Phúc Hắc Không Phải Tội

Chương 6




Hôm sau, Tô Tiểu Đại tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại reo. Mơ màng nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, ưm, mới tám giờ sáng thôi mà. Ai gọi vậy? Cô uể oải cầm điện thoại lên thì thấy một dãy số lạ, buồn đời nên ấn luôn phím tắt. Kẻ nào đáng ghét thế này, không biết cô vất vả trông mong ngày chủ nhật để được ngủ nướng cho thỏa sao? Tô Tiểu Đại ném điện thoại sang một bên, lười biếng trùm chăn ngủ tiếp.

Nhưng sau đó chuông điện thoại tiếp tục reo, cô bực mình nhấc máy.

“Ai thế?” Cô gằn giọng hỏi.

Người bên kia đầu dây hơi sửng sốt, không ngờ Tô Tiểu Đại hiền như củi mục lại có tính khí như vậy.

“Tiểu Đại, xuống lầu ngay.”

Đối với Tô Tiểu Đại mà nói, bạn có thể bảo cô ngây ngô, củi mục, nhưng chỉ cần bạn không chạm đến giới hạn cuối cùng, cô ấy sẽ tha thứ cho bạn. Cái gọi là giới hạn cuối cùng, ví dụ như dồn cô vào góc tường, ví dụ như thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô, ví dụ như ở trước mặt cô mà mắng chửi ba mẹ, mắng chửi Dương nữ vương. Còn có phá rối lúc cô đang ngon giấc cũng là giới hạn cuối cùng. Cho dù bây giờ đối thủ có là Dương nữ vương thì Tô Tiểu Đại cũng nhấc váy bước qua xác chị. Điện thoại lại đổ chuông, tiếng chuông khiến Tô Tiểu Đại phân tâm nên bị cánh cửa sập vào mặt đau điếng. Một lần nữa cô ấn phím tắt.

Tựa vào xe, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, Lăng Duy Trạch sa sầm nét mặt khiến cho bác gái gần đó đang dắt chó đi dạo cũng rẽ đường vòng. Anh suy nghĩ một chút rồi theo thói quen nheo mắt lại, lấy chìa khóa xe, quyết định đi vào nhà cô.

“Reng reng reng!” Mới vừa ngắt máy, vừa chìm trong mộng đẹp thì cô bị tiến chuông cửa đánh thức. Cảm giác tức giận khủng khiếp dâng lên, Tô Tiểu Đại nhảy vọt xuống giường, dép lê cũng không mang mà chạy ra mở cửa, quát to: “Ai rảnh quá vậy?!”

Thật may tầng lầu này chỉ có mình cô, nếu không tiếng hét của cô sẽ dọa đến biết bao nhiêu người. Nhìn cô áo quần xốc xếch, anh không để ý đến sự tức tối của cô mà đẩy cô vào nhà rồi đóng sầm cửa. Cả hai không cử động, chỉ trầm ngâm nhìn đối phương giống như đang xem ai nhẫn nại hơn ai. Vài phút trôi qua, Tô Tiểu Đại suy sụp khí thế, đến giờ cô mới ý thức được người trước mặt là ai!

Lăng Duy Trạch nhìn cô: “Tiểu Đại, mấy giờ không gặp, tính khí cũng phát triển dữ ha!”

Tô Tiểu Đại đột nhiên thấy rợn người, nhưng vừa mới rời giường vẫn còn chút oai phong cho nên cô sửa lưng anh: “Ai bảo anh mới sáng sớm đã đến quấy rầy tôi.”

Lăng Duy Trạch nhìn đồng hồ đeo tay, kim điểm lúc 8 giờ 10 phút, điều này làm một kẻ thức dậy lúc 6 giờ đúng như anh không hài lòng lắm.

“Mới sáng sớm ư?”

Tô Tiểu Đại rất muốn đuổi anh ra khỏi nhà, nhưng do IQ kém hơn anh nên chỉ có thể ngoan ngoãn đứng nói chuyện.

