Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 18




Sau khi Kỷ Lang Thiên giúp Kỷ Cửu kiểm tra xong, ông ghim dải bằng vải có đánh số lên trước ngực cô, không yên tâm hỏi lần thứ n: "Tiểu Cửu, con thật sự muốn chơi trò này sao?"

Khúc cuối ước chừng có hai tầng lầu cao, mặc dù đã áp dụng các biện pháp bảo vệ tuyệt đối, chính là cho dù Tiểu Kỷ Cửu không bị thương, lại bị sợ hãi và để lại ảnh hưởng đến tâm lý thì làm sao bây giờ?

Cha Kỷ tưởng tượng khi cô con gái nhỏ vừa trắng vừa béo của mình lại đi thử thách thứ nguy hiểm đó, trong lòng tức thì lo đến hoảng.

Cách đó hơn mười mét, mặt nước của hồ nhân tạo phản chiếu ánh sáng vô cùng chói mắt, cá nhỏ thỉnh thoảng phun ra bong bóng dưới đáy hồ.

Kỷ Lang Thiên đánh giá khoảng cách độ cao của hồ nước tính từ bục cuối sân, khóe miệng cong lên, đôi lông mày kiếm sát đến mức có thể kẹp chết con ruồi: "Chúng ta vẫn là không nên chơi, đi chỗ khác đi, baba kiếm nhiều xu cho con."

Kỷ Cửu khóe miệng nói khéo: "Baba! Tiểu Cửu muốn chơi."

Ngữ khí kiên định, nói năng rất có khí phách.

Kỷ Lang Thiên đau đầu đè huyệt thái dương, nhưng không lay chuyển được cô bé, đành phải nhắc nhở cô hết lần này đến lần khác: "Vậy thì phải chú ý an toàn. Nếu cảm thấy không có được thì trở về, biết không?"

"Dạ, dạ." Kỷ Cửu liên tục gật đầu.

Không giới hạn số người chơi "Con đường dũng cảm", nhưng đảm bảo mỗi lần thử thách chỉ có ba mươi người, khi giữa chừng có người "Out" thì một người khác sẽ được đưa vào từ điểm xuất phát. Vì độ khó của trò chơi quá cao nên luật chơi cho phép hai người một đội.

Tại điểm xuất phát, sau khi để một đứa trẻ đi vào, nhân viên áo xanh giơ cánh tay ngăn Tiểu Kỷ Cửu đang xếp trong hàng tiếp theo: "Bạn học nhỏ, con đi một mình sao? Trò này cần hai người mới được."

Kỷ Cửu còn chưa kịp trả lời, Ôn Mặc từ đằng sau nhanh chóng chui đầu ra: "Chú ơi, hai người lận."

Nhân viên sửng sốt trước cái đầu nhỏ màu đen đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh: "Được, chú đã biết, chờ một chút, rất nhanh là có thể vào."

Chờ khoảng ba phút.

Kỷ Cửu nhìn thấy một đứa trẻ đang khóc và được bế ở một trạm kiểm soát nào đó từ xa, liền bỏ tay đang chặn ở phía trước ra.

Phía trên đỉnh đầu, nhân viên công tác nở nụ cười: "Được rồi, vào đi, hy vọng các con chơi vui vẻ, chiến thắng nha."

* * *

Đi dọc cây cầu gỗ một đoạn, sau đó nhìn lại đã không còn thấy lối vào, lúc này, Ôn Mặc dẫn đầu đi về phía trước đột nhiên dừng lại, đứng ở trước cọc gỗ một hồi lâu không nhúc nhích.

Kỷ Cửu biết hẳn là mới có cửa đầu tiên, liền đi đến bên cạnh cậu, cũng để mắt xem xét đề bài.

Cái cọc được khoét rỗng và lắp trên màn hình, và một bài toán cộng được hiển thị trên màn hình hơi sáng: 56 + 18 = ____?

Kỷ Cửu im lặng tính toán kết quả mất vài giây, dư quang liếc mắt nhìn người nào đó bên cạnh, quả nhiên cậu ta đang bẻ ngón tay bẻ đến hăng say.

