Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 186: Nhân Tính Độc Ác 1






"Ngươi như thế nào lại có mặt ở nơi này?"
Cả hai người đồng loạt lên tiếng, không chỉ giọng điệu thảng thốt giống nhau, mà vẻ mặt kinh ngạc cũng như một khuôn đúc ra tới.
Sau đó, Mạc Cửu híp mắt, bật cười nói:
"Khụ! Để ta nói trước vậy, ta lần theo tung tích của Nguyệt Vô Hoan mới tới được đây.

Thật không nghĩ tới, nàng vậy mà cùng Ma Điện có chút liên hệ.

Còn ngươi!?"
Bạch Phong Hoa hơi giật mình khi Mạc Cửu vậy mà nói rõ nguyên nhân cho nàng nghe.

Không vì gì khác, nàng cho rằng Mạc Túc chán ghét chủ tử nhà mình, hẳn là thuộc hạ của Mạc Túc đối với bọn họ cũng nên phòng bị mới phải.

Bất quá Bạch Phong Hoa không có suy nghĩ sâu xa vấn đề này quá lâu, nàng đè thấp giọng nói, đáp:
"Ba tháng trở về đây, Ma Điện hoạt động rất năng suất, hơn nữa mục tiêu nhắm đến đều là hài tử.

Cho nên chủ tử sai ta tiến đến để điều tra chuyện này."
Có lẽ là Mạc Cửu quá thẳng thắn thành khẩn, nên Bạch Phong Hoa có qua có lại cũng đem chuyện của mình nói cho hắn, nhưng nàng cố ý giấu diếm một nửa, không có diễn tả cụ thể kế hoạch và mục đích mà chủ tử muốn làm.


Bạn đang đọc ????ruуện ????ại ﹍ T????u ????T????????????????????.vn ﹍
Mạc Cửu hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng không có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì Mạc Vân cũng không phải là được Mạc Túc giao cho nhiệm vụ điều tra chuyện này sao?
Cũng không biết Mạc Vân đến chỗ nào rồi.
Hắn lại một lần nữa cảm thán trong lòng, thật hiếm thấy khi có người cùng chủ tử nhà mình hợp rơ, ăn ý đến như thế.
Cảm thán xong, Mạc Cửu lại nhíu mi nhìn về phía những bao tải được chất trong lồng sắt kia, ý vị thâm trường nói:
"Lúc nãy nghe bọn họ nói nơi này là Trầm U Cốc, mỗi lần có hàng hóa đến đều vận chuyển đến nơi đây, phải chăng là…?"
Bạch Phong Hoa nghe vậy, cũng ngưng mắt nhìn về phía bao tải trong lồng sắt, ánh mắt tràn đầy căm phẫn nói:
"Đúng vậy! Bên trong đó đều là hài tử, ta chính mắt nhìn thấy đám súc sinh đó đánh mê dược, sau đó bắt cóc vô số hài tử vận về đây."
"Ngươi định làm như thế nào?" Mạc Cửu vuốt vuốt ống tay áo, híp mắt hỏi.
Bạch Phong Hoa liếc mắt nhìn Mạc Cửu một cái, trầm ngâm nói:
"Ta dự định án binh bất động, hiển nhiên đây không phải là đợt hài tử đầu tiên mà bọn họ bắt cóc, và Trầm U Cốc này cũng không phải nơi ổn định cuối cùng.

Chờ tìm được nơi giam giữ sở hữu hài tử, ta mới chế tạo hỗn loạn, cứu bọn nhỏ ra.

Trước mắt nếu ta cởi trói cho bọn nhỏ hoặc làm gì khác thường, nếu bị phát hiện thì e là sẽ rút dây động rừng."
Mạc Cửu nghe vậy, gật gù khen ngợi:
"Ngươi có thể suy nghĩ chu toàn như vậy là rất tốt! Như vậy đi, trước mắt ta cũng chưa tìm được Nguyệt Vô Hoan rốt cuộc ở nơi nào, ta đi theo yểm trợ cho ngươi."
Bạch Phong Hoa nghĩ đến cái gì, nghi hoặc hỏi:
"Nguyệt Vô Hoan không phải là Cửu công chúa của Thiên Nguyệt Vương Triều sao? Sao nàng ta sẽ cùng Ma Điện có liên hệ?"
Mạc Cửu lắc đầu, thanh âm hơi trầm thấp, để lộ sự khó hiểu:
"Ta cũng không biết rõ, nhìn qua thì gia thế của nàng ta cực kỳ trong sạch, không có vấn đề gì.

Nhưng khi điều tra đến cha của nàng ta thì ta phát hiện một điều kỳ quặc, Mộ Ngôn ở mười tám năm trước được nữ đế nhặt được đưa về cung làm phu hầu, nhưng không lâu sau đó thì bệnh chết, nữ đế muốn hỏa táng hắn, nhưng ngặt nỗi lại tìm không thấy thi thể.

Như vậy, thi thể của hắn rốt cuộc biến mất đi đâu? Trước đó, thân thế của hắn đối với Thiên Nguyệt Vương Triều, còn là một ẩn số.