Cô lẩm bẩm: “Ừ thì… không sớm lắm.”

Lăng Duy Trạch nhàn nhã ngồi xuống sofa, giống như chủ nhân của căn hộ này là anh.

“Em có năm phút để chuẩn bị. rồi đi với tôi.”

“Đi với anh làm gì chứ?” Tô Tiểu Đại nhìn chiếc… áo con dưới sofa, rồi nghĩ đến lời anh nói tối qua. Thấy cô không chú ý anh đang nói gì, ban nãy còn quát anh, không “trồng hành” trả cô, vậy thì anh chẳng phải là Lăng Duy Trạch. Ném chiếc áo con màu xanh dương cho cô, anh ra lệnh: “Năm phút, nếu không tự gánh lấy hậu quả.” Quả nhiên là AA!

Tô Tiểu Đại đỏ mặt giằng lấy áo giấu ra sau: “Năm phút làm sao kịp, tôi còn phải trang điểm.”

Mặc dù không xinh đẹp nhưng cô vẫn muốn giữ gìn thể diện. Tuy nhiên, Lăng Duy Trạch không cho cô chút thể diện nào, nhìn đầu tóc rối bời của cô rồi hừ khẽ một tiếng: “Em vốn xấu, có trang điểm cũng xấu.”

Hừm, anh mới xấu xí đấy! Tô Tiểu Đại thầm chửi anh và chạy tót vào phòng ngủ.

Cô ngốc nghếch như vậy, Lăng Duy Trạch thầm nghĩ tại sao lại là cô. Không có ưu điểm, không có sở trường gì nổi bật, anh đang hoài nghi chính sự lựa chọn cửa mình. Dù gì cô cũng đặc biệt, cho nên anh tạm thời nhẫn nại, sau này cải tạo cô dần dần cũng được. Bị anh làm cho cuống cuồng nên cô trang điểm nhanh, nhưng cuối cùng vẫn trễ hơn năm phút. Lúc Tô Tiểu Đại bước ra thì gương mặt anh đã đen như lọ nồi.

Tránh việc bị ông chủ bộc phát tính đàn áp cô, Tô Tiểu Đại bèn kéo tay Lăng Duy Trạch đi: “Nhanh nào, tôi đói quá, đói quá!”

Anh không thích bị người khác nắm tay, nhưng với cô thì anh mặc kệ. Vì cô đã là người anh chọn. Trong thang máy chỉ có hai người, cô nhận ra Lăng Duy Trạch đang nhìn cô chằm chằm, thế nên cô nghĩ đến đám chị em phụ nữ rồi buông tay anh ra, cười khúc khích.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội!”

Nhìn nụ cười ngây ngô của Tô Tiểu Đại, lần đầu tiên anh nảy sinh loại cảm giác bất lực. Anh chỉ muốn ngửa đầu lên trời mà gào to một tiếng: “Tại sao lại là cô gái này?”

Dĩ nhiên anh chỉ nghĩ thầm như vậy.

Xuống lầu, cô thấy chiếc BMW màu bạc đang đỗ gần đó, hình như hôm qua là chiếc màu xanh thì phải. Ừm, anh đúng là người có tiền, kiểu này nếu tán tỉnh đám chị em gái của cô thì anh có thể lo cho họ cuộc sống tốt đẹp, Tô Tiểu Đại hài lòng gật đầu một cái. Ngồi bên cạnh Lăng Duy Trạch, Tô Tiểu Đại quan sát anh, nếu bỏ đi cái tính áp bức bóc lột người khác thì anh hoàn toàn phù hợp hình tượng nam chính mà các cô thiếu nữ thường đánh giá cao trong tiểu thuyết, dĩ nhiên cũng có khả năng vào vai nam phụ, nhưng là nam phụ sáng chói.

“Em tự ti đấy à?” Lăng Duy Trạch biết cô đang nhìn mình nên hỏi.