Cô thở dài, không trực tiếp bấm đáp án, để lại cơ hội cho tiểu gia hỏa, đợi một lúc lâu, vẻ mặt rối rắm của Ôn Mặc mới tỏa sáng rạng ngời, cậu nghiêng đầu nhìn búp bê Tây Dương, phát hiện cô ấy không có động tĩnh, trong lòng rất hào hứng mỹ mãn, tung ta tung tăng chạy đến cái máy trước mắt ấn xuống hai con số.

"Tích.. Đáp án chính xác, xin chúc mừng đã qua cửa thứ nhất."

Giọng nữ được cố ý sắp đặt sống động hơn nhiều so với giọng nói trước đây, cánh cửa đang đóng sầm mở ra.

Ôn Mặc hai mắt đầy sao nhìn thẳng vào Tiểu Kỷ Cửu, bên trong tràn đầy ba chữ lớn khen ngợi.

Kỷ Cửu bị cậu nhìn đến dựng cả tóc gáy, trong lòng tuyệt vọng mang theo lương tâm nói: "Ôn Mặc, cậu thật là thông minh!"

Tiểu Ôn Mặc cười khúc khích, như thể có thứ gì đó giống lông tơ đang di chuyển lên trên mông cậu.

Kỷ Cửu ngưng thần suy tư một lúc lâu: . Tiểu Kim Mao?

Ôn Mặc cùng Kỷ Cửu sóng vai đi vào cửa, chưa đi vài bước dọc theo lối đi tối tăm trước mắt đột nhiên mở ra, đập vào mắt đầu tiên là một cây cầu ván hẹp.

Cầu này nhỏ hơn cầu gỗ vừa rồi rất nhiều, hai bên không có tay vịn, ở phía dưới có một tấm lưới, nếu không cẩn thận té xuống sẽ bị loại.

Bất quá, theo quan điểm của Kỷ Cửu, cầu ván đơn không khó đi qua. Lớp trên cùng của nó được phủ một lớp đệm bọt biển dày để che hết các đầu nhọn. Chiều ngang rộng hơn thân một đứa trẻ, nếu cúi nửa người là có thể bò qua, vẫn là dễ như trở bàn tay.

Tiểu Ôn Mặc nhìn kỹ hồ nước xanh biếc dưới mắt mình, đôi chân ngắn ngủn của mình bất giác run lập cập, nhưng nghĩ đến con búp bê Tây Dương đang ở bên cạnh, liền giả vờ bình tĩnh hỏi: "Tiểu Cửu, tớ đi trước nhé?"

Nguy hiểm như vậy, không được để con gái đi trước, là một cậu bé dũng cảm, phải đi trước.

Kỷ Cửu đề cao phẩm hạnh không để lộ khuyết điểm, nhàn nhạt cười nhẹ: "Cậu không sợ là được."

Ai nói cậu không sợ? Cậu sợ muốn chết đi được. Nhưng là mẹ đã nói nam tử hạn đại trượng phu, không thể để cho con gái đứng bảo vệ trước mặt mình.

Ôn Mặc nuốt một ngụm nước bọt, hít sau quay người đi, run run rẩy rẩy mà dẫm lên cây cầu đi.

"Cậu quay về đây." Kỷ Cửu ở phía sau vội vàng nói.

Tiểu Ôn Mặc nhanh chóng thu chân lại, vui vẻ quay lại, tự hỏi có phải là Tiểu Cửu muốn cổ vũ cậu hay không?

"Bò qua chỗ an toàn đi."

Gương mặt tươi cười của Tiểu Ôn Mặc cứng đờ, ủ rũ cụp đuôi phát ra một tiếng kêu chán nản, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống và bò qua cây cầu bằng hai tay hai chân.

Kỷ Cửu sau đó theo sát cậu, lặng lẽ nắm lấy ống quần của Ôn Mặc phòng ngừa cậu ngã xuống: "Chậm rãi bò qua, đừng nhìn xuống phía dưới."

Dưới cây cầu ván, hồ nước nhân tạo vốn luôn được mệnh danh là mỹ nhân tuyệt sắc trong buổi bình minh buổi sáng nay, nhưng trong mắt những đứa trẻ đi qua, nó như đã trở thành một con quái vật mồm to, nó sẽ đem bọn trẻ nuốt vào bụng bất cứ lúc nào, làm cho mấy đứa trẻ sợ hãi đến cực điểm.

