Phù Vân Hoa

Chương 55: Đánh nhau ở Phụng Lâm Viện




Tú Thanh không chớp mắt nhìn người đang ngủ say trên giường. Chốc chốc lại giơ khăn lau mồ hôi cho hắn, tỉ mỉ săn sóc. Thái Hành bước vào phòng, lẳng lặng nhìn bọn họ rồi nhẹ nhàng ôm cô bé lên

- Thanh nhi ngoan, đi nghỉ một chút đi!

Con bé nhìn Minh Bảo, rồi lại nhìn Thái Hành gật gật đầu. Thái Hành bế Tú Thanh trở về căn phòng nhỏ nhìn ra vườn hoa.

- Tại sao Thanh nhi lại lo lắng cho hắn? Ngươi vốn sợ sệt hắn mà!

Tú Thanh chui ra khỏi ngực Thái Hành, chớp chớp mắt thơ ngây nói:

- Vì Thanh nhi phát hiện hắn rất giống lão quân! Người giống lão quân bị bệnh, Thanh nhi rất buồn!

Thái Hành giật mình quên cả bước. Hắn cúi đầu nhìn cô bé có đôi mắt trong veo, không ẩn chứa một chút tạp niệm. Thái Hành cười nhẹ, khẽ hôn lên đôi mắt đó

- Cảm ơn Thanh nhi, con là đứa trẻ thánh thiện!

Hắn ngừng một lát lại nói thêm

- Thật ra cũng không quá giống. Có một người nữa cực kì giống hắn, giống đến khó phân biệt!

Tú Thanh nghiêng đầu suy nghĩ. Vẫn còn người giống hơn à? Thật là kì lạ!

Thái Hành trở lại phòng, ngồi xuống nhìn Minh Bảo. Hắn ngủ đã hơn 2 tháng rồi, linh hồn không ở đây, thần thức thì vẫn còn, xem ra đã đi lịch kiếp. Phàm giới mênh mông, biết đi nơi nào tìm hắn đây? Thái Hành biết chắc chắn một điều đại ca đang cho người ráo riết truy đuổi phàm nhân mang kiếp số của tam đệ. Vấn đề là sớm hay muộn thôi. Xem ra Bảo Bảo không chết vì Thần kiếp thì cũng chết vì Ma Vương.

Thái Hành buông tiếng thở dài, nói chuyện với người đang ngủ say

- Ta thật vô dụng, không có cách nào tìm ra đệ, chỉ có thể ngồi nhìn đại ca đắc ý mà thôi!

Hắn nhìn người thanh niên vẫn còn rất trẻ, mái tóc đen dài chảy từ vai áo xuống sàn nhà. Nắng hoàng hôn mang sắc đỏ vừa diễm lệ vừa thê lương, nhuộm màu những sợi tóc mai, tô lên đường nét đặc biệt cương nghị của hắn. Những quần sáng mờ mờ tựa như sương khói luôn vờn quanh, khiến con người này huyền bí như một pho tượng đã yên giấc nghìn thu. Thái Hành không khỏi cảm thán, đây chính là vị nguyên thần cuối cùng trên trời đất!

Minh Bảo ngủ một giấc dài, có lẽ cũng qua mấy năm, năm tháng đối với Thần linh ngắn ngủi như cái chớp mắt. Dường như hắn chính là vị Thần xấu số nhất trong lịch sử từ trước đến nay. Thức thì ngắn mà ngủ thì dài, vui thì ít mà đau đớn thì nhiều.

Trong căn mật thất ẩn sâu trên núi Hoa Sơn, Minh Bảo lại im lặng trải qua vài năm vô nghĩa. Liệu hắn có biết ngoài kia một người đang mòn mỏi tìm mình?

.

.

Trạch Trạch bê cái chậu lớn vào phòng, khẽ khàng đặt xuống trên ghế gỗ. Tuy âm thanh rất nhỏ nhưng Tố Linh lập tức mở mắt.

- Tiên cô!