Tô Tiểu Đại bĩu môi: “Có gì phải tự ti chứ?”

“À, thần kinh của em khá tốt nhỉ. Tôi còn tưởng một cô gái có ngoại hình thua kém đàn ông như em sẽ tự ti khi ngắm tôi, nhưng không thì phải.”

Tô Tiểu Đại nổi đóa, nhưng nhìn vẻ mặt điển trai đầy nguy hiểm của anh cô lại không biết phản bác thế nào, chỉ có thể thấp giọng làu bàu: “Đúng là mắc bệnh tự yêu bản thân.”

Thấy dáng vẻ cô tức giận, tâm trạng Lăng Duy Trạch trở nên vui vẻ, vì thế anh không cùng cô cãi cọ nữa. Bọn họ đến tiệm bánh ngọt, mặc dù giờ đã trễ để dùng bữa sáng nhưng ở đây vẫn tiện nói chuyện hơn. Tô Tiểu Đại là người miền nam, không kén chọn ăn uống, tuy nhiên đối với nhiều loại bánh ngọt vẫn là không thích ăn. Lúc mà anh gọi một đống bánh ngọt bắt mắt ra cho cô thì cô quyết định sẽ giúp anh theo đuổi các đám chị em phụ nữ của mình, như thế sau này cô cũng có lộc để hưởng nhờ.

Tô Tiểu Đại cứ chọn qua chọn lại, ăn bánh không nhiều khiến Lăng Duy Trạch khẽ cau mày. Nhưng thấy bộ dáng hớn hở của cô thì anh cũng chẳng nói gì thêm. Vuốt chiếc cốc bằng gốm sứ trong tay, anh lấy mắt kính xuống, nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt anh có chút say đắm. Bị anh ngó chòng chọc nên Tô Tiểu Đại ngượng ngùng, cầm khăn giấy lau khóe môi rồi nói: “Anh phải đeo mắt kính mới thấy rõ mọi thứ mà?”

“Tôi không bị cận.”

“À, vậy hả!” Không bị cận mà đeo kính, giả vờ nhã nhặn sao? Đúng là phù hợp với tư tưởng của anh ta.

Sau đó cô lại chú ý đến bánh ngọt, Lăng Duy Trạch xoa xoa thái dương rồi quyết định nói vào vấn đề chính.

“Tôi có chuyện muốn nhờ em giúp.”

Tô Tiểu Đại trưng ra bộ mặt thấu hiểu anh, đưa tay vỗ ngực: “Yên tâm, tôi sẽ giúp anh mà!”

Nhìn cô phản ứng như vậy, anh nghi ngờ hỏi: “Em biết tôi định nói gì à?” Không thể nào, làm sao có chuyện anh chưa nói mà cô đã hiểu ý, cô chưa thông minh đến cỡ đó.

Tô Tiểu Đại gật đầu: “Muốn theo đuổi mấy cô bạn của tôi phải không? Tôi sẽ giúp anh một tay.”

Lăng Duy Trạch bóp trán, anh chính là không thể mong đợi tên ngốc trở nên thông minh. Anh thở hắt ra: “Tôi nói thế bao giờ? Tôi muốn theo đuổi Dương Trừng Trừng bao giờ?”

Đúng là anh đối với Dương nữ vương có chút hứng thú, ngoại hình xinh đẹp của chị coi như phù hợp tiêu chuẩn bạn gái, tuy nhiên anh không hề thích mấy cô nàng thét ra lửa, cho nên anh không chọn. Mà mẫu người ngây ngô như Tô Tiểu Đại cũng không phải là khẩu vị của anh.

Ơ… không phải à? Nhưng hôm qua cô thấy anh và Dương nữ vương rất hợp cạ mà! Nếu vậy thì anh ta tìm cô làm gì?

Thấy đôi mắt to tròn của cô đang nhìn mình, Lăng Duy Trạch bất lực nói: “Tiểu Đại, làm bạn gái của anh đi.”