Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Chương 51




“Bà xã…” Miệng Tiêu Triệt căng ra.

Diệp Vũ nhìn quân phục chỉnh tề trên người anh, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ nhẹ cục cưng trong ngực, nói: “Quân nhân coi phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, em hiểu.”

Tiêu Triệt nhìn cục cưng trong ngực cô, vừa nhìn mấy cục cưng bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì, chỉ hành lễ quân đội với cô, sau đó xách hành lý quay đầu đi ra cửa.

Mỗi lần rời đi anh đều không dám quay đầu lại, cũng không đành lòng quay đầu lại, chỉ sợ quay đầu lại sẽ nhìn thấy cả mất mát lẫn… nước mắt trên mặt cô.

Tiểu Trương đang gác cửa chào anh một tiếng, ”Anh Tiêu.”

“Chăm sóc cho bọn họ thật tốt.”

“Em biết rõ, bọn em sẽ chăm sóc cho chị dâu và mấy đứa thật tốt.”

Tiêu Triệt vỗ vỗ vai cậu, sải bước rời đi.

Diệp Vũ nhìn nhóc Hai ăn no đang ngủ trong ngực, nhẹ nhàng đặt vào giường trẻ con, đi ra cửa, “Chúng ta cũng chuẩn bị một chút, chiều xuất viện về.”

“Dì Tiếu mấy người bọn họ đã đi thu dọn rồi ạ, đợi mọi người tới là có thể đi.”

Diệp Vũ gật đầu một cái, sau đó đi vào trong phòng.

Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên, nhắc nhở Diệp Vũ có điện thoại gọi tới.

Từ lúc mang thai điện thoại của cô vẫn thuộc về đồ vật được quản lý, mấy ngày nay mới trở về trong tay cô. Mặc dù nó thuộc nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, nhưng dù là vật sở hữu của mình, con đường trở về này cũng thật khó khăn.

Phụ nữ có thai bị chú ý quá mức thật sự là áp lực như núi.

Nhìn màn hình điện thoại, Diệp Vũ vội vàng cầm đi ra ngoài, “Tiểu Trương, đi vào trông mấy đứa, tôi nghe điện thoại.”

“Được.”

Diệp Vũ đi ra phía ngoài, đến cửa cầu thang mới nhấn nút trả lời.

“Diệp Vũ, sao giờ cậu mới nghe điện thoại?”

“TMD, cậu giả ngu cái gì? Cậu không biết tớ còn phải ở cữ hả?”

“Chưa thấy ai ở cữ còn ở bệnh viện.” Vương Thiến phản bác thật là sắc bén.

“Tình huống đặc biệt, đúng rồi, cậu gọi điện thoại đến có chuyện gì sao?”

“Trình Lam chuẩn bị kết hôn.”

“Tớ không nghe lầm chứ, Trình Lam kết hôn sao cậu lại là người báo tin, tớ còn tưởng là cậu sắp kết hôn cơ đấy?”

“TMD, đừng có nói bừa với chị, rõ ràng là tớ mới là người nên kết hôn trước, thế nào ai ai cũng dành phần chạy trước? Nhất là cậu dám chen ngang, từ một kẻ đứng cuối lại nhảy cóc lên đứng đầu, cậu đúng là trái tim trong sáng.”

“Chị đứng thứ hai đã nhiều năm, giờ đứng nhất một lần thì sao nào?”

“Mặc kệ, dù sao cậu cũng phải làm phù dâu.”

“Cái gì, tớ còn chưa qua tháng cữ đâu.”

“Cậu yên tâm, vì bao tiền mừng lớn của cậu, cho nên cậu ấy quyết định sắp xếp hôn lễ lúc cậu qua tháng cữ.”

“Các cậu đừng có tham tiền như vậy có được không?”

“Dạo này tất cả mọi người đều nhắm đến tiền, có tiền chính là đại gia.”

“Gọi một tiếng đại gia đi, chị có tiền.” Diệp Vũ lập tức hùa vào.