Trạch Trạch lễ phép cúi đầu. Con cá chép sống ở đây cũng mấy trăm năm rồi, nó gần như là linh tinh già nhất núi Hoa Đông. Tiên môn chỉ thu nạp phàm nhân, không thu phàm vật. Vì lẽ đó nó mãi mãi không thể học tiên pháp, không thể bước ra khỏi cái vòng thấp kém của thân phận. Tuy con cá không thể bái sư nhưng nó có thể sống nơi tiên cảnh, thụ động hấp lấy tiên khí mà kéo dài thọ, như vậy cũng coi như may mắn. Tố Linh từ ngày trở về Hoa Đông lần thứ hai đã đặc biệt để ý tới Trạch Trạch. Nàng lén lút dạy cho nó vài thứ phép thuật phòng thân, cũng không yêu cầu nó quỳ lạy bái sư, mọi việc diễn ra trong tối để không bị tiên môn phát hiện.

Tố Linh suy nghĩ rất nhiều về trường hợp của Trạch Trạch. Nàng cảm thấy tiên tắc đã quá hà khắc rồi. Tại sao lại kì thị phàm vật, xem trọng phàm nhân? Phàm vật có tốt có xấu, chẳng lẽ phàm nhân thì không? Như Trạch Trạch đây thực rất ngây thơ trong sáng, nếu con bé được tiên môn chấp nhận dạy dỗ, tương lai sẽ không thua kém phàm nhân tu tiên!

- Tiên cô, rửa mặt đi!

Trạch Trạch lễ phép đem khăn ướt tới. Tố Linh cười hiền, vuốt tóc con bé. Nàng trở về Hoa Đông cũng được một năm rưỡi rồi. Về rồi đi, đi lại về, tai tiếng không ít, thị phi có thừa. May là sư phụ vẫn trước sau bao che, thậm chí trở mặt với các trưởng lão trong phái mà lưu lại nàng. Nếu không được ở Hoa Đông, Tố Linh cũng không biết đi đâu. Một năm rưỡi nay nàng vẫn luôn đi tìm Bảo nhi. Ma giới không thể vào, tiên giới rộng mênh mông, thật không có phương hướng. Mặc dù không tình nguyện nhưng Phong Trạch vẫn giúp nàng thu thập tin tức. Nghe nói Ma tộc cũng đang tìm Tam điện hạ của họ, thậm chí có lần kéo nhau tới Hoa Đông đòi Tố Linh trả người!? Ai cũng biết Minh Bảo đem Tố Linh rời Ma giới nhưng đi rồi không trở về, từ đó suy ra Yêu nữ đã “làm gì đó” với Tam điện hạ, ám sát hoặc bắt trói ngài nhốt ở Hoa Đông. Thật là khâm phục trí tưởng tượng của đám người Ma tộc!!! Tố Linh rầu rĩ ăn không ngon ngủ không yên. Nàng có linh cảm mình sẽ không bao giờ tìm thấy Bảo nhi, không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Tố Linh sai Trạch Trạch lui ra, tự mình soi gương chải tóc. Khuôn mặt này vẫn vậy, chỉ có đôi mắt đã sớm không còn lấp lánh. Nàng thường nằm mơ về cái ngày Bảo nhi rời đi, vẫn nhớ như in những lời hắn nói.

“Nàng là tiên, ta là ma, vĩnh viễn không thể chung con đường”

“Hãy để ta đi sư phụ. Bảo nhi mãi mãi không quên người!”

Hừ! Ai cần hắn không quên, nàng chỉ cần Bảo nhi đứng trước mặt, ở xa vạn dặm mà nhớ thì có tác dụng gì? Lại còn tiên với ma, họ vốn là những kẻ phá luật, sư đồ cũng yêu được còn quan tâm tới thân phận sao?

Tố Linh biết đây là cái cớ, rốt cuộc Bảo nhi sợ cái gì, vì sao không cho nàng ở bên cạnh? Tố Linh thở dài, buồn bực ném chiếc lược xuống bàn. Sau đó lại hối hận ôm cây lược vào ngực. Nàng rời đi bốn trăm năm, món đồ này vẫn nằm im trong phòng, giống như nó luôn chờ đợi chủ nhân trở về…

Tố Linh sờ sờ nét chữ khắc trên thân lược, cẩn thận đặt nó vào ngăn tủ trống rỗng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Kỳ Lâm Viện buổi sớm không khí thật trong lành, những bụi trúc um tùm xanh tốt, con đường nhỏ lát sỏi vẫn quen thuộc như trong hồi ức. Bảo nhi nói đúng, nơi này thực sự là nhà nàng nhưng là căn nhà trống trải vì thiếu vắng một người!

