Phúc Hắc Đại Thần: Dụ Dỗ Tiểu Y Sư

Chương 41: Đại thần là J* thương




*j thương: gian thương (tương tự jq là gian tình)

Trong lúc mọi người đang lục tục rời khỏi quyết đấu trường, vẫn còn cảm thán về chiến thắng của đại thần, thông báo của hệ thống lại khiến mọi người cả kinh.

Hệ thống thông báo: Người chơi Tâm An Vật Vong đã giải tán Tụ Nghĩa Đường, từ hôm nay trở đi, Tụ Nghĩa Đường đã trở thành lịch sử.

[Thế giới] Tâm An Vật Vong: Túy Khán Hồng Trần, trận quyết đấu này là ta thua, ta đã giải tán Tụ Nghĩa Đường đúng theo giao ước, từ nay về sau hai chúng ta không ai nợ ai.

Nói xong câu đó, Tâm An Vật Vong thoát game, để lại những người của Tụ Nghĩa Đường bất mãn gào thét, nhưng gào thét thì gào thét, lần này không còn ai dám tới khiêu khích đại thần nữa, đùa sao, ngay cả người đứng thứ 2 bảng pk, lão đại của bọn họ còn đánh không lại đại thần, mình còn gây sự làm gì, giờ đại thần đã trở thành sự tồn tại khiến người ta ngưỡng vọng. Cho nên oán trách một lúc xong, người của Tụ Nghĩa Đường cũng ảo não rời đi.

Chờ đến khi Cố Nhược An phục hồi lại tinh thần từ hai lần chấn động kia, liền phát hiện hồng y tiểu y sư trên màn hình hơi kì quái, nhìn kĩ, tất cả mọi người lui về phía sau, cách cô vài bước, quây thành một vòng tròn xung quanh cô, à, không chỉ mình cô mà cả một người trước mặt, đứng thẳng trong gió, vạt áo tung bay trước mặt cô, chặn lại tất cả ánh nắng của cô, khi cô còn đang kinh ngạc không hiểu tại sao thì người đối diện mở miệng.

[Thế giới] Túy Khán Hồng Trần: Phu nhân, cảm ơn sự ủng hộ của em! Và cả 1573 kim tệ… của em!

Thấy những lời này, mặt Cố Nhược An lập tức đỏ bừng! Chỉ dùng 0,01 giây, cô đã thoát khỏi trò chơi, vuốt gò má đang nóng rực, không hiểu tại sao, khi nghe đại thần nói câu đó, trong lòng cô lại thấy hơi hơi hưng phấn!

“An An, con sao thế? Sao mặt lại đỏ thế?” Đúng vào lúc này, mẹ Cố đẩy cửa đi vào.

“A? À! Nóng, mẹ không thấy sao, trời rất nóng!” Cố Nhược An ấp úng nói.

“A? Nóng sao?” mẹ Cố nhìn điều hòa hiện 17 độ, sao bà lại thấy hơi lạnh lẽo chứ, “Nóng thì ra ăn dưa hấu đi, làm lạnh vào lúc ăn tối, giờ vừa đúng lúc ăn!”

“A, vâng!” Nhìn màn hình trống rỗng, Cố Nhược An thở dài một hơi, sao thế này? Sao lại thoát? Nhớ lúc đó suýt nữa bị luân bạch cũng không nghĩ tới việc thoát khỏi trò chơi! (Lúc ấy ngươi bị dọa sợ, không nghĩ ra là có thể thoát game!) sao giờ nghe những lời này lại thiếu bình tĩnh như vậy? Không được, không thể thế được, nhất định là trời quá nóng, đầu óc hỏng mất rồi! Đúng, đúng vậy, phải đi hạ nhiệt, phải đi hạ nhiệt! Cố Nhược An vừa an ủi mình vừa mặt không chút thay đổi ra ngoài gặm dưa hấu.

Mà vào lúc này, trong Thần Chi Triệu Hoán online.

[Thế giới] Hội Phóng Viên Chính Thức Số 3: Chúng ta là hội phóng viên chính thức của Thần Chi Triệu Hoán online, ta là số 3, bây giờ sẽ đưa tin hiện trường cho mọi người, Tâm An Vật Vong khiêu chiến Túy Khán Hồng Trần, kết quả là thảm bại, mà căn cứ vào giao ước ban đầu, Tâm An Vật Vong đã giải tán Tụ Nghĩa Đường, muốn biết đầy đủ quá trình của trận quyết đấu này, hãy đăng nhập vào diễn đàn chính thức của chúng ta, nơi đó có bản tin tường tận nhất và lời giải thích toàn diện nhất!

[Thế giới] Hoàng Thượng, Ngài Có Hỉ Mạch: Bán thuốc đây, bán thuốc đây! Ở đây có đan dược cao cấp mà đại thần Túy Khán Hồng Trần dùng lúc pk, sinh mệnh dược, nội lực dược, đan kháng choáng váng, cần cái gì cũng có, chỉ 100 kim tệ một viên, ai cần mau tới, tới trước được trước!

[Thế giới] Nheo Mí Mắt Khả Ái: Trời ơi! Đồ đại thần từng dùng, ta muốn!

[Thế giới] Tịch Nhan Nhược Mộc Somnus: Có thật không? Ta cũng muốn!

[Thế giới] Đa Tình Tất Tự Tễ: Đại thần thật lợi hại! Luôn luôn toàn thắng!

[Thế giới] Thượng Đế Sủng Nhi: Đại thần thật soái, em yêu anh!

……

[Bang phái] Tả Ngạn Vân Yên: Lão đại, vừa rồi đánh thật đẹp!