“Giả đại gia.” Vương Thiến cười hì hì.

“Rốt cuộc là hôm nào?”

“Chờ cậu xong tháng cữ, nhớ mang bao tiền mừng.”

“Được, không thành vấn đề, các cậu nhớ xem lịch khi nào hết tháng cữ của tớ nhớ mang bao lì lì đến, không mang đủ tớ sẽ để cho cảnh vệ để các cậu đi.”

“Cậu nghĩ rằng mấy bà mẹ nuôi như chúng tớ keo kiệt lắm sao? Sớm đã chuẩn bị xong.”

“Các cậu chuẩn bị mấy phần?”

“Cậu còn muốn bọn tớ chuẩn bị mấy phần?”

“Tớ một lần sinh bốn, tối thiểu mỗi người một đứa, cũng không thể bốn đứa mà gộp trong một được, cái này không coi ra gì được.”

“…” Im lặng, sau khi im lặng bỗng rống to, “Mẹ kiếp, sinh bốn, cậu là tên khốn kiếp, mang thai bốn cũng không nói cho bọn tớ biết. Nếu cậu nói sớm lúc cậu sinh bọn tớ còn có thể dẫn người đi xem. Thai bốn, lập tức được bốn thằng bé xinh đẹp, thật thần kì.”

“Ba trai một gái.”

“Con gái thuộc về cậu, con trai thuộc về bọn tớ.” Vương Thiến quả quyết quyết định.

“Trọng nam khinh nữ, khinh dễ người, không biết sinh cả trai cả gái đã biến thành khẩu hiệu kế hoạch gia đình sao?”

“Tiểu chính thái, trai đẹp tương lai, phải nói trước là nuôi nhốt, gien di truyền gia đình cậu khẳng định rất tốt, chỉ cần gương mặt cậu cũng có thể lừa gạt người, phải nuôi nhốt.”

“Tư tưởng quá không thuần khiết.”

“Vừa thâm nhập vào cửa hủ, đã sớm không thuần khiết rồi.”

“Đạp bay cậu.”

“Không nói nhiều, chị phải nhanh truyền tin tức chớp giật sấm đùng này ra ngoài, không thể nổ một mình tớ, quá kinh người…” Điện thoại di động bị cúp.

Diệp Vũ lắc lắc di động, miệng lẩm bẩm, tỏ vẻ áp lực không lớn.

Chẳng qua, Trình Lam muốn kết hôn?

Không đúng lắm, lần trước gọi điện thoại không phải vẫn nói không muốn gả cho tên ông chủ khốn kiếp kia sao? Sao đột nhiên lại muốn kết hôn rồi?

Có gì đó mờ ám.

“Chị Diệp, nhanh trở lại.” Tiểu Trương cầu cứu.

“Sao vậy?”

“Lại ầm ĩ lên rồi.” Tiểu Trương lau mồ hôi đứng ở cửa phòng bệnh vẫy vẫy, thật phục mấy tên tiểu tử này, quả thật còn nhạy bén hơn cả GPS (định vị toàn cầu trong xờ mát phôn  ), chỉ cần chị Diệp không ở trong vùng phục vụ, bọn nó lập tức bắt đầu gọi mẹ.

Vô cùng thần kỳ.

Trên đầu Diệp Vũ xuất hiện vô số vạch đen, ba bước hai bước lùi về phòng bệnh.

Một cảnh thần kỳ xuất hiện…

Hình như cảm nhận được hơi thở của mẹ, mấy cục cưng đang kêu khóc cũng dần yên tĩnh.

Diệp Vũ im lặng ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, con cái tương lai đúng là quá khiêu chiến.

Vào giờ khắc này, Diệp Vũ tỏ ý, cô muốn điên cuồng đi túm lấy cánh tay Trung tá nào đó trở lại, con người cần cố gắng như vậy sao? Hả? Một mình cô ôm bốn đứa trẻ? Nhất là kiểu như định vị GPS, quả thật là một nhiệm vụ bất khả thi.

