Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 56




Tết Nguyên Đán năm nay đến sớm hơn thường lệ, sau khi Kỷ Cửu tham gia cuộc thi tiếng Anh, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng không ngừng nghỉ.

Việc kiểm tra toàn diện thường yêu cầu kiểm tra cả học kỳ và lượng bài ôn tập là rất lớn, đặc biệt là đối với Hán ngữ và Hán ngữ cổ điển.

Mỗi ngày đều có các bài kiểm tra trong lớp và các bài chính tả của các môn học khác nhau. Là học sinh của lớp thực nghiệm cũng bị choáng ngợp.

Cũng may cuối kỳ thi được một kỳ nghỉ, mỗi lần cảm giác không chịu nỗi được nữa, nghĩ đến kỳ nghỉ đông đẹp đẽ tự do, lòng chợt nóng như máu gà, tràn đầy khí thế.

Bài kiểm tra tiếng Trung đầu tiên bắt đầu từ ngày 21/1 và phải đến chiều hai mươi ba tây, tất cả các môn mới được coi là hoàn thành.

Kỳ thi cuối cùng sắp kết thúc, giọng nói mạnh mẽ của người hướng dẫn phát ra từ chương trình phát thanh: "Các em học sinh thân mến, sau kỳ thi này, các em hãy trở về lớp và giáo viên chủ nhiệm sẽ sắp xếp các vấn đề liên quan đến kỳ nghỉ đông."

Nói trắng ra, đó là bài tập về nhà mùa đông.

Ngay khi tiếng chuông vang lên, giám thị thu bài thi và niêm phong, học sinh nhanh chóng thu dọn cặp sách rời khỏi phòng thi.

Trở lại lớp, có những cuộc tranh cãi thảo luận về câu đáp án khắp nơi.

Ngày thường thể hiện tình huynh đệ thấm thiết, lúc này vì đáp án mà cãi nhau đến ồn ào.

Kỷ Cửu đặt cặp sách xuống, Tôn Sở Nhất và Lâm Hoành Nghĩa hùng hổ cầm tờ giấy kiểm tra tiếng Anh.

Tôn Sở Nhất đặt tờ giấy kiểm tra trước mặt Kỷ Cửu, chỉ vào một câu hỏi duy nhất và hỏi: "Kỷ Cửu, cậu chọn B hay C?"

Kỷ Cửu ho khan cười khẽ: "..."

Tôn Sở Nhất sửng sốt một chút, vẻ mặt không thể tin được: "Làm sao có khả thể? Đáp án của tôi và Lâm Hoành Nghĩa, cũng như một số người khác, đều là giữa B và C!"

Cậu và Lâm Hoành Nghĩa cãi nhau không ai nhường ai, khi biết điểm tiếng Anh của Kỷ Cửu cực tốt, họ đến hỏi cô, nhưng kết quả thật bất ngờ.

Kỷ Cửu không nói họ đúng hay sai, nhưng giải thích: "Int □□ rsonal có thể được dịch thành tính từ hướng nội."

Mấu chốt của câu hỏi này là từ đơn, vừa lên cao trung ở học kỳ này chưa có học qua, chỉ là Kỷ Cửu bắt gặp từ này ở trên báo chí, sau đó tra từ điển mới nhớ kỹ đến giờ.

Vừa dứt lời, Lâm Hoành Nghĩa phát ra một tiếng thê lương: "Mẹ kiếp! Lão tử biết sai lắm mà, tiêu rồi tiêu rồi, bị trừ hai mươi điểm, còn phần viết văn nữa, lần này tạch con mẹ nó rồi."

Kỷ Cửu cười: "Cũng may, lần này tương đối khó, điểm của cậu cũng không tệ."