Tố Linh theo lối cũ đi đến đại viện thỉnh an sư phụ. Phong Trạch luôn dậy rất sớm, bao giờ cũng ngồi nghiêm chính trong phòng sách làm việc. Tố Linh nắm váy ngoan hiền quỳ trước mặt hắn

- Linh nhi thỉnh an sư phụ!

Phong Trạch sớm biết nàng đã tới, ung dung để công văn sang một bên

- Lại đây!

Tố Linh điềm nhiên đứng dậy, mỉm cười đến bên cạnh hắn. Phong Trạch cẩn thận đánh giá một phen, cảm thấy quần áo trên người nàng không giống bình thường, hắn nhíu mày tra hỏi

- Lại muốn đi đâu?

Tố Linh khéo léo đấm vai cho sư phụ, miệng lưỡi nịnh nọt

- Linh nhi chỉ ra ngoài một chút xíu thôi, sư phụ, người…

- Không cho đi!

Phong Trạch lập tức ngắt lời, đôi mắt nghiêm nghị nhìn tiểu đồ đệ

- Bên ngoài Ma tộc vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ tìm bắt Linh nhi, bây giờ con đi khác nào nộp mạng cho chúng? Với năng lực của mình, Linh nhi có thể tìm thấy hắn sao?

Tố Linh mím môi, biết sư phụ nói đúng. Tố Minh Bảo không phải đứa trẻ yếu ớt ngày trước, bây giờ hắn muốn trốn thì trên đời này kẻ nào có thể tìm? Tố Linh im lặng cúi đầu, cũng không tranh cãi với sư phụ. Phong Trạch thấy biểu hiện thất vọng của nàng, tự trách mình nặng lời. Bây giờ quan hệ của họ thật rắc rối. Bên ngoài dĩ nhiên duy trì tình cảm thầy trò, trong lòng mỗi người thì vẫn hiểu. Phong Trạch yêu thương nàng, che chở hết sức có thể. Tố Linh kính yêu hắn, luôn hoài niệm muốn tình Bảo nhi. Phong Trạch xưa nay không biết ghen nhưng bây giờ hắn cực chán ghét cái “tôn đồ” kia, nhất là mỗi khi hắn dám gọi mình Thái sư phụ!

Một ngày ở Hoa Đông êm ả trôi qua, những lớp học vẫn bình thường diễn ra, những giáo đồ vẫn vui vẻ cười nói trong ngôi nhà Hoa Đông tự hào của họ. Tố Linh điềm tĩnh đi đến Phụng Lâm Viện, trên đường không hiếm người lén lút chỉ trỏ. Mặc kệ họ, danh tiếng của nàng ở nơi này thậm chí vượt mặt Thiền Thánh tôn rồi, trở thành “người của công chúng” phải học cách làm ngơ.

Nàng đi đến trước cửa Phụng Lâm, bị hai vị sư tỷ chặn đường

- Muốn đi đâu?

Tố Linh mỉm cười nhìn hai khuôn mặt không có thiện cảm

- Ta muốn tìm Thanh Vân sư tỷ, có thể cho ta vào không?

Hai tiên nữ gác cổng nhìn nhau, một người không chịu buông tha

- Tìm Tống sư tỷ có việc gì?

Tố Linh sờ sờ cái túi nhỏ đeo bên người, vẫn hòa nhã đáp

- Cũng không có gì… Ngày hôm trước tỷ ấy có nhờ ta làm cho ít phấn thơm, hôm nay đưa tới tiện thể nói cách sử dụng, thứ này hơi phức tạp, làm không đúng sẽ phản tác dụng!

Nàng khéo léo đưa đẩy, hai tiên nữ cũng không bắt bẻ được, buồn bực tránh sang một bên

- Vào đi!

- Đa tạ!

Tố Linh thong thả đi vào, còn thoáng nghe bên tai tiếng mỉa mai của họ

- Đúng là bộ dạng yêu nữ, muội có cảm thấy trên người nàng ta có chút mùi ma khí không?

- Có, có, ăn nằm với Ma tộc, làm sao không có?

- Hừ, ta hoài nghi chẳng bao lâu lại nghe tin nàng ta bỏ trốn đi với bọn chúng!

- Tỷ tỷ, muội cảm thấy bụng cô ta hơi to, không phải đã chửa rồi chứ???

