Một ngày kia, Bảo Bảo bị giật mình vì quả trứng xốc nảy. Mẹ nó vừa vuốt ve nó vừa vội vã chạy.
- Bảo Bảo, chúng ta sắp về nhà rồi, sắp nhìn thấy mặt trời rồi. Con phải ngoan nhé, cố chịu một chút nhé!
Bảo Bảo mở mắt nhìn vào bóng tối âm u, tay và chân nó từ cái màng vịt đã lộ ra các ngón. Bảo Bảo vô cùng thông minh, nó đã hiểu rất nhiều việc khi
vẫn còn là một khối thịt chưa ra hình hài. Thần khí mãnh liệt bao quanh
nó, bảo vệ nó, che chở nó. Bảo Bảo động đậy ngón tay bé xíu, thần khí
liền hóa thành chiếc đệm giảm xốc, tránh để nó va vào vỏ trứng hoặc nơi
nào đó khiến mẹ bị đau. Sau này Bảo Bảo hiểu ra sức mạnh ấy là do phụ
thân ban cho, phụ thân vẫn luôn bảo vệ nó từ trong bụng mẹ.
Bảo Bảo không vấn đề gì nhưng mẫu thân dường như không ổn, hơi thở người
rất loạn, nhịp tim rất loạn, tiên khí của người cũng hỗn loạn. Bảo Bảo
chỉ có thể im lặng chờ mẹ chạy mãi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên,
có thứ gì đó bên ngoài làm nàng tổn thương.
Rất lâu, rất lâu sau, chấn động bình ổn lại, mẫu thân vuốt ve vỏ trứng, dịu dàng nói:
“Bảo Bảo có nhìn thấy hoàng hôn không? Lâu quá rồi mới lại có mặt trời…”
Bảo Bảo biết “hoàng hôn”, chính là lúc thái dương xuống núi đi ngủ. Nó sẽ
ngủ cả đêm cho tới khi Mão Nhật Tinh Quân gọi nó dậy, bắt đầu một ngày
mới. Bên ngoài đang là hoàng hôn, đêm sắp đến rồi sao mẹ chưa về nhà?
Trong ý thức của Bảo Bảo, “nhà” là vòng tay ấm áp của người có giọng nói âm trầm kia, về “nhà” mới có thể ngủ ngon, về “nhà” mới không sợ lạnh.
Nhưng hôm nay mẹ không về nhà, mẹ vẫn còn đứng ở đâu đó nhìn hoàng hôn.
Bảo Bảo thật sự lo lắng, nó biết người kia còn lo lắng hơn, bởi vì chỉ cần
không thấy mẹ, người đó sẽ phát điên lên, chạy khắp nơi tìm, đến khi tìm ra thì sẽ ôm họ vào lòng thật lâu, thật lâu, sau đó dùng giọng nói run
run thì thầm với hai mẹ con: “Ngọc nhi, đừng đem Bảo Bảo đi, nàng đừng
rời khỏi ta…”
Bảo Bảo động đậy hơi mạnh, nó muốn nhắc mẹ phải nhanh chóng về nhà. Mẹ nó
vỗ về vỏ trứng cố gắng trấn an. Sau đó Bảo Bảo nghe thấy một giọng nói
xa lạ
“Thanh Ngọc! Cuối cùng cũng gặp được muội rồi!”
Tiếp theo là một cái ôm. Bảo Bảo không thích cái ôm này, dùng sức quá nhiều
khiến nó bị ép sát, không giống cái ôm chặt chẽ mà cẩn thận của người
kia.
“Sư huynh…”
Giọng mẹ nói run rẩy, nàng rất xúc động.
“Đi thôi, ta đưa muội chạy đến chân trời góc bể, đến nơi hắn không bao giờ tìm được, không bao giờ quấy rầy hai ta nữa…”
Mẫu thân có chút do dự nhưng sau đó vẫn thuận theo. Bảo Bảo vô cùng bất an, kẻ kia là ai, kẻ kia đưa mẹ con họ đi đâu? Bảo Bảo chỉ quen duy nhất
một nam nhân, người ấy có giọng nói thật quyến rũ, rất dễ nghe và rất có lực. Quan trọng hơn là mẹ nó yêu người ấy và người ấy đối xử với họ rất dịu dàng…
Đêm đó Bảo Bảo không ngủ được, không có bàn tay lành
lạnh vỗ về nó, càng
thiếu đi giọng nói quen thuộc. Hơi thở của người kia thật xa lạ, lúc nào cũng cố ý kề gần, may là mẹ nó đã tránh ra. Bảo Bảo không ngủ, mẫu thân cũng trằn trọc. Đêm khuya thanh vắng, lại có tiếng trò chuyện
“Thanh Ngọc, ngày mai ta sẽ trở về tiên môn, trộm một ít tiên dược, muội xem
bộ dạng của mình kìa, khắp người đã bị ma khí làm thương tích, ta nhìn
thật đau lòng…”
Mẫu thân cười nhẹ, không ý kiến. Bảo Bảo chốc chốc lại cử động, nó ngủ không được, nó nhớ cái người mà mẹ nó cũng đang nhớ.