Hai người buồn bã bỏ đi, Quan Lộ Lộ từ ngoài cửa chạy vào lớp, đeo cặp trên lưng, vừa nhìn thấy Kỷ Cửu liền nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô lắc lắc: "Kỷ Cửu, phòng thi bên cạnh vừa bắt được hai người gian lận, lập tức đem đi đến phòng giáo viên giáo huấn. Vừa rồi cậu không được xem cảnh đó tiếc thật a!"

Kỷ Cửu thờ ơ nói "Ồ" một tiếng.

Quan Lộ Lộ hứng thú dào dạt, thần bí hỏi: "Có nhớ Chung Kỳ và Lý Vưu của tam ban không?"

"Không nhớ."

Cô không nói chuyện với người ngoài lớp nhiều lắm, cho nên chẳng nhớ tên họ.

"Đó là cặp đôi nổi tiếng của năm ba đó. Họ thường đăng ảnh trong vòng bạn bè, hôn nhau rất bá đạo. Lần này hai người họ gian lận. Ban trai chuyển mảnh giấy cho bạn gái, tình cờ bị phát hiện, tớ đoán chừng hai người họ xong đời rồi."

Khi đang trò chuyện, Kỷ Cửu thờ ơ lắng nghe và nghĩ về những gì Kỷ Lang Thiên đã nói ngày hôm qua.

Kể từ khi Quý Viễn Đạo từ chức, hội đồng quản trị đã nhanh chóng bầu ra một vị chủ tịch để tạm thời quản lý công ty. Quý Viễn Đạo từ chức không được bao lâu, nghĩ đến 36% cổ phần của Quý Anh Hiền, ông ta càng cảm thấy không cam lòng, suốt ngày sắc mặt u ám nhìn Quý Anh Hiền.

Cùng với sự thêm dầu vào lửa của mẹ con Thẩm Lan, Quý Anh Hiền sống như tảng băng trong nhà.

Tối hôm kia, Quý Viễn Đạo lại nhắc đến chuyện cổ phần trên bàn ăn, Quý Anh Hiền nóng nảy nói vài câu, bị Quý Viễn Đạo tát ngay tại chỗ, hai cha con đã xảy ra một trận cãi vã, Thẩm Lan ôm tâm trang đi xem buổi biểu diễn đứng nhìn ở bên cạnh, cuối cùng Quý Anh Hiền đã vội vã chạy ra ngoài và cả đêm không về.

Sau đó, Kỷ Lang Thiên nhận được cuộc gọi từ bà ngoại của Quý Anh Hiền, lão thái thái nghẹn ngào nói trong điện thoại, bà chỉ nhờ Kỷ Lang Thiên giúp đỡ và thuyết phục Quý Viễn Đạo cho cháu trai chuyển ra khỏi ngôi nhà đó để sống với bà.

Lão thái thái khóc rất buồn khiến Kỷ Lang Thiên một mình ngồi trong thư phòng một lúc lâu quyết định tìm cơ hội nói chuyện trước với Kỷ Trường Đức.

Sau khi nghe những gì đã xảy ra, Kỷ Trường Đức im lặng một lúc, sau đó gật đầu.

Quý Anh Hiền chỉ mới học năm thứ ba trung học và có một tương lai tươi sáng, anh không thể bị hủy hoại bởi tên khốn Quý Viễn Đạo được.

Ngày hôm sau, Kỷ Lang Thiên đã dùng một số cách để buộc Quý Viễn Đạo đồng ý và để Quý Anh Hiền chuyển ra khỏi gia đình Quý gia để sống với bà ngoại của mình.

Nhưng lão thái thái Lý Ngọc này đã sống trong một xã hội bình dân ở trong một tiểu khu hàng chục năm nay, môi trường vô cùng nghèo nàn, cơ sở hạ tầng không có, nếu Quý Viễn Đạo gây rắc rối thì có lẽ họ sẽ không thể tránh được.

Kỷ Lang Thiên chỉ đơn giản là đưa lão thái thái đến khu chung cư dưới danh nghĩa của Kỷ gia, có đầy đủ cơ sở hạ tầng, an ninh có người trực 24/24, có thể cung cấp một nơi học tập tương đối yên tĩnh cho Quý Anh Hiền vào năm thứ ba trung học.

