Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 154: Đấu Thơ 2






Mọi người nghe thấy một giọng nói sang sảng, cho nên cùng lúc quay đầu nhìn về phía cửa học viện.

Chỉ thấy một người nam nhân khoảng chừng năm mươi tuổi, sắc mặt nhu hòa, tóc sau vấn lên thành nửa búi, được một cây trâm bạch ngọc xuyên qua, nửa tóc còn lại xõa tung sau lưng, thân xuyên trường sam màu xanh sẫm, hai tay ôm quyển sách dày cộm, dáng vẻ nho nhã cất bước đi đến.

Mà bên cạnh cùng phía sau hắn, còn đi theo năm sáu củ cải nhỏ, bọn họ khoác trên mình đồng phục thiên lam có kí hiệu của học viện, vẻ mặt sùng bái cùng tự hào.

Có người nhanh chóng nhận ra thân phận của nam nhân trung niên, ra tiếng kinh hô:
"Lục Nhâm tiên sinh, hắn là Lục Nhâm tiên sinh!"
Ngay tức khắc, xung quanh cũng nổ tung chảo, vô số ánh mắt lửa nóng tập trung lên người nam nhân trung niên, ồn ào bàn tán:
"Không nghĩ tới Lục Nhâm tiên sinh thế nhưng sẽ xuất hiện ở ngày báo danh cuối cùng.

Nếu sớm biết như vậy, ta liền cho hài tử nhà ta vào ngày cuối cùng mới đi báo danh.

Ta quả thật là ngu ngốc muốn khóc."
"Ta cũng thế! Biết đâu Lục Nhâm tiên sinh sẽ nhìn trúng hài tử nhà ta, thu hắn làm đệ tử đâu."
"Thôi đi! Hài tử muốn làm đệ tử của Lục Nhâm tiên sinh, đều xếp hàng dài từ đầu bắc đến cuối nam, tranh đến vỡ đầu chảy máu cũng chưa có cơ hội.

Ngươi tưởng mình là ai!"
"Ai! Chỉ trách Lục Nhâm tiên sinh quá được hoan nghênh, so với các đạo sư khác, ngạnh cửa của hắn thấp rất nhiều."
"Là so với bốn vị đạo sư còn lại thì thấp rất nhiều, nhưng đối với chúng ta lại là cao tận chọc trời.

Muốn khóc!!!"
"..."
Mọi người xì xào nói, nhìn về mấy củ cải nhỏ bên người Lục Nhâm, ánh mắt hâm mộ ghen tị hận.


Bất quá, bọn họ lại tự động dọn ra một con đường, cho Lục Nhâm thuận lợi đi đến trung gian.

Mà Mạc Túc thấy Lục Nhâm được hoan nghênh như thế, không khỏi nghi hoặc hỏi:
"Người này rốt cuộc có tài cán gì, thế nhưng được mọi người săn đón như thế?"
Đế Mặc Thần đứng gần Mạc Túc, thuận miệng giải thích:
"Tinh Huyền học viện đã trải qua ngàn năm biến chuyển, dạy ra vô số cường giả đứng đầu, địa vị ở Huyền Nguyệt đại lục vững chắc như bàn thạch, không ai có thể lay động.

Nổi tiếng nhất học viện là năm vị thủ tịch đạo sư, phân biệt theo tên gọi Xích Cước, Thanh Tùng, Lục Nhâm, Lam Vân, và Tử Huyền.

Năm người này là trụ cột đáng tin cậy của học viện, bản lĩnh khác nhau, nhưng đều rất lợi hại, cho nên được sở hữu đệ tử săn đón.

Bất quá, bốn vị đạo sư kia có chút tính tình, khó để ở chung hòa hợp, mà Lục Nhâm lại là đạo sư trẻ tuổi nhất trong năm vị, am hiểu lịch sử văn học, tinh thông trận pháp và binh pháp, tính tình ôn hòa ít khi nổi nóng, dạy dỗ đệ tử cũng nhiệt tình, bởi vậy càng được hoan nghênh."
"Thì ra là thế!" Mạc Túc gật đầu nói, ánh mắt hiện lên tìm tòi nghiên cứu quan sát Lục Nhâm.

"Bất quá, Lục Nhâm rất ít khi chủ động ra đề, cho người khác làm giám khảo.

Nếu Tiểu Long, Tiểu Hồng có thể được hắn thưởng thức thu làm đệ tử, đó là một chuyện tốt." Đế Mặc Thần vuốt cằm, nói.

Đế Thanh Hàn nghĩ tới cái gì, hơi hoảng sợ nói:
"Lục Nhâm rất ít khi ra đề, nhưng một khi ra đề, câu hỏi đều lắt léo bắt bẻ.

Bọn nhỏ có thể được không?"
Mạc Nhất nhanh chóng ra tiếng phản bác, khinh bỉ nhìn hắn:
"Ngươi mới không được ấy! Tiểu Long, Tiểu Hồng đều là thần đồng, đã nghe qua đọc qua đều nhớ rõ không sót một chữ.

