Phúc Hắc Không Phải Tội

Chương 3




Ngày mới bắt đầu. Tô Tiểu Đại vất vả lắm mới có thể bò ra khỏi ổ chăn của mình, cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Đối với Tô Tiểu Đại mà nói, hôm nay là ngày đầu tiên cô khởi động lại cuộc sống nên phải phấn chấn một chút. Trang điểm nhẹ nhàng, Tô Tiểu Đại dùng ngón trỏ kéo khóe môi mình nhếch lên để tạo thành một nụ cười tươi tắn. Sau khi chật vật chen lên xe buýt, cô mới đứng ở một góc lấy điện thoại ra chơi game. Nhìn thấy chiếc di động, cô chợt nhớ buổi liên hoan cùng bạn cũ đã gặp phải gã đàn ông đeo kính nguy hiểm, AA, ngực lép, còn có mắc nợ anh ta nữa…

Trong đầu nổ đùng một cái, Tô Tiểu Đại đột ngột nhớ hết chuyện đã xảy ra, chỉ là, hắc hắc, cuối cùng cô cũng cho anh ta số điện thoại ma, cô thật là thông minh!

Ừ thì trong lòng Tô Tiểu Đại cũng hơi áy náy, mặc dù làm người phải giữ chữ tín, thiếu nợ phải trả tiền, nhưng ba cũng đã nói sống trong đời phải biết khôn ngoan lựa tình thế có lợi cho mình. Trông anh nguy hiểm như vậy, cô làm sao mà tin tưởng được chứ!

Anh đẹp trai đeo kính, tôi đúng là chọc tức chết anh rồi!

Như lần trước đã nói, nhờ phước của Dương Trừng Trừng mà cô không cần chạy đông chạy tây xin việc làm khi vừa tốt nghiệp đại học. Dương nữ vương nhanh tay kéo cô về tòa soạn báo của công ty chị, càng không cho cô có quyền ý kiến. Bút sa gà chết, vậy là Tô Tiểu Đại từ đó phải sống dưới ách cai trị của Dương nữ vương. Mặc dù cô là tay mơ nhưng nhờ có Dương Trừng Trừng, mọi người đối xử với cô rất tốt. Không bị đồng nghiệp chèn ép, còn được quan tâm lo lắng, hơn nữa không bị đẩy việc khó cho làm, công việc của cô chỉ chạy tới chạy lui truyền tin tức.

Nghề nghiệp thật ra cũng nhàn hạ lắm, không có vấn đề gì thì đi theo phỏng vấn trao đổi cùng cảnh sát giao thông, thỉnh thoảng đến những thành phố phồn thịnh để nghiên cứu cuộc sống. Chỉ cần không có những vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, thì công việc này vô cùng đơn giản. Đối với Tô Tiểu Đại mà nói thì đây đã là miếng mồi béo bở. Vì vậy ngày đầu tiên đi làm, cô đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc mặc dù không cần đến tiền bối giúp đỡ. Những ngày sau đó, cô cũng đi thu nhặt tin tức, bám theo những đối tượng đã chọn, viết lách ghi chú lại rồi tan ca. Thời gian trôi nhanh, cuối cùng cũng đến buổi tối ngày thứ sáu, mong ước từ lâu vào buổi tối này khiến Tô Tiểu Đại phấn khởi nửa ngày trời.

Giao bản thảo xong, cô vui vẻ thu dọn đồ đạc ra về, vừa đi vừa suy nghĩ chủ nhật sắp tới nên lên kế hoạch gì. Chưa bước ra khỏi tòa soạn thì Dương nữ vương gọi điện tới: “Bé cưng, đứng dưới lầu chờ mình, chúng ta đi ăn tối.”

Dương nữ vương đã hạ lệnh, Tô Tiểu Đại lại còn không dám nghe theo. Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon ở phòng khách dưới lầu chờ đại ca tới. Chỉ chốc lát, Dương nữ vương xuất hiện, giày cao gót mười phân giẫm cạch xuống đất.

Theo thói quen, Dương Trừng Trừng đưa tay bẹo má Tô Tiểu Đại: “Cục cưng, nhớ muốn chết vậy đó!”

Hất tay Dương nữ vương ra, cô bĩu môi nói: “Nhớ mình là để bắt nạt mình chứ gì!”

Dương nữ vương cười to: “Mình sẽ chà đạp giày xéo cậu đến chết!”

Rồi cả hai cùng đi đến quán ăn.

Tô Tiểu Đại từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan, không kén ăn. Lúc còn ở nhà, mẹ nấu gì ăn nấy. Lên đại học gặp được Dương Trừng Trừng, chị ăn gì thì cô ăn nấy, vẫn biết là Dương nữ vương là hoa khôi của trường nhưng ngặt nỗi không có chút nữ tính, nhìn chị ăn ngồm ngoàm như hổ đói thật khiến Tô Tiểu Đại hoài nghi nhà họ Dương có phá sản hay không.

“Ăn uống khủng khiếp quá, cậu làm như sắp chết đói không bằng.”

Rút khăn giấy lau tương mỳ Ý dính trên khóe môi, Dương Trừng Trừng dùng móng tay trỏ vào trán của Tô Tiểu Đại: “Cậu đúng là no rồi thì không biết người khác còn đói.”

“Xã hội rắc rối quá.” Tô Tiểu Đại lắc lắc đầu.