Sự việc đến hồi kết thúc nhưng Kỷ Cửu cảm thấy buồn chán, một người đẹp trai như Quý Anh Hiền buộc phải rời khỏi nhà và sống với bà ngoại.

Anh mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, người cha không ngần ngại ruồng bỏ anh vì lợi ích cá nhân, số phận như vậy ở đời thật quá nghiệt ngã và bất công.

Kỷ Cửu đang cân nhắc có nên đưa anh ta về nhà họ Kỷ ăn Tết hay không, dù sao thì Quý Viễn Đạo nhất định không thể quay lại đó, đơn giản vì đã kết nghĩa thân phận với nhau, ở bên nhau ăn tết cũng không mang tai tiếng.

Nghĩ như vậy, Quan Lộ Lộ đã nói chuyện phiếm ở đó xong xuôi rồi, Khúc Tình nhờ Tôn Sở Nhất kêu một đại diện nào đó đến văn phòng mang bài tập về nhà.

Bài tập về kỳ nghỉ đông đã được chuyển đến trường trước hơn một tuần và để trong văn phòng.

Kỷ Cửu phát sách bài tập toán, sau đó quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Sau khi phát xong từng môn, bảng tổng hợp danh sách phân công được chuyển xuống.

Một mảnh giấy được bao phủ bởi những dòng chữ đen, từng mục được liệt kê rõ ràng.

Khúc Tình chỉ đơn giản nêu các yêu cầu của giáo viên trong các môn học khác nhau, sau đó lắng nghe các bài giảng về an toàn trong kỳ nghỉ, đã bị trì hoãn hơn nửa giờ trước giờ học.

Kỷ Cửu bắt đầu tổ chức đợt dọn dẹp cuối năm.

Bởi vì vừa thi xong nên bàn lộn xộn, trực nhật hôm nay hơi lớn không đủ nhân lực, Kỷ Cửu đành phải bắt Ôn Mặc và Kỷ Tử Nhiên cùng làm cu li.

Hơn chục người bận rộn, cuối cùng cũng dọn dẹp phòng học sạch sẽ, sắp xếp bàn học ngay ngắn, tạm biệt nhau rồi ra về.

Các hậu bối của nhà họ Kỷ từ khắp nơi trở về.

Kỷ Trường Đức đã cử người đưa Quý Anh Hiền và Lý Ngọc cùng nhau về dinh thự của Kỷ gia, cả nhà quây quần bên bàn tròn vui vẻ ăn tối giao thừa.

Sau bữa tối, pháo hoa được đốt lên, nhận phong bao đỏ, chúc tết.

Lão gia tử hôm nay tinh thần cao hứng, không để ý tới tửu lượng, lúc này có chút say, được lão phu nhân dìu vào nhà nghỉ ngơi.

Là người đứng đầu của thế hệ thứ ba, Kỷ Cẩn Ngôn dẫn đầu một nhóm em trai đấu địa chủ trong phòng khách, cá cược là hai túi kẹo sữa đại bạch thỏ.

Kỷ Cửu không tham gia, cô vừa mới nếm chút rượu đỏ trên bàn, lần đầu tiên uống vào, vừa chạm một chút đã cảm thấy choáng váng.

Thấp thỏm trên sô pha, hai mắt mờ mịt, trên TV đã phát sóng Dạ tiệc mừng xuân, điện thoại đã đổ chuông không ngừng từ hơn một giờ trước.

Kỷ Cửu mở cửa lúc chín giờ, WeChat tràn ngập lời chúc năm mới.

Sợ phiền phức, Kỷ Cửu phát bao lì xì, đến phiền Ôn Mặc, phát hiện hắn đã trực tiếp gửi một phong bao đỏ.

Một phong bao lì xì không quá hai trăm tệ, cũng không nhiều lắm, Kỷ Cửu không chút do dự, bấm vào, đổi tay gửi "188" cho hắn.