Tố Linh vẫn âm trầm đi tiếp, nàng từng nghe nhiều lời độc địa hơn, thế này cũng không là gì. Tố Linh cảm giác chỉ có Kỳ Lâm Viện mới là nơi bình yên, không phải cả Hoa Đông chào đón nàng. Mà ở Phụng Lâm Viên chính là nơi tẩy chay nàng nhất, chỗ này toàn nữ nhân, chung đồng loại thế nên khó sống! Nhưng Tố Linh là ai chứ? Ngày xưa nàng dám đối đầu với cả Tiên môn, một cái viện nho nhỏ chỉ đáng bằng hạt bụi.

Phụng Lâm Viện cũng giống Kỳ Lâm Viện. Đại viện là chỗ làm việc của Ngũ Nguyệt minh tôn, nội viên là chỗ ở riêng của nàng. Tất cả đồ đệ đều ngụ ở ngoại viện là những túc xá dài liên tiếp nhau, có hai dãy nhà cùng quay mặt ra con đường lát đá cụi, phòng nhỏ ở hai người, phòng lớn ở bốn người. Chỗ nào nữ nhân tề tụ thì ở đó có lắm chuyện bát quái. Tố Linh đi vào ngoại viện, trở thành đề tài nóng hổi của dư luận. Ngoài phần đông những người kỳ thị cô, dĩ nhiên vẫn có không ít người mang thái độ hiếu kì, thông cảm hoặc là ngưỡng mộ. Ít nhất thanh Hàn Cực nàng đeo bên hong chính là vật thể làm người ta ghen tị đỏ con mắt. Tố Linh cười nhạt, dừng lại trước phòng của Thanh Vân. Qua cửa sổ nàng nhìn thấy ba cô gái khác ở chung đều có mặt.

Thanh Vân nghe thấy ồn ào, cũng sớm biết Tố Linh đến chơi. Quan hệ giữ họ tương đối tốt đẹp, nhìn chung là thân thiết nhất trong tất cả nữ bằng hữu. Nàng tươi cười mở cửa đón Tố Linh vào phòng

- Tố sư muội, thật khéo quá nha!

Tố Linh gật đầu bước vào trong, lập tức có ba đôi mắt tò mò nhìn về phía nàng. Đồng Tiêu Mi, Hà Nhuận Thanh, Trương Bích Vân. Tố Linh hòa nhã chào bọn họ, cũng không để ý họ có đáp lại hay không.

- Sao nào? Muội đem tới cái gì cho ta?

Thanh Vân kéo nàng ngồi xuống giường mây. Tố Linh mở túi nhỏ ra, trong đó có hai cái lọ một trắng một xanh. Nàng mở nắp, ung dung diễn giải.

- Này nhé, cái lọ này là bùn trà, làm từ bùn khoáng trộn với nhựa lá trà non, thêm một chút hương cho phai mùi bùn. Tác dụng có thể làm trắng da, xóa vết sẹo, căng da mặt, dùng khoảng vài tuần là đẹp hơn thấy rõ! Thứ này có thể thoa khắp thân nhưng vì khó làm nên tốt nhất dùng trên mặt thôi, khi nào có nhiều muội lại đem tới!

Nghe Tố Linh nói, ba cô gái kia cũng thấy ham thích. Họ là tiên nữ ở Hoa Đông, không giống như Kim Tinh môn, ngoài tập võ và học tiên pháp thì không biết săn sóc sắc đẹp. Hơn nữa Ngũ Nguyệt sư phụ lại ghét con gái điệu đà, không thích đồ đệ son phấn lòe loẹt. Thế nên các nàng tiên nga của Hoa Đông nữ trung hào kiệt có lắm nhưng mỹ nhân khuynh thành thì đếm trên đầu ngón tay.

- Còn cái lọ này là phấn hoa hồng, thật ra chỉ tiện tay làm thôi, tác dụng giống nước hoa. Tuy là phấn nhưng lại rất ăn vào da, thoa lên lập tức biến mất, lưu lại mùi thơm nhàn nhạt, dù rất nhẹ nhưng đứng xa vẫn nghe thấy!

Thanh Vân đã bị mê muội rồi, nàng sờ sờ hai món đồ như bảo vật, mắt long lanh ngưỡng mộ

- Đúng là quý phẩm, muội làm sao mà làm ra vậy? Tuyệt quá đi mất!!!

