Phúc Hắc Không Phải Tội

Chương 36




Đại ca có lệnh, sao chúng “nô tì” dám không nghe theo, hơn nữa coi như anh không nói, chỉ cần anh không ngăn cản, bọn họ cũng sẽ chuốt cho say mèm Tô Tiểu Đại.

Trời cũng đã khuya, ngoại trừ Lăng Duy Trạch và Đào Dục ra, tất cả đều say đến ngã trái ngã phải.

“Anh đi đây, bye chú.”Ôm lấy Tô Tiểu Đại mềm nhũn, Lăng Duy Trạch bước ra khỏi hội sở.

Tô Tiểu Đại lúc này say quắc cần câu, nằm dài ở ghế phụ, cô mơ hồ mở mắt: “Duy Trạch?”

“Ừ, ngủ đi.”

Sau đó Tô Tiểu Đại ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

Gương mặt cô lúc này vì say rượu mà ửng hồng, đáy mắt Lăng Duy Trạch lại càng thêm phức tạp. Anh vốn là có thể đợi, nhưng nhìn thấy Hình Dương có thể khiến cô xiêu lòng nên anh không yên tâm, chi bằng gạo nấu thành cơm, như vậy mới không phức tạp.

Anh không đưa cô về nhà cô mà là về căn biệt thự của anh, ngắm kẻ đang say rượu mà chẳng biết tại sao anh lại cảm thấy cô rất xinh đẹp. Là do tâm trạng thay đổi à?

Anh nhẹ nhàng đặt Tô Tiểu Đại lên giường, sau đó vào nhà vệ sinh mở nước bồn tắm.

Chất cồn khiến cô có chút nóng bức, nhắm mắt lại, lăn qua lăn lại, cô kéo cổ áo, nỉ non: “Nóng quá…”

Khi quay lại, Lăng Duy Trạch thấy cô phản ứng như vậy, khẽ mỉm cười, cô lúc này đẹp đến lay động lòng người. Ánh mắt anh toát nên vẻ giảo hoạt, tuy nhiên giờ đây Tô Tiểu Đại làm sao thấy được, anh cúi đầu, hạ thấp giọng: “Vậy anh giúp em cởi cởi cởi… ra, chịu không?” Âm thanh muốn bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu quyến rũ.

Tô Tiểu Đại choáng váng đáp lời: “Ừ…”

Lấy được sự “cho phép” của cô, Lăng Duy Trạch bắt đầu thực hiện kế hoạch. Đầu tiên là áo khoác, ném bẹp nó xuống đất, sau đó chạm tới áo sơ mi, anh nhìn chòng chọc thật lâu cũng không biết cởi ở đâu, tại không có cúc áo… lúc cô lật người nằm úp thì anh mới ngộ ra là áo kéo khóa đằng sau.

Ngón tay dài kéo khóa xuống, phần lưng trắng nõn hiện ra trước mặt Lăng Duy Trạch làm anh nuốt nước bọt, vung tay lên, áo sơ mi xinh đẹp rơi xuống, rồi đến quần jeans, chẳng biết tạo sao một kẻ bình tĩnh như anh giờ phút này lại hơi hoảng loạn. Cuối cùng, cô còn lại… hai mảnh bikini.

Thôi được rồi anh thừa nhận, tuy ngực cô không to nhưng mà nhìn khá đáng yêu, vùng bụng lại bằng phẳng, vòng eo nhỏ nhắn, chân hơi ngắn nhưng cũng nuột nà, ừm… ừm….

Anh mà còn nhịn nhục được thì anh không phải là đàn ông! Tuy vậy trước tiên phải đi tắm cái đã. Nước trong bồn đã ấm, Lăng Duy Trạch đặt cô ngồi vào, sau đó cũng thích thú cởi trang phục vào theo.

Đây chắc là đang mơ, cô mơ cái gì thế này? Chỉ là giấc mơ quá chân thực… Tô Tiểu Đại mê mang thầm nghĩ.

Lăng Duy Trạch chẳng sợ cô tỉnh giấc, dù là trời sập ngay hôm nay, anh cũng làm cho xong đã, mọi chuyện tính sau.

