt, bắt giết vô số huyền giả bị lạc đơn, hoặc phản đồ.
Sau đó dùng cấm thuật rút đi huyền rễ lẫn huyền lực trong người bọn họ, nuôi dưỡng trong Tịnh Linh Bình, đợi cho thời khắc mấu chốt thành đan là có thể sử dụng.
Năm đó, Mộ Dung Càn từng muốn luyện hóa huyết mạch và dị hỏa của chủ tử nhà ta, nhưng may mà chủ tử có định liệu trước, không chỉ không tao ngộ hại, mà còn nhân cơ hội đốt cháy hơn phân nửa tài nguyên mà Mộ Dung Càn tích cóp nhiều năm.
Ta thật không nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy, mà Mộ Dung Càn vẫn còn dùng phương pháp tàn độc này dự trữ huyền lực, quả thực coi mạng người như cỏ rác!"
Mạc Vân và Mạc Cửu đồng thời khiếp sợ nói không nên lời, hành động tàn nhẫn của Mộ Dung Càn hoàn toàn đổi mới tam quan của hai người.
"Đại ma đầu" trong truyền thuyết, nói chính là loại người như hắn.
"Chẳng lẽ Mộ Dung Càn còn chưa từ bỏ luyện chế Phá Thần Đan?" Mạc Vân trọng điểm chú ý cái này, tức khắc nhíu mày hỏi.
Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, đáp:
"Tham niệm trở thành cường giả đứng đầu, sau đó đột phá vách tường rời đi đại lục đã ăn sâu bén rễ trong đầu, Mộ Dung Càn sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
Bất quá, bảy năm trước chủ tử từng hủy hoại kế hoạch của hắn, trong đó có vài nguyên liệu cơ hồ đã tuyệt tích, không có sản phẩm khác thay thế được.
Cho nên, Phá Thần Đan là không có khả năng luyện ra tới! Hắn bắt đầu nóng nảy, quyết định chó cùng rứt giậu, bất chấp tất cả!"
Mạc Cửu hơi suy tư gì nhìn Bạch Phong Hoa, sau đó nói với giọng điệu khẳng định:
"Chủ tử ngươi đã biết Mộ Dung Càn định làm gì tiếp theo, cho nên mới bảo ngươi đến đây, đúng không?"
Mạc Vân nghe vậy, cũng nói thêm vào:
"Tiểu lão muội, chủ tử ngươi cùng với chủ tử nhà ta hiện tại xem như đứng trên một chiếc thuyền, ngươi có tình báo gì, có thể chia sẻ cho chúng ta biết được không? Thêm một người thì thêm một phần sức.
Huống chi, chủ tử nhà ngươi đã sớm kết thù với Ma Điện, mà chủ tử nhà ta cùng hắn có quan hệ, sớm muộn gì cũng bị liên lụy vào trong đó."
Mạc Vân và Mạc Cửu đều không có trách cứ Bạch Phong Hoa giấu diếm bọn họ chuyện lớn như vậy.
Hiển nhiên đây là ân oán giữa Đế Mặc Thần và Ma Điện, hắn không muốn Mạc Túc liên lụy sâu vào, cho nên chỉ kêu Bạch Phong Hoa đi âm thầm điều tra.
Mà gặp gỡ hai người Mạc Cửu và Mạc Vân, hơn nữa đi cùng, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Bạch Phong Hoa đè đè lông mày, cười khổ nói:
"Các ngươi đều là người thông minh, thông qua một số manh mối vụn vặt, nghĩ đến trong lòng cũng có suy đoán rồi? Không sai, Mộ Dung Càn luyện không được Phá Thần Đan, nhưng chủ tử nhà ta nói, hắn sẽ dùng tới phương pháp cuối cùng trong cấm thuật, mạnh mẽ rút đi huyền lực trong cơ thể người khác, sau đó dùng Thất Tinh Trận trung hòa tinh huyết của một trăm đồng nam đồng nữ, trợ hắn phá Thần."
Ánh mắt hai người Mạc Vân, Mạc Cửu đồng thời co lại, hô hấp hơi dồn dập.