Hai người mất năm phút mới có thể vững vàng mà vượt qua cấp độ thứ hai. Ở lối ra của cấp độ, có một cánh cửa giống hệt cửa trước vẫn đóng chặt.

Kỷ Cửu nhìn trên màn hình còn có bài toán tính toán, có chút kinh ngạc kỳ thật là trộn lẫn tính toán ba chữ số, bọn nhỏ dạng bài toán tính toán này ở lớp bé của Ban Mai còn chưa bắt đầu học, đến lớp chồi mới tiếp xúc..

"231 + 45-36 = _____?"

Lần này, Kỷ Cửu dành mười giây để tìm ra câu trả lời.

Cô không đợi Ôn Mặc bẻ ngón tay tính xong, bởi vì câu hỏi đã nằm ngoài sách, cho dù biết Ôn Mặc sẽ đếm từng cái một cũng mất rất nhiều thời gian, vì vậy Kỷ Cửu đã bước lên hai bước nhập vào số "240."

"Tích.. đáp án chính xác, chúc mừng vượt qua cửa thứ hai."

Tiểu Ôn Mặc, người vẫn đang đấu tranh với số "231" cộng với "45" bằng bao nhiêu, đã bị sốc.

Cậu ta hai mắt trợn tròn, vẻ mặt như gặp ma quỷ: "Tiểu.. Tiểu Cửu?"

Thẩm Cửu nhìn cậu phát ra thanh âm: "Sao vậy?"

Ôn Mặc nhìn thấy búp bê Tây Dương bình tĩnh như vậy, như bị đả kích, không biết làm sao bẻ ngón tay đếm nhiều lần, kết quả búp bê Tây Dương liền có đáp án, so với cậu, quả thật còn rất yếu.

Tiểu Ôn Mặc tự bế "..."

Kỷ Cửu hờ hững vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Cậu còn nhỏ, về sau lớn lên cũng sẽ tính được thôi."

Ôn Mạt cúi đầu càng thêm ác hơn, giống như gà trống nhỏ bị đánh bại, yếu ớt: "Chính là.. chính là Tiểu Cửu, cậu cũng mới bốn tuổi, tớ còn lớn hơn cậu mấy tháng."

Kỷ Cửu nhìn trời không nói nên lời, thầm nghĩ ta có thể là dì của ngươi, nếu như cộng trừ không tốt, giáo viên toán tiểu học có thể tức giận đến mức có thể đi đến bóp cổ ta!

Tuy nhiên có một số việc không thể nói thẳng, dù sao trẻ mẫu giáo cũng không tính được là chuyện bình thường, nếu mà tính được ngược lại làm cho người ta thấy kỳ quái.

Chỉ khi không có ai bên cạnh, cô mới dám trắng trợn táo bạo như vậy.

Sau nửa giây im lặng, Kỷ Cửu sờ sờ mũi, nói cho có lệ để qua chuyện: "Đó là bởi vì tớ chăm chỉ, mỗi buổi tối đều làm bài tập, cậu nên làm nhiều một chút liền có thể vượt qua tớ.."

Tiến vào cửa thứ ba.

Đập vào mắt là quả cầu pha lê trong suốt với nhân viên mặc áo xanh đứng bên quả cầu.

Người đó hẳn là ở đây đã lâu, rốt cuộc nhìn thấy có đứa trẻ đi tới, vội vàng cười hiền lành chào đón: "Các bạn nhỏ, đây là cửa thứ ba, xoay tròn quả cầu thủy tinh, các con đợi một lát nữa đi vào quả cầu thủy tinh, sau đó đẩy quả thủy tinh lăn đến đường truyền ở phía đối diện mới được thông qua."

Quả cầu pha lê co giãn và trông không lớn nhưng đủ chỗ cho hai đứa trẻ.

Kỷ Cửu làm động tác OK, nhân viên công tác lập tức dẫn họ đi vào quả cầu, bản thân người đó đứng bên ngoài đường bóng thể hiện động tác đẩy cầu, đồng thời cẩn thận nhắc nhở phải di chuyển đồng thời cả tay và chân, nếu không xe sẽ bị lật.