Độ khó của nhiệm vụ này quá lớn, nhưng bà đây không thể nào buông tha, thực là khổ ép người.

Xuất viện quay về nơi đó?

Dì Hai Giang thu dọn đồ về nhà xong đã cho Diệp Vũ đáp án: “Trở về nhà cháu ấy, ai đời nào ở cữ còn ở nhà người ta, sang tháng cữ thì cháu đi đâu cũng được.”

Diệp Vũ xấu hổ, nói vậy giống như cô thích chạy long dong khắp nơi lắm ấy. Rõ ràng cô là trạch (thích ở nhà), chạy đi lung tung đều là do bị ép, thật sự là trả đũa.

“Dì Hai, dì đến chăm sóc cháu sao?” Diệp Vũ cẩn thận hỏi.

Dì Hai Giang thưởng cho cô cái đánh, vui vẻ nói: “Dĩ nhiên, mẹ chồng cháu cũng đi.”

“Ở trong nhà cháu cũng được sao?” Diệp Vũ hoài nghi.

“Giường kiểu kí túc xá chỗ cháu cũng thật quá tiện lợi.”

=|||

Trước sau đều có người, cuộc sống sau này không thể vượt qua nổi, Tiêu Triệt, anh nhớ đừng có trở lại, một lần trở về chị đều làm thịt anh một lần.

“Dì Hai.” Diệp Vũ nhân dịp mẹ chồng còn chưa đến, đáng thương nhìn dì Hai mình, “Cháu không muốn mời bảo mẫu, nhưng nếu cháu không mời bảo mẫu cháu có thể tự tử luôn. Thuê một bảo mẫu dường như còn chưa đủ, thật sự là khổ muốn chết mà.

Dì Hai Giang đồng tình sờ đầu cháu gái ngoại, “Ngoan, tiểu Vũ, vẫn nên nhìn vào sự thật thì tốt hơn, không phải cháu vẫn tương đối am hiểu đối với vấn đề này sao?”

“Dì Hai…”

“Trước hết vẫn để qua tháng cữ đã. Dù sao về sau cũng không ai biết có thể để cháu ôm lấy cả bốn cục cưng hay không, cháu cho rằng mọi người chỉ là vật trang trí thôi sao?” Dì Hai không khách khí vén bức màn sự thật trước mặt cô.

Diệp Vũ kêu rên trong lòng, đây mới là nguyên nhân cô muốn chết có biết không, về sau cô phải dắt díu con đi hết nhà này đến nhà khác, hết lăn lộn ở nhà mẹ chồng rồi lại lăn qua nhà mẹ đẻ….

Chuyện này có thể cho cô có tự do nữa sao? Tự do cô khổ sở phấn đấu cả đời cứ bay mất như vậy sao?

Thật sự là muốn chết có phải không?

Các cục cưng, các con hại mẹ thê thảm rồi.

Bản thân nghĩ có con thật vất vả, nhưng nghĩ đến tương lai sau này, Diệp Vũ hết sức tình nguyện trải qua một thời gian gian khổ, ít nhất cô có thể làm người chiếm vị thế cao.

“Dì Hai, mẹ cháu có nói để cháu về nhà mẹ không?”

“Có, mẹ cháu cũng nghĩ thế, nhưng trong thời gian ngắn mẹ chồng cháu có lẽ sẽ không cho cháu chạy loạn đâu.” Dì Hai rất nghiêm túc nói.

Diệp Vũ không nói gì, cô nghĩ đến thái hậu, sau khi mình làm mẹ, cô cùng rất muốn mình trở thành là một bà thái hậu nương nương anh dũng. Mọi người đều bảo, “Nuôi con mới biết tấm lòng cha mẹ”, sau khi cô có con, cô nhớ lại lúc mình còn là một cô gái cũng không tốt đẹp gì, nhưng là thời gian vô cùng vui vẻ.

Dì Hai nhạy cảm thở dài, sờ sờ đầu cháu gái, nói: “Nhớ mẹ cháu sao, không sao đâu, chờ cục cưng đủ ba tháng, đến lúc đó cháu dẫn chúng về, dì Hai đảm bảo sẽ không ai nói gì.”