Giây tiếp theo.

Big Boss đã nhận được phong bì đỏ của bạn.

Kỷ Cửu gửi một cái hình ảnh.

Rùa con: Cung hỉ phát tài. Jpg

Big Boss: Đêm nay đón giao thừa?

Rùa con: Đúng vậy! Hehehe!

Bên kia yên lặng trong vài giấy.

Big Boss: Uống rượu?

Kỷ Cửu ngạc nhiên: Sao cậu biết? Tớ đã uống một chút rượu vang đỏ.

Big Boss: Giọng điệu sôi nổi hơn bình thường.

Kỷ Cửu: "..."

Cách một màn hình đều có thể nhìn thấy được..

Người ta nói rằng phụ nữ có trực giác rất khủng khiếp, Kỷ Cửu cho rằng một số đàn ông có trực giác còn đáng sợ hơn phụ nữ.

Hai người thản nhiên trò chuyện, sau đó không còn tin nhắn nữa, Kỷ Cửu thoát ra khỏi giao diện trò chuyện, tin nhắn trò chuyện nhóm của lớp thực nghiệm đã bùng nổ.

Các phong bao đỏ trong nhóm bay ngẫu nhiên, Kỷ Cửu lướt lên phía trên mà còn không thể chạm đến tin đầu tiên.

Phía dưới có người ồn ào: @Kỷ Cửu! Giải nhất cuộc thi tiếng Anh, đứng đầu kỳ thi cuối cấp, lão đại ngưu bức! Quỳ cầu xin lão đại phát bao lì xì!

Lâm Hoành Nghĩa: @ Kỷ Cửu, tôi đã nói rằng cậu sẽ đứng đầu kỳ thi tiếng Anh mà, quả nhiên không sai.. Muahahaha..

Tôn Sở Nhất: Lấy thanh kiếm dài bốn mươi mét của tôi ra. Jpg

Lý Nghiên: Tiếng Anh cuối kỳ siêu khó, tôi chẳng hiểu gì cả! Chết tiệt, lúc ấy được đại thần tỷ tỷ nhập vô là ngon cơm mẹ nấu rồi. Sống không còn gì luyến tiếc. Jpg.

Tôn Sở Nhất: Hoài nghi nhân sinh! Tôi đi lấy bảng điểm và nghe giáo viên tiếng Anh nói rằng điểm của Kỷ Cửu đã bị trừ ba điểm cho phần viết văn, mặt khác còn bị trừ thêm hai điểm vậy mà.. Quỳ. Jpg

Chu Triết: Tâm tình sau khi thi là.. Ồ, đơn giản như vậy à!

Chu Triết: Chờ cho đến khi xem kết quả.. mẹ nó, loại bài thi chó đẻ.

Hứa Tuấn Sinh: +1 trên lầu! Bắt tay bắt tay, đồng bọn!

* * *

Kỷ Cửu cười ra tiếng, vỗ ngực, ấn định số người, gửi một phong bao đỏ hai trăm.

Bị cướp trong một giây.

Kỷ Cửu: Năm mới vui vẻ!

Quan Lộ Lộ: Ahhhhh! Tôi lấy hơn năm mươi tệ! Phát tài! Phát tài!

Chu Tư Dĩnh: Cảm ơn. Rải hoa. Jpg

Lôi San San: 6 tệ.

Vương du hành vũ trụ: 7 tệ.

Lữ Vĩ Sướng: 4 nhân dân tệ.

Lâm Hoành Nghĩa:. Con thuyền tình bạn bị lật. Jpg

Kỷ Cửu mở phong bao lì xì, ánh mắt đảo qua con số "0.3".

Cười đến chết: @ Lâm Hoành Nghĩa, vận khí không tồi nha!