Nói xong yêu cầu hai trẻ lặp lại những hành động vừa rồi cho người đó xem.

Sau khi xác nhận rằng bọn trẻ đã làm được, đi qua quả cầu pha lê và tháo sợi dây buộc vào cột gỗ.

Kỷ Cửu cảm thấy quả cầu pha lê đã bị buông ra, bắt đầu di chuyển quả cầu pha lê sang phía đối diện một chút theo phương pháp đã được hướng dẫn.

Di chuyển được một lúc, cô cảm thấy cánh tay đau nhức, cô lau mồ hôi thở hổn hển, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi chơi tiếp, nhưng mà Ôn Mặc bên kia dường cũng không thấy thoải mái, thở hổn hển mà tiến về phía trước mà đẩy.

Kỷ Cửu vừa mới phát hiện ở đây có điều gì đó sai sai nhưng lại không ngăn cản kịp.

Quả cầu pha lê lăn mấy vòng liên tiếp, chân cô càng không đứng vững, trực tiếp ngã xuống bề mặt quả cầu, sau đó bị quả bóng mang theo đồng loạt lăn lên lăn xuống.

Giống như quần áo trong máy giặt, thể hiện một điệu nhảy uyển chuyển.

Tiểu Ôn Mặc nghe thấy tiếng hét bên cạnh và tò mò quay đầu lại để tìm hiểu.

"Phanh!"

Tiếng va chạm vào nhau.

Quả cầu pha lê tiếp tục lăn theo quán tính.

Hai đứa trẻ bên trong cầu theo đó mà thay phiên té ngã, ôm chầm lấy nhau choáng váng mặt mày.

Khi quả cầu pha lê vượt qua cửa thứ ba dọc theo con dốc, Kỷ Cửu và Ôn Mặc cuối cùng cũng bước ra ngoài với sự giúp đỡ của các nhân viên, họ chỉ cảm thấy thế giới là một hình tròn.

* * *

Kỷ Cửu lặng lẽ ngồi trên mặt đất mười mấy phút, cuối cùng bụng cũng không hề sông cuộn biển ngầm, vị chua trong cổ họng cũng giảm đi rất nhiều.

Con trai có lẽ mạnh hơn con gái, Ôn Mặc tiếp đất chưa được bao lâu, lại tun tăng nhảy nhót, cậu ngơ ngẩn mà ngồi xổm bên cạnh Kỷ Cửu, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: "Tiểu Cửu, tớ sai rồi.."

Nếu cậu phát hiện sớm hơn sẽ không để Tiểu Cửu trở nên khó chịu như vậy, tất cả đều là là lỗi của cậu..

Kỷ Cửu vỗ vỗ ngực, cơn chóng mặt hoa mắt gần như tan biến, sau đó đứng dậy: "Không sao, tiếp tục đi, một cửa nữa là xong." Nói xong bắt đầu trả lời câu hỏi thứ ba.

Đáng ngạc nhiên, câu hỏi dành cho người chơi đã trở thành một cuộc khảo sát về các bài thơ cổ, yêu cầu người trả lời đọc thuộc một bài thơ trong vòng một phút rồi trả lời, hơn nữa là tên một lễ hội truyền thống của Trung Quốc được ẩn trong bài thơ.

Kỷ Cửu nhớ lại những bài thơ cổ đã học ở kiếp trước, trong khin Ôn Mặc đang trợn mắt há mồm một lần nữa, lưu loát đọc thuộc lòng "Thanh minh" của Đỗ Mục, nhanh chóng đem hoa hướng dương nhỏ còn đang rối rít đi đến cửa cuối cùng.

Ở cấp độ này, không có câu hỏi nào cả, Kỷ Cửu và những người khác chỉ cần leo lên đến đỉnh là đã vượt qua màn chơi.

Kỷ Cửu ngẩng đầu nhìn một cái chỗ leo cao hơn mình rất nhiều, cô rất phấn khích, nhiệt huyết sôi trào, cuối cùng cũng có cái hạng mục đầy tính mạo hiểm.

Các chặng trên đường đi có thể khó khăn đối với bọn trẻ mẫu giáo, nhưng đối với bà dì già như cô đây, ngoại trừ lần trước bị lăn đến đầu óc choáng váng, còn những cái khác cũng đều không có trở ngại gì nhiều.