"Súc sinh!" Mạc Vân nhịn không được, giơ lên quyền chém thẳng xuống nền đất, cả cơ thể đều tức giận đến run lên.
Mộ Dung Càn động đến người trưởng thành, nhưng Mạc Vân chỉ bức xúc căm giận.
Nhưng hắn dám động đến hài tử, thì hoàn toàn xúc phạm đến nghịch lân của nàng.
Mạc Cửu biết, Mạc Vân thống hận nhất những kẻ duy lợi là đồ, dùng hài tử làm công cụ để tạo ra ích lợi cho chính mình.
Ít có người biết, nữ quân y tiếng tăm lừng lẫy của Thiết Ưng Đội từng là một cô nhi xuất thân từ tinh cầu hoang dại, bảy tuổi năm ấy nàng bị tổ chức phi pháp bắt cóc đem về phòng thí nghiệm, chịu qua vô số thí nghiệm tàn khốc, sau đó trong một lần trùng hợp Mạc Túc đã phát hiện và bưng cả hang ổ này, cứu ra Mạc Vân.
Từ đó Mạc Vân được đưa về Mạc gia bồi dưỡng, vì chịu ân Mạc Túc nên cam tâm tình nguyện trở thành thuộc hạ dưới trướng của nàng, trung thành phò tá suốt mấy trăm năm về sau.
Bất quá, mỗi lần nhớ đến chuyện này, Mạc Cửu đều không khỏi âm thầm tiếc nuối trong lòng, thời gian đầu mới gia nhập Thiết Ưng Đội, Mạc Vân đều đi theo sau đuôi hắn, dùng giọng điệu mềm mại ngọt ngào kêu hắn "Cửu ca ca", nàng lúc ấy gầy trơ xương, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt to tròn ngập nước, đáng thương biết bao…
Nhưng thế sự vô thường, không biết từ khi nào bắt đầu, nàng không còn gọi hắn "Cửu ca ca", hình tượng cũng từ "tiểu muội muội ngọt ngào đáng yêu" dần tiến hóa thành "nữ bạo long".
Chậc!
Mạc Cửu chép miệng, sợ Mạc Vân hãm sâu trong đoạn ký ức đen tối đó mà trở nên mất đi lý trí, vì vậy hắn dùng động tác quen thuộc của khi xưa, nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi:
"A Vân, bình tĩnh một chút! Hiện tại chúng ta đã biết rõ kế hoạch của Mộ Dung Càn thì nhất định không để hắn thực hiện được.
Sở hữu hài tử, chúng ta cũng nhất định sẽ cứu ra, không bỏ sót một ai!"
Nghe vậy, Mạc Vân mới thoáng bình tĩnh một chút, lồng ngực còn đập phập phồng, nhưng sự thống hận trong mắt đã dần rút đi một nửa, nàng thở hổn hển, ánh mắt kiên định nhìn vào phía sâu trong địa đạo, nói:
"Nếu đã như vậy, chúng ta mau tìm tòi đến tột cùng, ta sợ thời gian qua lâu sẽ phát sinh biến cố."
Bạch Phong Hoa nhìn Mạc Cửu, lại nhìn trạng thái khác thường của Mạc Vân, lời nói đến bên miệng khẽ nuốt xuống.
Theo như dự đoán của chủ tử, Mộ Dung Càn tạo ra Thất Tinh Trận, nuôi dưỡng Tịnh Linh Bình, bên ngoài nơi trọng địa như vậy ắt hẳn sẽ có vô số trận pháp hoặc vô số cao thủ tọa trấn, bọn họ chỉ có ba người, muốn phá hủy trận pháp, e là không dễ dàng.
Bất quá, thấy Mạc Vân quyết tâm như vậy, Bạch Phong Hoa không nỡ đánh nát hi vọng của nàng.
Xem ra, chỉ có thể đi một bước lại tính một bước.
Lúc này đây đã có mục tiêu cụ thể, ba người không dám chần chờ kéo dài thời gian, mà trực tiếp sử dụng huyền lực, dọc theo hai bên thâm mương chạy về phía sâu bên trong địa đạo.