Diệp Vũ lặng lẽ tựa đầu vào trong ngực dì Hai, “Dì Hai, cám ơn mọi người.”

“Cám ơn cái gì, chúng ta đều là người một nhà, vĩnh viễn là nơi cho cháu dựa vào, cả đời cũng không thay đổi.”

“Vâng.”

“Hiếm khi thấy được cũng có lúc cháu đa sầu đa cảm, quả nhiên người nào làm mẹ cũng giống nhau, chững chạc.”

Diệp Vũ lại thấy xuất hiện vạch đen trên đầu, cô vẫn luôn chững chạc có biết không, từ nhỏ đến lớn cô đều làm bảo mẫu cho các em trai em gái có biết không. Một nhóm người lớn vì bận rộn công tác chân không chạm đất, không hề biết một chút rằng đứa bé cần gì, chờ đến lúc bọn họ hiểu ra thì đứa bé đã không cần nữa.

Cô quyết định, cho dù lúc gian khổ, cô cũng muốn cho các cục cưng cảm thụ được sự ấm áp của gia đình.

Trước kia cô đều phải giành giật với mọi thứ gian khổ để có được tự do, bây giờ cô nhất định có thể có được thắng lợi.

Dì Hai Giang vui mừng nhìn ánh mắt sáng ngời của đứa cháu. Đứa nhỏ tiểu Vũ này khi còn bé vốn rất biết điều rất ít nói, nhưng trải qua một chút đau khổ con bé đã bắt đầu thay đổi. Đứa nhỏ này vốn cũng rất cứng cỏi, kết quả bây giờ lớn lên mới như thế này. Mặc dù có dấu hiệu hoạt bát quá mức, nhưng bọn họ cũng thấy an ủi, ít nhất con bé không phải chịu uất ức chán nản, không tự kỉ, không tự hại mình, đây mới là kết quả tốt nhất.

Nghề nghiệp của anh rể vốn dĩ là duy trì công bằng chính nghĩa, nhưng người xấu bị anh ấy xử lý không nghĩ như vậy. Trước khi tiểu Vũ hiểu chuyện đã nhiều lần gặp phải tình thế nguy hiểm, sau hai lần lúc hiểu chuyện dường như cũng khiến người lớn bọn họ không thể không thừa nhận, bọn họ chỉ có thể cứng rắn buộc con bé trở nên mạnh mẽ, chỉ có mạnh mẽ con bé mới có thể an toàn.

Tiểu Vũ trở nên như hiện nay, tuy bọn họ vẫn rất thương tâm, nhưng còn vui mừng hơn, đứa nhỏ này là tấm gương gánh vác đời kế tiếp.

Cuộc sống dài như vậy, không thể luôn luôn thuận buồm xuôi gió, trong tình thế hiểm nghèo cũng có thể ung dung thong thả, mới là người dũng cảm kiên cường.

“Tiểu Vũ nhà chúng ta thật sự đã lớn rồi.” Dì Hai xúc động.

“Đúng vậy, dì Hai, dì trở thành phụ nữ già.”

Dì Hai Giang vỗ đầu cô một cái, “Đáng đánh đòn, dì Hai cháu vẫn còn rất trẻ trung.”

“Nhưng ngài đã tiến lên chức bà, đây là sự thật.”

“Chỉ chớp mắt năm đó làm mẹ còn ôm đứa nhỏ trong tay, bây giờ đã trở thành bà, sao có thể không già cơ chứ.”

“Dì Hai, đa sầu đa cảm cũng không phải là phong cách của ngài.”

“Phong cách của dì?” Dì Hai cười, “Dì có phong cách sao? Vì sao bây giờ cháu lại trở nên không đứng đắn như vậy?”

“Đột biến di truyền.” Diệp Vũ chắc như đinh đóng cột khẳng định.

“Phụt.” dì Hai cười vui vẻ.