Vì vậy, ta hoài nghi sự xuất hiện của hắn, có thể là một quân cờ do người khác sắp xếp."
"Đợi một chút! Ngươi nói hắn họ gì?" Bạch Phong Hoa giật nảy mình, nghi hoặc hỏi lại.
Mạc Cửu không biết vì sao Bạch Phong Hoa lại kích động như vậy, nhưng trực giác nói cho hắn nàng có lẽ biết chút gì đó, nên hắn không ngần ngại mà lặp lại câu trả lời:
"Hắn họ Mộ, tên đầy đủ là Mộ Ngôn!"
Bạch Phong Hoa miết miết ngón tay, rũ mắt không ngừng lặp lại cái tên này, sắc mặt dần dần trở nên khó coi, nhưng nàng cũng không thể xác định chính xác có phải là người kia hay không, vì vậy mà hỏi lại:
"Ngươi có bức họa của Nguyệt Vô Hoan hay không? Có lẽ ta biết nàng là ai!"
Trước kia nàng gặp qua rất nhiều người, biết rất nhiều chuyện, nhưng kể từ khi chủ tử bị thương do sai sót của mình gây ra, nàng trở nên sa đọa bất kham, vì vậy bỏ mặc mọi thứ.

Ở tửu lầu uống rượu mua say, có lúc nghe người khác nói đến hoàng tử, công chúa hoặc quan lại đương triều, nàng chỉ tiếp nhận từ tai này rồi xuyên qua tai kia, cho nên tên của bọn họ nàng đều nhận thức, nhưng nếu đứng trước mặt, nàng cũng không phân biệt rõ ai là ai.

Mạc Cửu không nói hai lời, tức khắc từ nhẫn trữ vật móc ra một cuộn tranh, mở dây buông thỏng.
Mà khi thấy rõ dung mạo người trên tranh, Bạch Phong Hoa không khỏi hít hà một hơi, sau đó cười lạnh ra tiếng:
"Ta còn tưởng là ai, thì ra là nàng! Thật không nghĩ tới, đường đường một Thánh Nữ cao quý của Ma Điện, thế nhưng lại o ép cầu toàn ở một vương triều nhỏ nhoi.

Thảo nào năm xưa nàng sẽ giả vờ hảo tâm chỉ dẫn lộ cho ta đến nơi đó, thảo nào… chủ tử suýt chút nữa thì trúng kế với nàng."
Hiện tại nghĩ lại, Bạch Phong Hoa mới phát giác mọi chuyện xảy ra quá mức trùng hợp.

Vì sao mà Mộ Dung Âm lại biết rõ đường đi nước bước của nàng mà tiến đến chặn lại, vì sao mà chủ tử bị thương nặng đến thế, còn có thể chống một hơi đến Thiên Nguyệt Vương Triều, thì ra là do Mộ Linh Khê một tay thúc đẩy mà thành.
Nữ nhân này, không những yêu đến điên cuồng, mà tâm cơ còn cực kỳ đáng sợ.
Mạc Cửu nghe vậy, ánh mắt co rụt lại, ngạc nhiên bật thốt lên:
"Nàng là Thánh Nữ của Ma Điện, không phải công chúa vương triều?"
Bạch Phong Hoa tiếp tục cười lạnh, ánh mắt sắc bén nói:
"Không, nàng vừa là Thánh Nữ ma điện, vừa là công chúa đương triều.

Mộ Ngôn là con trai độc nhất của Đại trưởng lão, mà Đại trưởng lão lại phụ thuộc điện chủ Mộ Dung Càn.

Năm đó, Mộ Dung Càn sai phái Mộ Ngôn đến câu dẫn nữ đế Thiên Nguyệt, âu cũng là ôm dã tâm thao túng quyền lực, thử nghĩ xem nếu Ma Điện có thể thẩm thấu vào triều đình thì lực ảnh hưởng sẽ lớn như cỡ nào nữa.

Đáng tiếc hắn tính sai một nước cờ, nữ đế chỉ sủng ái Mộ Ngôn chưa đầy hai năm, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Mộ Ngôn chết bất đắc kỳ tử, lúc Đại trưởng lão biết tin thì đã quá muộn, chỉ có thể buồn thương ôm thi thể hắn về Ma Điện chôn cất.

Ngươi tưởng Mộ Ngôn chết rồi thì Mộ Dung Càn sẽ từ bỏ kế hoạch sao? Không hề! Hắn biết Mộ Ngôn còn để lại cốt nhục trên đời, vì vậy sinh ra ý định lợi dụng vật liệu thừa, để Nguyệt Vô Hoan - tên thật Mộ Linh Khê ở lại Thiên Nguyệt, âm thầm bồi dưỡng nàng đoạt ngôi vị, trở thành người thừa kế tiếp theo.
Buồn cười thay, Mộ Dung Càn lại sai một bước, hắn cho rằng nữ đế yêu tha thiết Mộ Ngôn nên sẽ đem tình yêu này chuyển dời lên Mộ Linh Khê.