Không bao lâu sau đó, trước mặt ba người hiện lên một đạo cửa đá, mà trước cửa đá khoảng năm mét, có vô số vòng xoáy nhộn nhạo chồng lên nhau, đem cửa đá phía sau chặt chẽ mà vây kín…
Mạc Cửu híp mắt nhìn các lốc xoáy tụ tập trước mặt, âm điệu ngưng trọng nói:
"Là Cửu Sát Trận! Bút tích thật lớn!"
Bạch Phong Hoa nhìn thoáng qua Mạc Vân, tiếp lời:
"Trận pháp này có chút khó giải quyết, nếu không thể làm nó hóa giải trong im lặng, thì chỉ cần có một tia sơ suất, cũng có thể rút dây động rừng, từ đó mang nguy hiểm đến cho chúng ta và cả bọn nhỏ!"
Mắt thấy đã tìm được nơi căn nguyên gây ra vấn đề, nhưng lại gặp phải trở ngại, Mạc Vân có chút không cam lòng hỏi:
"Thật sự không có cách nào để tiến vào bên trong sao?"
Chưa đợi Mạc Cửu ra tiếng, Bạch Phong Hoa đã đáp lời, thần sắc ngưng trọng nói:
"Sở dĩ gọi là Cửu Sát Trận, tức là mỗi một đạo trận nhỏ đều ẩn chứa sát chiêu, cho dù chúng ta dùng biện pháp mạnh phá hủy hay dùng biện pháp nhẹ tiềm di mặc hóa đi vào, thì cũng sẽ kinh động người giữ trận kỳ.
Trừ phi…"
"Trừ phi cái gì!?" Mạc Vân gấp hỏi.
"Trừ phi chúng ta tìm được người nắm giữ trận kỳ, vô thanh vô tức giết chết hắn.
Nhưng theo tính cách cẩn thận đa nghi của Mộ Dung Càn, thì hắn sẽ mang trận kỳ ở bên mình mà không giao cho ai khác.
Bất quá, còn có một cách thứ hai, đó là chúng ta tìm được người thân tín có thể tùy ý ra vào bên trong, sử kế li miêu đổi thái tử, ngụy trang thành người của Ma Điện."
Mạc Cửu, Mạc Vân tức khắc nghĩ đến một người, đồng thanh ra tiếng:
"Đại trưởng lão!!!"
Bạch Phong Hoa gật đầu, hít sâu một hơi, nói:
"Không sai, nếu tiểu lão tỷ đã từ nhà kho đến được đây, chứng tỏ Đại trưởng lão cũng sẽ đến đây.
Bất quá, hắn đã là cao thủ Thần Huyền cảnh, chỉ bằng ba người chúng ta là sẽ không phóng đổ hắn được."
Mạc Vân nhíu mày, cảm thấy có chút khó giải quyết.
Bất chợt, ánh mắt Mạc Cửu hơi sáng lên, nghĩ tới cái gì đó, ra tiếng hỏi Bạch Phong Hoa:
"Đợi một chút! Mộ Dung Âm có biết kế hoạch mà cha của hắn đang thực hiện hay không?"
Bạch Phong Hoa hơi kinh ngạc, không biết Mạc Cửu hỏi cái này làm gì, bất quá nàng vẫn gật đầu nói:
"Hắn biết chứ! Không chỉ thế, hắn còn đóng vai trò quan trọng trong việc tuyển nhập môn hạ, thực thi tẩy não, kể cả việc truy sát phản đồ.
Bảy năm về trước, hắn chính là người truy sát chủ tử, khiến ngài ấy bị thương nặng!"
Nói đến đây, trong lòng Bạch Phong Hoa nghẹn muốn chết, vừa căm hận lại vừa áy náy.
Mà Mạc Cửu sau khi nghe xong, lại cười.
Khóe môi nhếch lên một đường cong rõ rệt, hắn nói:
"Ta đã có cách để tiến vào bên trong rồi!"
Mạc Vân và Bạch Phong Hoa đồng thời trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn hắn..