Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 304: Đồng sinh cộng tử




"Được rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, đuổi theo bọn họ." Giọng nói lạnh lùng của Diệp Dục Sâm cắt ngang suy nghĩ miên man của cô: "Dưới chỗ ngồi của em có súng, cầm lấy, nếu họ có ý đồ tấn công em, em phải mạnh mẽ xuống tay ngay."

Tô Vãn nghe hắn dặn dò, lấy vật dưới chỗ ngồi ra, nhưng tâm tình của cô không bởi vì thế mà thoải mái tí nào: "Nhưng tôi không biết dùng cái này mà!"

"Mở khóa an toàn, nhắm mục tiêu, bóp cò, bình thường không cần em ra tay, lúc nguy hiểm thì lấy ra phòng thân."

Diệp Dục Sâm trả lời, đột nhiên mạnh mẽ bẻ tay lái, xe đổi hướng nhanh chóng, cả người Tô Vãn bị va vào hàng ghế phía trước.

Bang bang bịch!

Những kẻ đuổi theo ở phía sau đã đuổi kịp, một loạt đạn bắn vào trên thân xe của họ, để lại một hàng vết đạn.

Cửa thủy tinh ở phía sau đều vỡ nát, thủy tinh bắn tung tóe khắp xe, Tô Vãn ôm đầu nằm sấp trên ghế, tim đập càng lúc càng dữ dội.

Quá nguy hiểm, cô là một công dân đang sống trong thời đại hòa bình thì làm sao mà chứng kiến những trận chiến này?

Nhưng vẫn chưa xong, chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo.

Bọn cướp có tổng cộng sáu người, vừa rồi bị Diệp Dục Sâm xử lý hết hai người, bây giờ còn lại bốn người, lúc nãy Tô Vãn quay đầu lại thì phát hiện ngoài hai chiếc xe màu đen có rèm che còn có một cô gái lái xe mô tô.

"Những người đó rốt cuộc là ai? Lão Đại nói anh giết chết người phụ nữ yêu quý của anh ta, cuối cùng anh đã giết ai?"

"Giang Uyển Hinh."

Hắn trả lời một cái tên quen thuộc, Tô Vãn nghĩ ngay tới: "Là nữ gián điệp chết trong tay anh!"

Nếu truy cứu chuyện này, quả thật cô cũng không thể thoát khỏi dính líu, trước đây Giang Uyển Hinh bắt cô làm con tin mới bị Tần Thư một súng bắn chết.

Chuyện này còn trở thành một bóng ma trong đời cô.

Diệp Dục Sâm không trả lời, cũng không có thời gian trả lời.

Chiếc xe màu đen có rèm che ở phía sau bắt đầu quyết tâm muốn đụng, thân xe của họ bị đụng vào liền rung lên dữ dội.

Cảm giác cái xe như sắp rụng ra từng mảnh.

"Ngồi yên."

Diệp Dục Sâm nhắc nhở một câu, đồng thời xoay tay lái hung hăng lao về phía bọn họ đụng vào.

Rầm!

Hai chiếc xe va vào nhau, chấn động càng thêm dữ dội.

Đối thủ vốn là sát thủ đã được huấn luyến, đối với tình huống này không có phản ứng gì quá lớn, hạ cửa kính xe xuống rồi bắn về phía bên này.

Đùng đùng vài cái, cửa thủy tinh chiếc xe bên cạnh họ rất nhanh cũng vỡ tan.

Tô Vãn thực sự hy vọng cô có thể giống anh hùng trong phim điện ảnh, bỗng nhiên có sức mạnh siêu nhiên, sau đó cũng giơ súng chống trả, một phát một người, đại sát tứ phương.

Nhưng trên thực tế, xe rung lắc lợi hại như vậy, bây giờ cô ngay cả ngồi vững cũng không được, cái gì mà đánh trả, việc đó chỉ có anh hùng trong phim điện ảnh mới có cảnh đó xuất hiện.

Cô nghe được tim đập như đánh trống, rất muốn hét lên, nhưng sợ ảnh hưởng đến Diệp Dục Sâm nên cố gắng nhịn xuống.

Trái lại Diệp Dục Sâm tay trái bắn về phía đó một phát, sau đó giẫm mạnh chân ga, điên cuồng tăng tốc chạy.

Tô Vãn vô cùng vất vả vịn ghế ngồi để ổn định thân mình, chợt nghe hắn nói một câu: "Em giúp giữ tay lái một chút, tôi có chút việc phải làm."

"Cái gì?"

Cô tưởng cô nghe lầm, kết quả lại nghe hắn nói một câu: "Em lên phía trước, giữ tay lái."

"Hả, được."

Tình huống nguy cấp, cô không kịp hỏi nhiều, chen vào giữa hai ghế cầm lấy tay lái.

Gần như trong lúc đó, Diệp Dục Sâm bỗng nhiên mở cửa xe ra, lộ ra nửa thân mình, hướng về phía sau bắn.

Đùng đùng đùng đùng!