Nàng ngửi ngửi, lọ bùn trà không nghe mùi bùn đất mà chỉ có hương trà hòa cùng mùi thơm gì đó không rõ, phấn hoa hồng thì thơm nhẹ mà ngửi rồi không quên được. Thanh Vân lại ngẩng đầu nhìn Tố Linh

- Hóa ra muội có bí quyết, thảo nào nhìn muội đẹp như vậy, sắp làm đệ nhất mỹ nhân của Hoa Đông mình rồi!

Tố Linh chỉ cười cười không có gì là đắc ý. Ba cô gái kia cũng lại gần từ lúc nào, đôi mắt lấp lánh nhìn hai cái lọ trên tay Thanh Vân, lại nhìn thật kỹ bộ dạng Tố Linh, không khỏi than thầm trong lòng. Nàng Yêu nữ thực sự mị hoặc, da như búp bê sứ, tóc như mây, dáng người quyến rũ không có khuyết điểm.

Cả ba không biết trên người Tố Linh thật ra chỗ nào cũng được chăm sóc qua. Khi Minh Bảo còn là đồ đệ chân chính, hắn có sở thích quái dị là tìm tòi những phương pháp bào chế, làm ra một ít loại mỹ phẩm độc nhất vô nhị. Tố Linh cho rằng hắn chê mình xấu, muốn cải tạo lại.

Về sau khi bị nhốt ở Ma giới, tuy trí nhớ Minh Bảo không có nhưng thói quen vẫn là thói quen. Móng tay của nàng cũng do hắn cắt tỉa trong suốt bốn trăm năm. Thời gian buổi tối của họ ngoài làm chuyện kia thì chỉ có cách này giết thời gian. Tố Linh ngẫm nghĩ, thấy đôi mắt cay cay. Nàng đã sai rồi, trước kia là nàng tự nguyện đi theo hắn, rồi cũng chính nàng buồn chán ma giới mà dỗi lay sang hắn. Minh Bảo đâu có làm gì sai, chỉ có bản thân Tố Linh thay đổi, không biết thỏa mãn, không biết cảm thông.

Minh Bảo chắc là ôm một bụng âu sầu. Lúc nàng lạnh nhạt hắn đều không oán trách, Bảo nhi nghĩ gì trong lúc chú tâm chải tóc cho nàng? Hắn nghĩ gì khi nàng giấu những bức thư vào ngăn tủ? Bảo nhi luôn sâu kín như vậy, sâu tới mức nàng không cảm nhận được vui buồn của hắn, sâu tới nỗi nàng luôn thấy bất an. Vẫn nhớ những lúc nàng ở bên cạnh hắn mà đầu óc tưởng về lá thư mới nhất của sư phụ, có lẽ Minh Bảo biết nhưng hắn chỉ có cách đè nàng xuống giường, đó là cách duy nhất để hắn an ủi mình. Bởi vì không dám chạm vào tâm hồn nên phải lấy thể xác thay thế.

- Tố sư muội!

Thanh Vân gọi Tố Linh thoát khỏi mơ màng. Nàng cười cười, cố nén nước mắt vào trong.

- Mấy thứ này nhất định là dày công nghiên cứu nha! Nếu không ngại muội truyền bí quyết cho ta đi, ta sẽ tự làm, không phiền muội nữa!

Tố Linh không nghĩ ngợi lắc đầu

- Không thể, đây là tâm huyết của một người vì ta mà bỏ ra. Ta có thể tặng tỷ thành phẩm nhưng không tặng công thức!

Thanh Vân có chút tiếc nuối nhưng không trách Tố Linh, nàng cười gật đầu. Đúng lúc đó một giọng nói lạnh lảnh có phần ác ý từ sau vọng tới

- Hừ, không muốn chia sẻ thì nói thẳng đi, cái gì mà tâm huyết của người khác. Làm như quý giá lắm vậy!

Thanh Vân nhíu mày lập tức không đồng tình nói

- Tiêu Mi, muội đừng hẹp hòi như vậy. Ai chả có bí mật!

Đồng Tiêu Mi là cô gái khá đẹp, vào Hoa Đông sau Tố Linh ít năm, cũng là một đồ đệ được Ngũ Nguyệt yêu quý. Nàng gặp Tố Linh không nhiều, lần ấn tượng nhất chính là khi làm nhiệm vụ năm đó. Đứa trẻ kia nhìn thẳng vào mắt nàng, bật ra hai chữ cứng cỏi “Buông tay!” Đồng Tiêu Mi vẫn để bụng tới bây giờ, chưa từng có đứa bé nào từ chối đi cùng nàng, rất nhiều đồ đệ ở Hoa Đông đều là do Tiêu Mi đưa về.