[Bang phái] Bong Bóng Mùa Hè: Đúng vậy đó, lão đại! (Mắt ngôi sao)

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại, cậu thật sự bán thuốc cho người kia sao? Thật sự là thuốc cậu từng dùng?

[Bang phái] Túy Khán Hồng Trần: Bán đan dược cấp thấp trong kho bang cho hắn! Coi như kiếm tiền cho bang hội!

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại, bán bao nhiêu tiền?

[Bang phái] Túy Khán Hồng Trần: Hừm, 60 kim tệ một viên!

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Lão đại, cậu quá đen tối! Quá xấu xa! Trong cửa hàng của đại tẩu chỉ bán có 55 kim tệ một viên! Nhưng kẻ kia càng đen tối hơn, chỉ sang tay đã bán lời gần nửa, sớm biết thế thì tớ cũng đi bán!

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: Cái này gọi là hiệu ứng danh nhân!

[Bang phái] Tử Chi Chung Chương: Đúng rồi, nhắc đến đại tẩu mới nhớ, đại tẩu đi đâu rồi? Vừa rồi còn ở đây mà?

[Bang phái] Tình Yêu Khuynh Tâm: Đúng vậy đó, sao thoáng cái đã không thấy đâu rồi?

[Bang phái] Thiển Mạt Yên Huân Trang: Chắc là logout rồi!

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Sao thế? Vừa rồi còn chờ lão đại ở đây mà! Bọn anh còn đang định đi ăn mừng!

[Bang phái] Smile Tiểu Hỏa Tuyết: Khụ khụ! Chắc là thẹn thùng đấy!

Vị đại thần nào đó ngồi trước máy tính cười, thẹn thùng sao? Ha ha!

Hôm sau, Cố Nhược An lằng nhằng mãi mới vào trò chơi, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên kêu la trong bang hội.

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Đại tẩu, mau tới chia tiền?

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Chia tiền gì?

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Tiền đặt cược hôm qua đó, ha ha, lời lãi rất nhiều, đại tẩu, anh chờ em ở kho trong thành Thanh Mộc, trong bang chỉ còn em chưa nhận tiền thôi, tối qua bọn anh đã phân chia hết rồi!

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: A! Em… tối qua đột nhiên có việc, nên phải thoát ra!

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Thật là, tối qua mọi người định đi ăn mừng, kết quả là em chưa nói câu nào đã đi!

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Hì hì!

Cố Nhược An thấy mọi người không nói tới chuyện logout tối qua, cũng từ từ yên tâm, dùng Truyền Tống phù tới thành Thanh Mộc, Cố Nhược An gọi ngựa nhỏ ra, cưỡi ngựa chạy về phía kho, đến kho liền thấy Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên chờ ở đó!

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Sao các anh lại nghĩ ra chuyện cá cược?

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Đại tẩu, bọn anh sao có thể nghĩ ra chứ, chính là ý kiến của lão đại đấy!

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: A? Nói vậy là anh ấy biết mọi người cược cho Tâm An Vật Vong? Không đúng, theo lý thuyết thì mọi người không thể không nhìn ra sự khác biệt của đại thần và Tâm An Vật Vong chứ?

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Khà khà, đại tẩu, vậy vì sao tối qua lại không nhiều người cược cho cậu ấy? Diễn đàn……

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Đúng rồi! Là bài viết trên diễn đàn hôm qua! Thổi phồng Tâm An Vật Vong kia lên, vượt qua cả đại thần!

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Khà khà!

Nhìn nụ cười nham hiểm của Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Cố Nhược An, có lẽ, chẳng lẽ, chắc là?

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Chẳng lẽ bài viết kia là các anh đăng lên!

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Đại tẩu thật thông minh, chính là lão đại sai người làm! Cậu ta cố ý đấy!

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Orz! Chẳng trách! Cho nên anh ấym ới cố ý khiến người ta cho rằng anh ấy mặc bộ trang phục tăng nhanh nhẹn, khiến cho Tâm An Vật Vong cho rằng có thể đánh thắng đại thần, sau đó chính hắn đặt ra giao ước, nếu hắn thua sẽ giải tán Tụ Nghĩa Đường, thật ra thì mục đích cuối cùng của đại thần chính là vậy!

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Đại tẩu, lão đại cũng không bảo Tâm An Vật Vong kia giải tán bang hội, chính là do tự hắn ta nói ra!

Cố Nhược An lại nghĩ, hình như đúng là đại thần không có nói như vậy, nhưng thầm khẳng định trong lòng, đại thần thật sự rất đáng sợ! Thiết lập liên hoàn kế như vậy, chính là muốn làm cho Tâm An Vật Vong trúng kế, sau đó giải tán Tụ Nghĩa Đường, Cố Nhược An nghĩ mà thấy sợ, may mà mình không phải kẻ địch của đại thần! Đột nhiên Cố Nhược An lóe lên một suy nghĩ, nhớ ra một chuyện, Cố Nhược An mở miệng hỏi.

[Bang phái] Đạm Nhược An Niên: Đại thần cũng đặt cược phải không? Anh ấy cược bao nhiêu?

[Bang phái] Ngậm Điếu Thuốc & Tục Tiền Duyên: Nói chuyện này, lão đại thật quá nham hiểm, cậu ta cược 5000 kim tệ! Lần này lãi gấp đôi!

1 vạn kim tệ! Vạn nguyên hộ*! Lúc này đầu Cố Nhược An đã trống rỗng, chỉ còn lại hai chữ: gian xảo!

*vạn nguyên hộ: ý là ai gửi ngân hàng hoặc có hơn vạn đồng thì chính là người giàu có