Nhưng hắn đã lầm, nữ đế không chỉ không yêu thương mà còn bỏ mặc Mộ Linh Khê tự sinh tự diệt.

Còn nữ đế thì thôi bôi hoán trản, ngày đêm sênh ca, hoang dâm vô độ, bên gối chưa bao giờ thiếu nam nhân."
Mạc Cửu híp mắt, trầm tư nghe xong, hắn không hỏi Bạch Phong Hoa làm sao sẽ biết nhiều chuyện trọng đại như vậy, hắn chỉ hỏi:
"Các ngươi cùng Mộ Linh Khê có thù oán?"
Dù sao nghe giọng điệu châm biếm của Bạch Phong Hoa, hắn ra kết luận hai bên không thể nào là bằng hữu.
Bạch Phong Hoa ý vị thâm trường nhìn Mạc Cửu một cái, thở dài nói:
"Nàng ta ấy hả? Yêu chủ tử nhà ta đến cuồng si, không tiếc thiết kế bẫy rập hại hắn bị thương nặng, sau đó giả vờ làm người tốt chỉ đường chủ tử nhà ta sa vào ngục giam ôn nhu do nàng ta bày ra.

Đáng tiếc, kế sách của nàng ta ở bảy năm về trước không thành công, ngược lại bị chủ tử nhà ngươi chặn ngang một chân.

Ngươi thử nghĩ xem, nàng ta si cuồng như thế, điên rồ như thế, trơ mắt nhìn nam nhân mình yêu cùng người khác ân ái, nàng ta có hận chủ tử của ngươi không?"
Khóe mắt Mạc Cửu kịch liệt co rút lại, sở hữu nghi hoặc khó hiểu trong nháy mắt như được xua tan, khiến hắn như thể hồ quán đỉnh.

Từ chuyện tửu lầu của hắn bị người của Ma Điện đập phá gây rối, đến phiên các âm mưu liên hoàn tiếp theo, vòng sau so với vòng trước càng thêm âm hiểm.
Ban đầu, hắn và Mạc Túc đều cho rằng là nữ đế Nguyệt Dao nhúng tay.

Nhưng hiện tại xem ra, Mộ Linh Khê mới là con rắn độc tàn nhẫn và che dấu sâu nhất ở nơi âm u tối tăm.
"Thì ra là thế! Thì ra là thế!" Mạc Cửu liên tiếp gật gù, nhưng sâu trong đáy mắt toàn là sắc lạnh.
Dám can đảm tính kế cả chủ tử, Mộ Linh Khê! Ngươi thành công khiến cho ta chú ý!
Lão tử nếu không đem ngươi từ bóng tối nhéo ra, bầm thây vạn đoạn thì lão tử không xứng họ Mạc.
Trong khi Mạc Cửu nghiến răng nghiến lợi ken két, Bạch Phong Hoa muốn nói gì nữa, thì bất chợt từ ngoài cửa vang lên vài tiếng bước chân cùng với âm thanh trò chuyện.
Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa đồng thời nhìn nhau, sau đó ăn ý cùng liễm hơi thở, nấp vào trong bóng tối.
Lách cách!
Xiềng xích lay động một hồi, cánh cửa mở toang ra, chính là bốn tên đệ tử lúc nãy quay trở lại, Lục đà chủ đi theo phía sau.
Một người ra tiếng hỏi, dáng vẻ nơm nớp lo sợ:
"Lục đà chủ, những bao tải này tất cả đều đưa đến chỗ Đại trưởng lão sao?"
Lục đà chủ liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:
"Không, các ngươi đem bao tải số sáu vận chuyển qua đó.

Còn lại giữ nguyên tại chỗ."
Một người đệ tử khác xoa xoa tay, cả gan hỏi:
"Lục…Lục đà chủ, xin hỏi những hài tử trong bao tải số sáu này có… có gì đặc biệt sao?"
Lục đà chủ bắn ánh mắt sắc lẹm về phía hắn, âm trầm nói:
"Ngươi không biết sự tò mò sẽ hại chết chính mình sao?"
"Không… không… thuộc hạ không muốn chết… cũng không muốn biết!" Người kia tức khắc lắp ba lắp bắp, lắc đầu lùi lại phía sau, không dám lại ra tiếng.
"Hừ!"
Lục đà chủ khịt mũi coi thường, chắp tay sau lưng thúc giục bọn đệ tử nhanh làm việc.
Bị uy hiếp, bọn đệ tử nào còn dám hỏi han gì, cho dù trong lòng thắc mắc trọng lượng của bao tải số sáu nặng một cách bất thường, bọn họ cũng không dám phàn nàn một tiếng.
Một đám người ồn ào mà đến, im lặng mà đi.

Ngay tại thời khắc cửa ngoài đóng lại, Lục đà chủ hơi nghi hoặc quay đầu nhìn lại với ánh mắt sắc bén, nhưng sau một hồi không thấy có gì khác thường, hắn mới kéo xe ngựa đi đến chỗ Đại trưởng lão..