Lâm Mỹ Lan biết rất rõ, nếu lúc này Tô Vãn chết ở nơi này thì kế hoạch của bọn họ ít nhiều sẽ bị nghi ngờ.
Nếu bị cảnh sát tra ra được cái gì đó, đảm bảo sẽ biến khéo thành vụng, đến lúc đó không những mất cả người lẫn của hơn thế nữa là tự mình tống mình vào tù.
Nhưng nếu chỉ mất tích, nó sẽ khác đi, giống như câu sống không thấy người chết không thấy xác, chỉ cần người nhà bọn họ không truy cứu thì chắc chắn rằng cảnh sát sẽ không lãng phí sức lực để quản đến cùng vụ việc này.
"Vãn Vãn,vì cũng từng là người nhà nên tao nghĩ cũng không làm quá tuyệt tình, chỉ cần mày ngoan ngoãn hợp tác, tao liền để mày đi."
Lâm Mỹ Lam lại lần nữa đưa cho cô bản thoả thuận chuyển nhượng cổ phần, "Mày kí đi, sau đó chúng ta quay lại một đoạn video nói cho tất cả các cổ đông rằng mày tự nguyện giao lại quyền quản lí cho bố của mày, cả nhà thế có phải vui mừng hơn không."
Tô Vãn dùng giọng mũi hừ lạnh một tiếng, rồi cười nhạo: "Tôi dựa vào đâu để tin tưởng bà?"
"Mày không có tư cách để cò kè mặc cả với tao."
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Mỹ Lan ngay lập tức biến thành hung ác, đưa tay chỉ hai tên đàn ông dữ dằn bên cạnh, "Mày còn không chịu phối hợp, tao liền kêu bọn họ cho mày một giáo huống nhỏ, tao có rất nhiều thời gian cứ từ từ cho mày chậm rãi cảm nhận, nhưng liệu mày có chịu đựng được hay không thôi."
Tô Vãn theo ngón tay của bà ta chỉ nhìn qua thấy hai tên đàn ông có khuôn mặt dữ tợn và trơ trẽn.
Bên kia chú ý đến thấy tầm mắt của cô liền cố tình giơ tay lên thành nắm đấm.
Cô lập tức không nói gì.
Có thể hình dung được cơ thể nhỏ bé của cô khẳng định không chịu đựng được hai tên đàn ông tới cùng một lúc, nếu không có khả năng không chết thì cũng bị tàn phế.
Tô Vãn im lặng một chút, nhưng Lâm Mỹ Lan không có kiên nhẫn để dành thời gian cho cô: "Nghĩ thông chưa? Mày muốn kí hay không kí?"
"kí!"
Tô Vãn cắn răng, đáp có chút không rõ ràng.
Đối với loại tình huống trước mắt này, đều mà cô có thể làm tốt nhất bây giờ chính là bảo vệ bản thân hết mức có thể, không chọc giận đối phương, để giảm bớt khả năng tổn thương có thể xảy ra.
"Rất tốt!"
Lâm Mỹ Lan đưa bản thỏa thuận và bút qua, Tô Vãn lập tức nhận lấy, kí xuống tên của mình vào.
Sau đó, một lần nữa hai tên đàn ông hung ác tới tháo dây trói trên tay và chân cô rồi đưa ra ngoài.
Cô được đưa tới một căn phòng sáng sủa, Lâm Mỹ Lan đưa ra một bản thảo, kêu cô đọc nó theo những điều ghi trên đó và có một chiếc camera quay lại những gì cô nói.
Tô Vãn liếc nhìn bản thảo, nội dung đại khái ghi là thông báo cho ban quản trị công ty rằng cô sẽ ra nước ngòai để đào tạo chuyên sâu cho nên đem cổ phần cùng quyền kinh doanh công ty nhường lại cho Tô Kiến Nam.
"Ha ha..."
Tô Vãn cười mỉa mai một tiếng, vẻ mặt hết sức khinh bỉ.
Hai tên đàn ông phía đối diện lấy ra con dao, giơ lên uy hiếp cô.
Cô Vãn thức thời không giãy giụa nữa: "Đừng làm tôi sợ, tôi đọc là được chứ gì?"
"Mày nên thức thời một chút, tránh lại làm cho da thịt chịu khổ."
Lâm Mỹ Lan đe doạ với một nụ cười lạnh, sau lại bàn giao cô cho hai tên đàn ông đó, còn mình thì chạy ra bên ngoài gặp tên lão đại.
"Anh Vương, anh thấy người này thế nào?"
Một người đàn ông với khuôn mặt xẹo đang đứng bên ngoài hành lang phòng, hắn ta đang nhìn Tô Vãn qua ô cửa sổ.
"Không tồi, hàng thượng đẳng."
Người được gọi là anh Vương gật đầu xem như trả lời Lâm Mỹ Lan.
"Nếu anh Vương nói vừa lòng, con đàn bà này giao cho anh đấy." Bà cầm một tờ chi phiếu giá 500 vạn đưa cho tên đàn ông mặt sẹo, "Bán nó càng xa càng tốt, vĩnh viễn không cần quay về đây, tốt nhất là cho nó chết bên ngoài."
_______oOo______
Editor: Alissa.
Cập nhật 28.5.2020 tại Việt Nam Overnight.