Nhưng Tô Tiểu Đại không tỉnh, chỉ mơ hồ cho rằng tất cả là một giấc mộng. Còn anh thì thuần thục tắm rửa cho cô. Cuối cùng dùng khăn tắm bọc cô lại, ôm lên giường, đè cô xuống và hôn môi cô.

Tô Tiểu Đại lằm mơ thấy có người hôn cô, mà mùi hương thì rất quen…

Mắt nhắm mắt mở nhìn, cô thấy gương mặt Lăng Duy Trạch, nằm mơ mà cũng được hôn, cảm giác cũng thậc quá đi, nếu là mộng thì bệnh gì cữ, vậy là cô vòng tay ôm cổ anh.

Tô Tiểu Đại chủ động khiến Lăng Duy Trạch dừng lại một chút, anh nhìn cô, giọng khàn khàn hỏi: “Tiểu Đại, anh là ai?”

Tô Tiểu Đại ngây thơ cười một tiếng: “Anh bị ngu à? Anh là Lăng Duy Trạch chứ là ai.”

Đối với đáp án của cô, Lăng Duy Trạch rất hài lòng, dĩ nhiên nếu kêu tên thằng khác thì cô chuẩn bị tiêu đời đi.

Anh cúi đầu mút môi cô, ừm, ngon lắm.

Chỉ là hôn thôi chưa đủ, anh còn vuốt ve cơ thể cô, sau đó rời môi cô và hôn lên vùng đầy đặn ấy. Nhiệt độ trong người anh ngày càng nóng bỏng.

Bàn tay còn lại trượt trên eo cô, chậm rãi tới đùi cô rồi mở toang đôi chân đang khép chặt kia… một ngón tay đi sâu vào trong.

Tô Tiểu Đại cảm thấy khó chịu nên nhăn mặt.

Chặt quá. Một ngón tay cũng khó, Lăng Duy Trạch thầm than.

“Duy Trạch… đau!” Chưa bao giờ làm chuyện này nên cô khó thích ứng được, vầng trán cô đổ mồ hôi, anh liền an ủi cô: “Ngoan, ráng chịu một chút…”

Thân thể cô rất kỳ lạ, vừa đau vừa thích, thế là thế nào?

Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, giữ lấy chân cô, sau đó dùng sức đi vào trong.

“A…” Đau đớn kịch liệt, đau quá, Tô Tiểu Đại kêu la.

Vướng phải tầng trở ngại với một ít sắc đỏ chảy ra khiến anh sửng sốt, anh chưa từng nghĩ là cô vẫn còn… dù sao cô cũng từng ở chung với bạn trai tận bảy năm, ấy vậy…

Đàn ông ngoài miệng đều nói không quan trọng còn hay mất nhưng lúc nay Lăng Duy Trạch mừng rỡ như điên. Anh luyến tiếc hôn môi an ủi: “Ngoan, sẽ không đau, tí nữa thôi!”

Tô Tiểu Đại đau muốn chết, gần như ngất đi, nước mắt rơi ruống, cô níu chặt lấy tay anh.

“Duy Trạch, tránh ra! Đau…” Nằm mơ mà cũng khổ sở như thế, cô không cần nữa, biến!

Đã đến nước này sao có thể dừng? Anh hung hăng hôn môi cô, lại dùng sức đẩy mạnh thêm.

Bị anh hôn, Tô Tiểu Đại kêu cũng không kêu ra tiếng, chỉ có thể vô lực giùng giằng.

Lăng Duy Trạch biết cô đau, anh cũng đau, nhưng bất động anh càng đau hơn cho nên… không kìm được tốc độ mà nhanh hơn.

Lát sau, đau đớn không còn mà thay vào là cảm giác thoải mái… giống như đang chơi nhảy dây vậy.

“Tiểu Đại, Tiểu Đại à…”

Cho đến khi thật lâu, thật lâu, hết sức, anh mới nhoài người ôm lấy cô, tư thế vẫn giữ nguyên, cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Lăng Duy Trạch nhếch môi mỉm cười, điều anh muốn đã hoàn thành xong rồi…