Lâm Hoành Nghĩa: Thổ bát thử kêu. Jpg

* * *

Kỷ Cửu đã thấy hơn mười giờ, nhưng là thật sự nhịn không được, trở về phòng tắm rửa đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, thường nhẩm từ vựng IELTS và TOEFL.

Mặc dù vốn từ vựng hiện tại của cô không phải là vấn đề đối với giao tiếp với người nước ngoài, nhưng nếu cô sang Mỹ học thiết kế, nó sẽ liên quan đến rất nhiều từ vựng chuyên môn hiếm có, cô phải chuẩn bị trước, nếu không sau khi lên lớp sẽ không hiểu được.

Ngoài ra, việc đăng ký vào trường Parsons cần phải có một cuộc triển lãm cá nhân.

Thật ra, có sư phụ Bội Đức La sẵn sàng làm người giới thiệu, Kỷ Cửu hoàn toàn có thể thực hiện bước này, nhưng sau khi suy nghĩ, cô quyết định tham gia thêm một vài cuộc thi và vẽ một số bản thảo thiết kế.

Trong những năm gần đây, việc học sinh Trung Quốc bị người nước ngoài phân biệt đối xử đã ít hơn, nhưng không thể phủ nhận tình trạng này vẫn còn phổ biến ở một số nơi, Kỷ Cửu không muốn bị họ kỳ thị vì những lỗi nhỏ.

Ra nước ngoài đại diện cho hình ảnh của Trung Quốc, dù chỉ có một người cũng phải chú ý.

Cô đã sống trên mảnh đất này hàng chục năm và yêu nó từ tận đáy lòng mình, cô không muốn bất cứ ai nói xấu về nó chỉ vì lý do của riêng mình.

Hơn nữa, với một buổi triển lãm cá nhân, có thể cảm thấy tự tin hơn là trong buổi phỏng vấn.

* * *

Năm mới, các học sinh của trường trung học Mẫn Xuyên đã bước vào giai đoạn nước rút.

Các khẩu hiệu cổ vũ được dán khắp nơi trong trường, khí thế khác hẳn trước đây.

Sau Hội nghị tuyên thệ Trăm ngày long trọng, thời tiết trở nên ấm hơn, Khúc Tình đưa ra danh sách điền nguyện vọng phân ban.

Kỷ Cửu không do dự, trực tiếp ghi vào khoa học xã hội, rồi ném sang một bên.

Cô sẽ bắt đầu xin lời mời của Parsons vào học kỳ tiếp theo của trường trung học, chuẩn bị cho một cuộc triển lãm tác phẩm, cô đương nhiên rất bận. Ban khoa học tự nhiên sẽ tốn không ít tinh thần lực, khống giống khoa xã hội, dựa vào trí nhớ là đối phó được, có thể không tốn nhiều thời gian như những môn động não.

Tan học, trên đường ra khỏi cổng trường, Ôn Mặc thản nhiên hỏi: "Khoa học xã hội?"

Kỷ Cửu nói thẳng: "Khoa học xã hội đơn giản hơn, học bài là làm được rồi."

Hắn liếc mắt nhìn cô, Kỷ Tử Nhiên bên cạnh đang chơi bóng rổ, mồ hôi đầm đìa, anh cúi người về phía trước ngữ khí ghét bỏ: "Khoa học xã hội thì có cái gì hay?"

Kỷ Cửu tránh xa thân thể đầy mồ hôi của anh ta, quay người hỏi Ôn Mặc, "Cậu chọn ban tự nhiên?"

Theo cốt truyện, cao trung hắn sẽ học ban tự nhiên, lên năm ba sẽ chọn đại học Thanh Hoa, sau khi tốt nghiệp Thanh Hoa, xin vào vào nghiên cứu sinh máy tính MIT, được giấy chứng nhận, về nước sẽ sáng lập xí nghiệp khoa học kỹ thuật, thuận buồm xuôi gió đi trên một con đường trong giới kỹ thuật.

Không biết liệu lần này có đi theo đúng như trong cốt truyện ban đầu hay không..