Bọn họ còn nhỏ, Lục Nhâm sao có thể quá làm khó người, có lẽ hắn chỉ khảo về trí nhớ và lực phân tích thôi."
Đối với bọn nhỏ, Mạc Nhất hoàn toàn không có một chút lo lắng, bởi vì có một sư phụ học chuyên ngành khảo cứu lịch sử như Mạc Vân, bọn nhỏ sao có thể thất học.

Nói đến thất học, Mạc Nhất lại len lén nhìn thoáng qua Mạc Túc, trong lòng thầm nghĩ đến cái gì, sau đó nỗ lực lắc đầu, đánh tan ý nghĩ đáng sợ kia.

Chủ tử không có khả năng thất học, chỉ là não bộ của nàng thiên hướng tâm lý chiến thuật, điều động chỉ huy, mà không phải văn học lãng mạn buồn tẻ.

Hắn còn nhớ rõ, mỗi lần chủ tử nhìn đến văn thơ hay sách cổ, vẻ mặt đều viết lên ba chữ "không kiên nhẫn".

Cho nên, bảo chủ tử đi chiến trường, chỉ cần một lóng tay là nàng có thể giết đến quân địch sợ xanh mặt, khiến cho trùng tộc hôi phi yên diệt, phiến giáp không lưu.

Mà bảo nàng làm thơ hoặc đáp đề, nàng sẽ dứt khoát quăng ngã bút, thề chết cũng không làm.

Trong lúc Mạc Nhất suy nghĩ miên man, Nguyệt hộ pháp đã cười khẽ, nói với Đế Thanh Hàn:
"Tam thiếu, ta còn nhớ rõ năm xưa hình như ngài đã từng trở thành đệ tử của Lục Nhâm tiên sinh, đáng tiếc không đến một tuần, ngài đã bị trả về nơi sản xuất.

Thật đáng tiếc nha!"
Sắc mặt Đế Thanh Hàn cứng đờ, trong lòng thầm hô ngọa tào, hắc lịch sử từ thuở nào thế nhưng còn lôi ra để nói?
Mắt thấy ánh mắt mọi người càng tò mò, Phong hộ pháp phụ họa giải thích:
"Tam thiếu khi còn nhỏ tính tình rất hiếu động, căn bản là không thể ngồi yên được một chỗ.

Bảo hắn an tĩnh ngồi đọc sách, thật khó mà làm được.

Ai...!con người đều không hoàn mỹ mà."
Đế Mặc Thần nhếch môi, ghét bỏ ra tiếng:
"Nói trắng ra là một con khỉ nhỏ chỉ thích leo trèo phá phách.


Ngay cả lão sư đều chịu không nổi mà uyển chuyển trả hắn về là biết rồi."
Mạc Túc và Mạc Nhất nghe vậy, đồng thời nhìn Đế Thanh Hàn bằng ánh mắt khác thường.

Đế Thanh Hàn phụng phịu nói: "Các ngươi đủ rồi nga!"
Mọi người cười cười, ánh mắt lại tập trung vào hai đứa nhỏ.

Lục Nhâm dẫn theo mấy củ cải nhỏ đi đến trung tâm, Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, Âu Dương Nhược Lan, Trương La và cả Lục Tân Nghĩa đều chắp tay, kính trọng hô ra tiếng:
"Tiên sinh!"
Lục Nhâm mỉm cười từ ái gật đầu, ánh mắt chăm chú đảo qua Mạc Du Hồng, sau đó nhìn về Mạc Vân Long và Lục Tân Nghĩa nói:
"Các ngươi muốn thi đấu công bằng, chi bằng để lão phu ra đề được chứ?"
Mạc Vân Long ánh mắt sáng lên, chắp tay kính cẩn, ôn tồn lễ độ nói:
"Có tiên sinh làm giám khảo, quả thực không còn gì tốt hơn như thế."
Lục Nhâm thầm tán thưởng tiểu tử này không những miệng ngọt mà còn cơ linh, trong lòng càng thêm yêu thích, sau đó nhìn qua Lục Tân Nghĩa, nhướng mày hỏi:
"Còn tiểu tử ngươi đâu?"
Lục Tân Nghĩa tuy rằng không quá vui vẻ, nhưng người đứng trước mặt là thủ tịch đạo sư, hắn chỉ có thể khổ một khuôn mặt, căng da đầu nói:
"Ta cũng không có ý kiến."
"Bang" một tiếng, quyển sách trên tay Lục Nhâm khép lại, hắn đưa cho một đứa bé trai tầm mười tuổi bên cạnh cầm giúp mình, sau đó vuốt cằm trầm ngâm nói:
"Được rồi, vậy ta bắt đầu ra đề đây.

Các ngươi đều nói chính mình đọc qua vô số sách thánh hiền.

Vậy đề mục thứ nhất, các ngươi lần lượt liệt kê ra một câu thơ hoặc ca dao tục ngữ mà trong đó có chữ nhân.

Nếu ai bí trước, người đó liền thua."
Mạc Vân Long giơ tay, vẻ mặt hớn hở, lớn tiếng đáp:
"Ta trả lời là: Nhân chi sơ, tính bổn thiện! Tới lượt ngươi." Sau khi đáp xong, vẻ mặt Mạc Vân Long khiêu khích nhìn qua Lục Tân Nghĩa.