Tố Linh cũng không tỏ thái độ lớn, chỉ nhàn nhạt đáp

- Đồng sư muội đừng nói vậy. Đây thực sự không phải tự ta nghĩ ra, đều là Bảo nhi bỏ công tìm tòi. Hắn sẽ không vui nếu ta đem công thức tiết lộ cho người khác!

Nghe thấy Tố Linh nhắc về Tố Minh Bảo, cả phòng đều trầm xuống. Thực sự họ sợ kẻ đó. Nhất là Tống Thanh Vân từng có mặt ở núi Minh Nguyệt, từng chứng kiến hắn diệt trừ một đại môn phái như thế nào. Đồng Tiêu Mi chưa đến kịp nhưng nàng cũng đã chứng kiến tình cảnh năm nghìn giáo đồ bị trọng thương, Song Nguyệt phái đỗ nát như nhà hoang. Nếu bàn về Tố Minh Bảo thì đó là chuyện của các vị trưởng lão, lớp đệ tử như họ không có tư cách.

Tuy nhiên Đồng Tiêu Mi lại thấy bất mãn, nàng ghét cái kiểu Tố Linh gọi người đó là Bảo nhi. Bảo nhi, Bảo nhi,… làm như thân thiết lắm, quen thuộc lắm. Bởi vì e ngại Minh Bảo nên các trưởng lão tiên phái mới không dám thẳng tay với Yêu nữ này. Họ dè dặt vài phần, không dám phạm vào người được xem là “Tam vương phi của Ma tộc”. Mặc dù Tiêu Mi chẳng coi ma giới là chỗ tốt đẹp gì nhưng muôn đời nó mãi mãi là nơi đáng sợ và thách thức Tiên môn. Tố Linh lại ở thể ra vào chỗ đó, thậm chí có một địa vị không ai dám sờ vào, bây giờ quay về Hoa Đông muốn khoe khoang với ai chứ?

- Hừ, ý ngươi là cái tên đồ đệ bại hoại đó, ma đầu ở ma giới à? Nghe nói hắn mất tích cả năm rồi, không chừng đã chết mất xác, Ma giới là nơi nào chứ, chém giết xâu xé lẫn nhau, chẳng rõ sẽ chết trong tay đồng bọn vào ngày nào!

Đôi mắt lạnh của Tố Linh lập tức nhìn nàng ta. Ai khinh miệt nàng cũng được, nói xấu chỉ trích nàng cũng được nhưng đừng chạm vào Bảo nhi của nàng. Đồng Tiêu Mi chính là giẫm lên tử huyệt!

- Câm miệng thối của ngươi lại.

Tố Linh đều đều nói, không có chút cảm xúc nào.

- Cái gì?

Đồng Tiêu Mi như con gà xù lông. Tống Thanh Vân thấy không ổn, lập tức đứng ở giữa

- Hai người đừng như vậy. Tiểu Mi, lập tức im lặng cho ta! Linh nhi muội đừng để bụng, em ấy tính tình nóng nảy thôi mà!

Thanh Vân kéo tay Tố Linh, muốn đem nàng rời đi, nhưng kẻ gây chuyện không muốn bỏ cuộc

- Muội nói sai à? Thứ này tại sao lại còn ở đây làm ô bẩn danh tiếng Hoa Đông? Ả bị tên kia ruồng bỏ nên quay sang đèo bồng Phong Trạch minh tôn. Chỉ vì sư thúc mềm lòng mới bị mắc lừa! Xem bộ dáng chăm chút dung nhan của nàng ta, y như kỷ nữ! Muốn mê hoặc sư phụ mình giống năm trăm trước à?

Xong rồi, cô ta lại giẫm tiếp tử nguyệt thứ hai: Phong Trạch.

Tố Linh mặt lạnh đẩy Thanh Vân sang một bên, tay cầm chui kiếm quắc mắt nhìn Đồng Tiêu Mi.

- Ngươi dám nói tiếng nữa ta rạch bộ mặt xấu xí của ngươi!