Tô Vãn không thể đếm được số lần bắn, vì vậy toàn bộ sức lực đều tập trung vào nhiệm vụ của cô, nắm tay lái khẽ động một cái cũng không dám.

Ngay sau đó, cô nghe được âm thanh xe va vào hàng rào, rồi nổ mạnh, lúc cô lén nhìn thì thấy chiếc xe vừa rồi theo sau bọn họ đã ngập trong biển lửa.

"Anh đã làm gì?" Cô rốt cuộc kiềm không được tò mò trong lòng.

"Bắn vỡ bánh xe của họ." Diệp Dục Sâm quay lại miêu tả qua loa.

Tô Vãn: "..."

Cô rất muốn hỏi cái tên này làm như thế nào, nhưng tình hình hiện tại căn bản là không cho phép.

Phía sau còn có người đuổi theo, nghĩ cách thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt mới là chuyện nên làm.

"Còn có hai chiếc xe, có thể dùng biện pháp vừa rồi một lần nữa không?"

"Không thể." Diệp Dục Sâm bác bỏ đề nghị của cô ngay.

Tô Vãn khó hiểu: "Vì sao?"

"Cô bé ơi, tôi không có đạn." Diệp Dục Sâm ném khẩu súng lục trong tay và băng đạn rỗng lên cái giá phía trước, dùng hành động thực tế thể hiện sự bất lực của hắn.

"Ở chỗ tôi còn súng." Tô Vãn lập tức nhớ tới vừa rồi cô mới sờ tới một vật đó.

"Vô ích thôi, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, bị em dùng cùng biện pháp đánh bại hai lần."

Tô Vãn không nói.

Diệp Dục Sâm cầm tay lái, chuyên tâm lái xe.

Tô Vãn nhìn lại, hai tên phía sau vẫn tiếp tục đuổi theo.

Lại thêm mấy viên đạn găm vào thân xe, Tô Vãn ôm lấy đầu theo bản năng: "Anh nói xem bọn họ đã chết nhiều người như vậy, tại sao không biết dừng lại?"

"Bởi vì có quá nhiều người chết, nhiệm vụ lại không hoàn thành, trở về không có cách nào báo cáo kết quả nhiệm vụ, không dám dừng tay lại, nếu trở về như vậy, ông chủ phía sau bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

"Cứ tiếp tục như thế thì có ý nghĩa gì sao? Trước đó bọn họ nhiều người như vậy còn không giết được chúng ta, bây giờ chỉ còn lại hai người." Cô nhịn không được mắng một câu.

"Đương nhiên là có thể, đừng quên, chúng ta đã không còn vũ khí."

Tô Vãn: "..."

Hai chiếc xe phía sau đã sắp đuổi kịp, càng ngày càng gần, liên tục bắn vài phát đạn về bên này, cũng không thấy Diệp Dục Sâm phản kích, chỉ liều mạng đạp chân ga chạy trốn, liền đoán được một phát bắn vỡ lốp xe vừa rồi đã làm hết đạn của hắn.

Đuổi tới càng gần thì hai người càng lo hơn, cố gắng đè mạnh chân ga.

Nữ sát thủ lái xe mô tô lên đoạn đường hơi dốc bên cạnh, tăng tốc độ chạy theo bọn họ, hướng về bên này bắn hai phát.

Lúc này, hai tấm kính bên hông xe của họ đều vỡ nát, những mảnh nhỏ văng ra làm xước cánh tay của Tô Vãn.

Máu bỗng dưng tuôn ra.

Tô Vãn cố nén đau đớn, cảm giác hoảng sợ cũng không cách nào che dấu được, sắc mặt trắng bệch: "Bây giờ phải làm gì đây?"

Tuy hiện tại trên tay cô còn một khẩu súng, nhưng vấn đề là cô không thể bắn, chứ đừng nói là một đối tượng đang chuyển động.

Trừ khi đứng trước mặt cô, nếu không phỏng chừng cô sẽ không thể bắn trúng.

"La lên, càng lớn càng tốt." Diệp Dục Sâm bỗng nhiên ra lệnh một câu, Tô Vãn không biết gì, nhưng cũng rất nghe theo dặn dò mà làm.

Cô quả thật đã muốn la lên, bởi vì sợ ảnh hưởng đến hắn, cố gắng chịu đựng tới bây giờ, mệnh lệnh trước mắt này, chính cô cũng có ý muốn.

Tiếng hét khàn cả giọng trong xe truyền ra ngoài, xuyên qua màng nhĩ của nữ sát thủ trên xe mô tô bên cạnh, cô ta nhíu nhíu mày, lại khư khư bắn về bên này một phát.

Diệp Dục Sâm giảm tốc độ, tránh được, nhưng vẫn không đánh trả, chỉ tiếp tục liều mạng chạy trốn.

Nữ sát thủ lớn gan, nhân lúc này cô ta lợi dụng chiều cao, nhảy mạnh tới nóc xe bọn họ, muốn vào trong xe và bắn họ một phát trí mạng ở khoảng cách gần.

- ---oOo----

Editor: Crystal

Beta: Tiểu Nhân