Dương nữ vương và cô không giống nhau, cô bị chị đẩy vào con đường giao thông xa lộ, còn chị thì lại bị cha mình đẩy vào xã hội rắc rối này. Thở dài một cái, Dương nữ vương giơ nắm đấm: “Cậu không biết, lão già kia coi mình như đàn ông sắt đá không biết khuất phục là gì.”

Nói chung, cô còn được Dương nữ vương chống lưng, còn Dương nữ vương thì không ai chống lưng cho mà phải tự vật lộn đấu tranh. Cha của Dương Trừng Trừng muốn rèn luyện tinh thần lẫn ý chí cho con gái mình, vì thế Tô Tiểu Đại cũng chẳng giúp gì được, chỉ còn biết khích lệ về mặt tinh thần mà thôi.

“Thiếu nữ, cố lên!” Tôi Tiểu Đại làm mặt ngu chọc cười Dương Trừng Trừng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời bắt đầu tối, mới vừa nãy bầu trời vẫn còn màu xám tro. Dương Trừng Trừng hấp háy ánh mắt: “Ăn xong thì đi chơi với mình, phải tìm chỗ giải tỏa cảm xúc mới được.”

Mặc dù Tô Tiểu Đại không thích đến quán bar, nhưng chị em phụ nữ thời này đều hay đến, cô chỉ còn cách đi theo Dương nữ vương một chân. Cả hai đến thành phố C, nổi tiếng quán bar Màu Cam. Dương nữ vương là khách quen của Màu Cam, có thể chị thích tên quán bar, hoặc chị thích không khí ở quán bar. Những khi rảnh rỗi chị thỉnh thoáng tới đây, lại còn lôi kéo thêm Tô Tiểu Đại, cho nên Tô Tiểu Đại cũng không xa lạ gì. Tuy thân phận là Đại tiểu thư nhà họ Dương, nhưng chị không thèm vào phòng VIP, mà trái lại ngồi ở dưới lầu hòa mình với người khác.

Uống rượu, Dương nữ vương nhìn các cô gái nhảy nhót trên sàn, không khỏi hưng phấn mà huýt sáo vài tiếng, tâm trạng chị cũng theo đó khá hơn. Tô Tiểu Đại cảm thấy may mắn vì mấy năm nay được Dương nữ vương huấn luyện tửu lượng nên uống cũng tạm, bằng không theo chị chơi bời như vậy thì khi say mèm chẳng còn biết đường về nhà là cái chắc. Sàn nhảy chớp tắt ánh đèn xanh đỏ, DJ càng phiêu nhạc nhanh hơn. Tô Tiểu Đại còn chưa nuốt xong hớp rượu thì đã bị Dương nữ vương kéo vào đám đông nhảy loạn xạ.

Uống rượu có thể, nhìn người khác nhảy có thể, nhưng nếu nhảy thì không thể. Thân hình cô chẳng đẹp chút nào, cái này là tự hạ nhục mình! Cô dùng dằng hét lên: “Mình không nhảy đâu!” Nhưng rốt cuộc Tô Tiểu Đại vẫn không phải đối thủ của Dương nữ vương, kỳ kèo một hồi chị ta vẫn lôi được đầu cô vào sàn nhảy.

Âm nhạc dồn dập ồn ào, Tô Tiểu Đại cảm thấy đầu óc quay vòng vòng, trong lòng còn hoài nghi đây có phải là viện tâm thần hay không. Dương Trừng Trừng uốn éo như yêu nữ, khuôn mặt Tô Tiểu Đại càng thêm cứng nhắc.

“Đứng như trời trồng thế bé bi? Nhảy đi nào!” Dương nữ vương hằm hè.

Tô Tiểu Đại bị chị xoay tới, xoay lui, giống như điều khiển người máy. Cũng may mọi người cuồng nhiệt quá nên không ai thèm để ý đến cô, cho nên tâm trạng cô hơi buông thõng xuống. Thân thể cũng không đờ ra nữa, nhưng chung quy vẫn lặng im như phỗng. Trong tiếng hò hét, dòng người ồn ào, Tô Tiểu Đại thấy trời đất cuồng quay, đột nhiên có dáng người cao lớn lẫn vào đám đông một mạch lôi cô bước ra ngoài.

Trời đất ơi, có kẻ bắt cóc cô! Theo bản năng, Tô Tiểu Đại hướng về phía Dương nữ vương hét to: “Thái hậu, cứu mình với!!!”

Nhưng do tiếng nhạc quá lớn, Dương Trừng Trừng say sưa phiêu theo âm nhạc xập xình nên lúc trông thấy Tô Tiểu Đại bị bắt thì đã muộn, chị toan chạy đến, song liền bị đám người kia cản lại. Thấy tình thế không ổn, Tô Tiểu Đại bèn giãy dụa kịch liệt, nhưng do gã đàn ông kia quá mạnh nên cô không thoát khỏi được, chỉ còn biết để mặc gã lôi cô đi.

“Này, khoan đã, làm gì vậy? Anh là ai???” Tô Tiểu Đại cuống cuồng hỏi.

“Còn hỏi tôi là ai nữa à?” Âm thanh trầm thấp vang bên tai, Tô Tiểu Đại cảm thấy quen thuộc nên ngẩng đầu nhìn lên.

Cô trợn mắt, chuyện này, chuyện này… không thể nào! Là cái gã thần kinh hôm đó!!!