Nhân viên công tác ở tầng này cột dây an toàn cho Kỷ Cửu và Ôn Mặc rồi bước sang một bên.

Kỷ Cửu kéo kéo dây an toàn ở thắt lưng, dùng chân giẫm lên một một ô vuông trên tấm lưới, dứt khoát chuẩn bị trèo lên.

Góc áo bị một người gắt gao nắm chặt lại.

Tiểu Cửu đứng yên cúi đầu nhìn đứa bé trai đang bất động ở phía dưới, phát hiện sắc mặt cậu ta tái nhợt, hô hấp dồn dập, đôi mắt ngấn nước lóe lên vẻ sợ hãi, như đang đối mặt với kẻ thù nguy hiểm: "Tiểu Cửu, chúng ta trở về đi có được không?"

Ôn Mặc lắc lắc đầu, nhấp môi chỉ tay lên trên đỉnh: "Cái kia cao quá, sẽ ngã xuống."

Chà! Quả thật là dọa người, cậu ta vừa mới khoa tay múa chân hai lần, so với sáu bảy Ôn Mặc cộng lại rất cao a! Tuyệt đối leo lên không được a!

Tiểu Cửu rút chân lại, liếc nhìn cậu một cái thật sâu. Không khỏi đem cậu ta ở hiện tại mà so sánh cậu ta trong tương lai sau này.

Ngũ quan tuy cũng như nhau, chỉ là còn chưa hoàn toàn được bộc lộ ra hết, giọng nói cũng giống nhau, chỉ là còn chưa được thanh thục cho lắm.

Trong số đó, chỉ có điều duy nhất khiến cô rất khốn đốn, cô nhớ rõ nguyên bản nam chủ chính là người thích thể thao mạo hiểm nhất, không ngờ khi trở về tuổi thơ, cậu ta vẫn là một cái bao mềm! Lá gan liền kêu tiếng "meo meo" thật lớn a.

"Tớ không quay về, tớ có thể leo lên." Nhưng cho dù cậu ta sợ hãi, cũng tuyệt đối đừng nghĩ sẽ làm cô từ bỏ, cô rất tự tin lấy được bảy trăm xu trò chơi.

Ôn Mặc nghe vậy liền trở nên nóng nảy: "Không, không được, Tiểu Cửu, nếu ngã sẽ rất đau! Sẽ trở thành một cái bánh nhân thịt nhỏ!"

Khi cậu đi theo bố đến bệnh viện, cậu đã nhìn thấy một bệnh nhân từ trên cao rơi xuống, gãy chân! Nằm trên giường, không cử động được, toàn thân bị băng bó.

Cậu không muốn búp bê Tây Dương cũng biến thành như vậy.

"Tớ không quay về, nếu như cậu cảm thấy sợ hãi, có thể về trước đi." Sau đó, cô bắt đầu nhanh chóng leo lên, không để ý tới Ôn Mặc.

"Ôn Mặc đứng ở phía dưới do dự, nhìn Kỷ Cửu leo lên một đoạn đường dài, nhớ tới lời đã hứa với cha Kỷ ở bên ngoài, hung hăng nghiến răng nắm lấy tấm lưới.

Mẹ nói cậu bốn tuổi đã là nam tử hán, nhất định phải" Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy", hết sức giữ lời, bảo vệ Tiểu Cửu!

* * * Nếu thực sự rơi xuống, thì.. Vậy thì cậu phải ở với ông chú què vài ngày..

Ôn Mặc mang theo vẻ mặt đau khổ, vừa nghĩ vừa bò.

Trên mặt hồ tĩnh lặng, kiến trúc bằng gỗ tinh xảo, nếu từ trong hồ nhìn ra, có thể mơ hồ nhìn thấy giữa hồ có hai bóng người nhỏ bé.

Hết người này đến người khác, một nhanh một chậm, ngươi truy ta đuổi, ai cũng mang theo khí thế không chịu thua.

Dần dần hòa vào cảnh xuân mờ mờ ảo ảo, nhưng thật ra ngoài ý muốn tăng thêm vài phần thú vị.