Đương nhiên Tô Vãn cũng chú ý đến anh em hai người đứng đó không xa, cô nhận gậy golf Diệp Vân Thâm đưa, cong môi chế giễu: "Anh muốn làm gì?"
"Em đừng quan tâm, lo đánh bóng của em là được." Diệp Vân Thâm dẫn cô lên sân bóng: "Em biết chơi thứ này không?"
"Không." Tô Vãn thành thực lắc đầu.
Hai mươi năm trôi qua, cuộc sống của cô luôn thiếu hiểu biết này nọ, loại đồ vật này, đúng là cô chưa đụng qua lần nào.
"Tôi dạy cho em." Diệp Vân Thâm cười cười, từ phía sau ôm lấy cô, nắm lấy tay cô rồi dạy.
Tô Vãn nhìn một đám người áo đen đứng thủ bên sân: "Bọn họ sẽ mách lại với anh trai anh đấy."
Diệp Vân Thâm nhìn theo tầm mắt của cô: "Tôi nói này, cuộc sống của em thiệt đáng thương, đi chỗ nào cũng phải báo cáo thời gian, địa điểm, vị trí, giờ ngay cả làm gì cũng bị giám thị. Dù là phạm nhân thì cũng phải có chút riêng tư chứ?"
Chuyện này, Tô Vãn rất đồng tình.
Theo đó là một trận chua xót và ủy khuất không hiểu vì sao.
"Phạm nhân còn có thời hạn mãn tù, còn tôi chỉ có thể ha ha."
Cô bất đắc dĩ nhún vai, cảm thấy chính mình sống bây giờ chẳng khác gì tù nhân bị phán tù chung thân cả.
Còn hơn thế, bị ép phải sinh con, hắn nói cái gì cô cũng phải làm theo. Rõ ràng là cuộc sống của cô nhưng lại không phải do cô làm chủ.
Tương lai, cô nhìn thấy nó ngoại trừ tăm tối thì chính là bất lực, không một chút hy vọng nào.
Diệp Vân Thâm bắt gặp được bóng mờ bao quanh đôi mắt cô, ánh sáng ảm đạm: "Em có nghĩ đến chuyện thay đổi tình cảnh hiện giờ không?"
"Có chứ, không phải tôi tới tìm anh giúp sao?"
Nói đến chuyện này, cuối cùng cô cũng nhớ ra mục đích cô tới tìm cậu hôm nay: "Nhìn thấy vòng trang sức chó má trên cổ chân tôi không? Nó là do anh trai anh làm ra đó, bên trong có gắn định vị, chỉ cần còn thứ này thì dù tôi có đi đến chỗ nào, anh ta đều có thể tìm thấy tôi."
Diệp Vân Thâm cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt sâu thăm thẳm: "Không thể gỡ ra à?"
"Không gỡ ra được mới đến tìm anh, tôi không biết anh ta đã đeo nó lên làm sao nhưng tôi đã thử mấy lần, làm rất nhiều cách mà đến bây giờ tôi vẫn chưa gỡ ra được."
Cô giật giật mắt cá chân, chiếc vòng ngọc bích cũng lắc lư hai lần: "Anh có có quen người nào biết về loại đồ này không?"
"Để tôi thử xem."
Diệp Vân Thâm nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc bích trên mắt cá chân cô, đôi ngươi đen sâu thăm thẳm: "Trước tiên tôi nhìn xem là nó có gì, nếu mở không ra thì tôi sẽ tìm người giúp."
"Ừm."
Tô Vãn gật đầu, lúc đầu cô cũng tính như vậy nhưng do thế lực của cô mỏng manh, lại không quen biết người nào nên chỉ có thể gác lại, không nhắc đến, nén đi cơn giận.
Diệp Vân Thâm chịu giúp với cô mà nói là không gì có thể tốt hơn nữa.
"Nếu tôi giúp mở cái này ra, em sẽ không thừa dịp anh tôi không chú ý, lẻn đi chứ?" Diệp Vân Thâm nhìn sườn mặt của cô, đột nhiên hỏi một câu.
Tô Vãn buông mắt, không nói gì nhưng mà phản ứng này của cô hiển nhiên là ngầm thừa nhận suy đoán của cậu.
"Nếu em mà chạy thật, anh tôi phỏng chừng sẽ lật cả quả đất này lên, đuổi giết em đến tận chân trời góc biển." Cậu cười ghẹo một câu, nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt lắm nên tránh khỏi đề tài này: "Tương lai em muốn đi đâu?"
"Còn chưa có nghĩ xong." Cô lắc đầu:"Chỉ cần có thể rời khỏi thì ở đâu cũng tốt cả, chuyện sau này thì chờ thoát được rồi tính đi."
"Vãn Vãn..."
Diệp Vân Thâm còn muốn nói gì đó thì Trình Thông và Trình Vũ Lâm lại đi tới:
"Vân Thâm, lâu rồi không gặp."
_____☆☆☆____
Editor: Crystal
Beta: Tiểu Nhân, Alissa
Cập nhật 14.8.2020 tại VNO