Lục Tân Nghĩa cũng nháy mắt nghĩ ra đáp án, nói:
"Nhân vô hoạnh tài bất phú, mã vô dạ thảo bất phì."
Nghe xong hai đáp án của bọn nhỏ, biểu tình của Lục Nhâm và mọi người không khỏi túc mục.

Kỳ thực đề này cũng không khó, bởi vì nói về chữ "nhân" thì có vô số câu ngạn ngữ ca tụng.

Thế nhưng, sự lựa chọn đầu tiên, lại phản ánh một phần nào tính cách của hai đứa nhỏ.

Nếu Mạc Vân Long lựa chọn là lương thiện, hiền lành.

Thì Lục Tân Nghĩa lại lựa chọn mưu mô cùng gian xảo.

Lục Nhâm không khỏi thở dài trong lòng, tuy Lục Tân Nghĩa cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc hận.

Đứa nhỏ này, đã bị người nhà sủng hư.

Sở hữu ý tưởng lười biếng, ích kỷ, quyền thế hư vinh đã tiềm di mặc hóa vào sâu trong đầu hắn, để sửa cho chính chắn cũng là một chuyện cực kỳ gian nan.

Trái lại, Mạc Vân Long đứa nhỏ này, từ đáy lòng thiện lương, thông minh nhưng không kiêu ngạo, có thực lực lại không tự đại, là người tài đức vẹn toàn.

Lục Nhâm nghĩ vậy, ánh mắt càng thêm lửa nóng mà nhìn Mạc Vân Long, chờ đợi đứa nhỏ này sẽ cho hắn kinh hỉ gì nữa.

Mà hai đứa nhỏ vẫn tiếp tục đấu về ngạn ngữ có chữ "nhân", mọi người xung quanh ai cũng không rời đi, chăm chú nhìn một màn này.


Mạc Vân Long: "Thiên vô tam nhật vũ, nhân vô nhất thế cùng." (Ý là: Trời không mưa liền ba ngày, người không nghèo khổ suốt đời).

Lục Tân Nghĩa: "Nhân đáo oải thiềm hạ, chẩm năng bất đê đầu." (Nghĩa là: bước qua mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu.

Bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh)
Mạc Vân Long: "Nhân bằng chí khí hổ bằng uy!" (Nghĩa: con người dựa ý chí, con hổ dựa uy phong).

Lục Tân Nghĩa hai má bánh bao phồng lên, lông mày chau lại, nghĩ một hồi lâu cũng chưa nghĩ ra tới câu nào.

Hắn có chút uể oải cúi đầu, ũ rũ cụp đuôi.

Ngày thường phụ hoàng dạy hắn đều là đạo trị quốc, sách chiến thuật, hắn nào có hứng thú đọc sách thánh hiền gì chứ.

Đáng ghét!
Mạc Vân Long khoanh tay đứng thẳng, dáng vẻ ông cụ non mà hất cằm nói:
"Ngươi không thể trả lời tiếp, cho nên nhận thua đi! Chúng ta sang đề thứ hai.

Cố lên, ta tin tưởng ngươi có thể."
Bất quá dưới đáy lòng, Mạc Vân Long lại hí hửng phun tào.

Tiểu gia ta đặt cược năm ngàn lượng, đó là tiền dành dụm xương máu, sao có thể cho ngươi thắng? Cổ vũ gì đó, chỉ là gạt người thôi, hi hi!
Lục Tân Nghĩa trừng mắt Mạc Vân Long, vẻ mặt không phục.

Nhưng thắng thua đã thành kết cục đã định.

Lục Nhâm lạnh nhạt nhìn Lục Tân Nghĩa, tuyên bố:
"Đề mục thứ nhất, Mạc Vân Long thắng, Lục Tân Nghĩa bại.

Đề mục thứ hai, các ngươi mỗi người bối ra một đầu thơ với chủ đề về tuyết, kèm theo hình ảnh ẩn dụ về một loài hoa."
Hắn vừa dứt lời, mọi người xung quanh không khỏi hít hà một hơi, nhìn Lục Nhâm bằng ánh mắt thán phục.

Quả nhiên, thủ tịch đạo sư chính là thủ tịch đạo sư, ra đề đều không giống người thường.

Cho dù là muốn bối ra tới, cũng phải có trí nhớ siêu phàm, hơn nữa phù hợp chỉ tiêu.

Bọn họ thử nhớ kỹ mấy đầu thơ có chủ đề như vậy, sau đó phát hiện đại não bọn họ đều chết máy!!!
Đề này xác định là cho hài tử làm sao???
Lục Nhâm tiên sinh, ngươi không khỏi quá biến thái rồi đi!
(Lộ Lộ: Hôm qua Lộ lo tìm tư liệu, nên không kịp ra chương cho mọi người.

Viết đến mấy cái cầm, kỳ, thư, họa này là phải tìm tư liệu, khổ lắm! Tui hoài nghi cứ cái đà này mình sẽ trở thành tài nữ, *cười khóc*).