- Ha ha ha, xem kìa, ở lâu với ma tộc cũng thành cái dạng man rợ này. Ngươi nhìn lại mình đang đứng ở chỗ nào? Đây không phải Ma giới đâu vương phi đáng kính. Cũng không phải Kỳ Lâm Viên đâu sư tỷ đáng yêu! Động thủ ở chỗ này, nằm mơ à?

Tố Linh không đấu võ mồm với Tiêu Mi, nàng im lặng rút kiếm. Đồng Tiêu Mi nhanh chân nhảy ra khỏi phòng. Nàng muốn để mọi người nhìn Tố Linh dám tác quái ở tiên môn, xem trưởng lão phạt nàng thế nào!

Lập tức ngoại viện trở nên kích động. Kẻ thích bát quái liền tìm chỗ tốt hóng chuyện, kẻ gian thương liền mở nhà cái đặt cược, kẻ nhát gan liền đóng cửa ở yên trong phòng, kẻ nhìn ra trông rộng thì chạy đi báo tin.

Tố Linh ngâm cứu đối thủ, cười nhẹ

- Thôi đi, muội kém như vậy, tỷ tỷ không nỡ ra tay!

Tố Linh dĩ nhiên hiểu âm mưu của cô nàng, bây giờ “sống chui” trong tiên phái, nàng sẽ không gây thêm gánh nặng cho sư phụ. Tiêu Mi ngoài ý muốn thấy Tố Linh rút lui. Buồn bực thiếu tự chủ lao ra tấn công trước, định lực của nàng ta vốn kém lắm!

Tố Linh tự vệ cứng rắn đồng thời tiết kiệm sức, nàng lùi dần ra sau, trên mặt lại cười cười đùa giỡn Tiêu Mi. Bên ngoài chỉ thấy Tố Linh bị động chịu trận, Đồng Tiêu Mi ác liệt tấn công. Mọi người nghĩ lần này Tiêu Mi nông nổi rồi, còn Tố Linh thì có chút đáng thương. Đâu ai biết Tố Linh nhiều năm lăn lộn bên ngoài, từ danh hiệu Yêu nữ sớm đã thành Yêu nữ thật!

Đồng Tiêu Mi nổi giận, không biết xem tình hình mà ngang nhiên xuất ra Tiên chưởng ở cấp độ cao nhất. Tố Linh bĩu môi thầm chê đối thủ quá thiếu não, nàng ung dung tạo lá chắn phòng hộ. Tiêu Mi tương đối khá, chưởng này xuất ra làm bụi bay mịt mù, đập thẳng vào bụng Tố Linh. Dù đã che chắn nhưng nàng vẫn có chút ngoài ý muốn, bị đẩy lùi ra một đoạn. Tố Linh bất ngờ ngã xuống, tay ôm lấy bụng, vẻ mặt trắng bệch đi. Đồng Tiêu Mi khoái trá lại giơ kiếm lên muốn thừa thắng xông tới. Nhưng nàng chưa đắc ý lâu thì đã bị người thứ ba đánh bật ra

- Tiểu Mi, muội thật quá đáng!

Trương Chí Thanh mặt đỏ bừng vì tức giận. May là hắn cùng với Hàm Dương đang trên đường đến thăm Thanh Vân, ai ngờ lại nhìn thấy màn này. Sự xuất hiện của hắn làm tất cả im lặng. Ai cũng biết Trương Chính Thanh nay mai gì sẽ lên chức minh tôn thay cho Chế Sâm thiên tôn. Họ không muốn đắc tội với trưởng lão tương lai!

Một Trương Chí Thanh là nghiêm trọng rồi, ai dè Phong Trạch lại từ trên trời rơi xuống, dưới con mắt của hàng trăm nữ đệ tử, hắn hốt hoảng chạy tới ôm Linh nhi từ mặt đất lên. Nàng nhắm ghìm hai mắt, thần sắc trắng bệch, tay khư khư ôm bụng. Phong Trạch túng quẫn, rối rít bế lấy Linh nhi, nhảy vọt lên Ngự Lội bay cái vèo. Từ lúc hắn tới đến lúc rời đi vỏn vẹn nửa khắc. Cả bọn đều ngẩn ra, mãi đến khi một tiên nữ nghiêm trang bước tới, dõng dạc thông báo:

- Ngũ Nguyệt minh tôn cho mời bốn đệ tử phòng ngũ thập bát và Trương sư huynh đến đại viện!