Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 216: Cô không có tư cách so sánh với Trình Vũ Lâm




"Cậu ấy nói với tôi sao?" Diệp đại thiếu tức muốn bốc khói: "Trong mắt em chẳng lẽ chỉ có mỗi Diệp Vân Thâm?"

Tô Vãn không biết nói gì nữa.

Cô thấy người này thật sự không biết xấu hổ là gì mà.

Lúc cô gặp chuyện không may thì không thấy hắn lại cứu cô, bây giờ mọi chuyện xong xuôi hết rồi thì chạy tới giả làm người tốt, còn trách cô trong mắt chỉ có Diệp Vân Thâm.

Mợ nó! Ai chứ?

Cô từ chối nói về chuyện này với hắn, quyết đoán đổi sang chuyện khác: "Có bắt được người không?"

"Người nào?" Diệp Dục Sâm hỏi lại.

Tô Vãn cắn mối: "Người bắt tôi ngày hôm qua ấy, nói là bạn trai Chu Di nên muốn trả thù cho đứa nhỏ chưa ra đời."

Diệp Dục Sâm chỉ cười lạnh, trong mắt chỉ có giễu cợt và châm chọc.

Tô Vãn bị vẻ mặt như nhìn đứa ngốc khiến cô mơ hồ: "Vẻ mặt anh thế là sao hả? Chẳng lẽ tôi nói sai cái gì?"

"Người ngày hôm qua em thấy, là người này sao?"

Anh lấy ra hình chụp, ném tới chỗ cô.

Tô Vãn cầm lấy thứ đó lên, gật đầu: "Chính là hắn."

"Theo tôi biết thì hắn là anh trai của Trình Vũ Lâm." Diệp Dục Sâm cười lạnh, vẻ ghét bỏ cô của hắn càng nhiều hơn.

Tô Vãn: "..."

Cho nên tên kia nói muốn báo thù cho đứa nhỏ chỉ là mượn có thôi, mục đích thật sự là muốn làm hại cô, một khi âm mưu ngày hôm qua của hắn thành công thì tùy tiện sử dụng chút thủ đoạn để nháo lớn chuyện thì có thể khiến cô mang tiếng xấu hoàn toàn.

Dòng dõi của Diệp gia tuyệt đối sẽ không để cho con mình cưới một người phụ nữ đi làm "tiểu thư" của hộp đêm.

Rồi sau đó, Trình Vũ Lâm với sự ủng hộ của Diệp phu nhân sẽ có thể thuận lý thành chương mà thượng vị.

"Nên là..."

"Nên là... đây là phạt người đúng tội, em cướp đi người đàn ông của người ta, đáng bị trả thù." Diệp đại thiếu cắt ngang lời cô, châm chọc khiêu khích.

Tô Vãn tím hết cả mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn sắc lẻm.

"Vậy cái tên họ Trình kia giờ ở đâu?" Tô Vãn hỏi.

"Còn ở đâu nữa, ở nhà." Diệp Dục Sâm cười lạnh: "Hắn ta không ở đó khi sự việc xảy ra, không có chứng cớ chứng minh hắn liên quan đến vụ bắt cóc, người ta lại là con trai Bộ Trưởng, thế nên em nghĩ cảnh sát sẽ bắt hắn kiểu gì?"

"Cho nên chuyện này cứ vậy bỏ qua sao?" Tô Vãn tức đến bật cười, cảm thấy thật sự quá vô lý.

Diệp đại thiếu buông mi: "Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy rồi."

"Anh muốn làm gì?"

"Em phải rời khỏi Vân Thâm."

Diệp Dục Sâm lấy một quả cam từ đầu giường của cô: "Trình Vũ Lâm cũng không có thâm thù đại hận gì với em cả, chỉ cần em không giành người đàn ông với người ta thì đương nhiên cô ta sẽ không tìm em gây rối. Cho nên một lát nữa khi Vân Thâm vào đây thì em phải thành thật cho tôi, nói thẳng là em không thích em ấy, muốn chia tay."

Người này lại làm như không có việc gì xảy ra, mọi người đều lui một bước, thái độ muốn bỏ qua mọi chuyện khiến Tô Vãn tức giận tại chỗ.

"Dựa vào cái gì chứ?" Cô lạnh giọng chất vấn.

"Tôi không hiểu vì sao lại bị bắt đến nơi như vậy, thiếu chút nữa đã bị người khác xâm phạm. Thế mà hiện tại anh lại muốn tôi bỏ qua, còn rộng lượng nhường lại vị trí cho cô ta?" Cô hỏi thêm một câu.

Khi nãy nghe Trình Thông thoát tội, cô đã thấy mình tức mà không biết đánh vào đâu, thêm bây giờ, nhìn người này cứ tỏ vẻ không liên quan đến mình, ý muốn giết người cô cũng có rồi.

"Bằng không thì em còn có thể làm gì? Em lấy cái gì để tranh với cô ta?"

Diệp đại thiếu chau mày, hỏi lại: "Người ta tùy tiện tìm một người cũng có thể giết được em, mà còn có thể làm vô cùng sạch sẽ, không hề gánh một tội nào cả. Em cảm thấy lần này không xảy ra chuyện gì nên không cam lòng, đợi bị chết mới chịu sao?"

_____♡♡♡_____

Editor: crystal

Beta: Linh Giang Cat