Buổi sáng đến rất nhanh, người kia đã rời đi từ sớm, dặn dò mẫu thân phải ở
đây đợi. Bảo Bảo cảm thấy bàn tay vuốt ve, sau đó là giọng nói dịu dàng
của nàng:
“Bảo Bảo, con cũng nhớ phải không? Ta biết Bảo Bảo hiểu tất cả, nhưng ta
chưa bao giờ nói con biết. Người đó… gọi là “phụ thân”. Chúng ta không
thể ở cùng phụ thân mặc dù phụ thân vô cùng tốt. Mẹ sẽ đưa Bảo Bảo đi
cùng cha nuôi, tìm nơi thật tốt để con ra đời, ở đó có ánh nắng, có hoa
cỏ, có chim chóc, có bầu trời,… đẹp hơn chỗ phụ thân rất nhiều! Bảo Bảo
đừng trách mẹ, mẹ cũng bất đắc dĩ phải xa người… cho dù rất muốn cũng
không thể làm trái lương tâm. Phụ thân không phải người tốt, ý mẹ là,
đối với người ngoài phụ thân không hề tốt. Phụ thân và mẫu thân không
phải người cùng thế giới, mẫu thân rất hận người nên không cách nào sớm
chiều chung đụng được. Chỗ người ở không tốt, sẽ làm hư Bảo Bảo. Mẹ đưa
Bảo Bảo đi, dậy con trở thành một cậu bé ngoan, luôn làm việc có ích,
không bao giờ hại người vô tội!”
Bảo Bảo nghe không hiểu lắm, phụ thân là người tốt nhưng lại không tốt, mẫu thân yêu người nhưng lại hận người, vậy là thế nào? Bảo Bảo cẩn thận
suy nghĩ, nó chẳng thấy phụ thân không tốt chỗ nào cả, tuy những lúc
giận dữ người sẽ mạnh tay với họ một chút nhưng sau đó luôn xin lỗi một
trăm lần, còn thiết tha hôn vào vỏ trứng của Bảo Bảo. Mỗi ngày phụ thân
đều ra ngoài nhưng buổi tối sẽ không bao giờ để họ ngủ một mình. Có
những đêm phụ thân trở về thật muộn, người sẽ nhẹ nhàng trèo vào tổ
chim, cẩn thận kéo mẫu thân và Bảo Bảo vào lòng. Phụ thân không bao giờ
vắng mặt vào lúc mẫu thân thức dậy, dù mẫu thân có ngủ thật trưa thì
người vẫn im lặng nằm bên cạnh để khi nàng mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy sẽ là phụ thân. Một ngày mới của Bảo Bảo bắt đầu bằng câu nói
“Ngọc nhi, chào buổi sáng. Bảo Bảo, cục cưng đã tỉnh chưa?”
Bảo Bảo còn nhớ rõ phụ thân rất để ý chăm sóc nó, cứ vài ngày người sẽ ôm
lấy vỏ trứng thăm dò, nó rất quen thuộc với dòng Thần khí mạnh mẽ đó, từ tay người truyền vào vỏ trứng, hỏi thăm nó có khỏe không, đã lớn đến
đâu rồi, khi nào mới chịu ra ngoài. Trước khi bàn tay rời đi, người sẽ
chu đáo gửi lại một ít Thần lực, để Bảo Bảo khỏe mạnh hơn, an ổn hơn,
thông minh hơn.
Bảo Bảo còn thích những lúc phụ thân “ru nôi”. Vỏ trứng chấn động nhịp
nhàng, cái tổ chim nhỏ lắc lư, mẫu thân đặc biệt mẫn cảm và dịu dàng,
sau đó cơn mệt mỏi giúp người ngủ rất sâu, rất an lành. Phụ thân không
thích sự có mặt của Bảo Bảo vào lúc đó, nó hay nghe người nói
“Tiểu oát con, mau mau đi ra ngoài, ngươi thật là vướng víu, khiến ta làm cái gì cũng không dám động mạnh! Ngươi còn bám lấy mẹ thêm một năm nữa, sau này ta sẽ ném ngươi xuống Ma vực, chẳng bao giờ trèo lên được nữa…”
Phụ thân thật xấu, Bảo Bảo có muốn ở trong quả trứng đâu, nó lớn rất chậm
bởi vì Tiên khí và Thần khí không cùng một loại, Bảo Bảo nằm trong quả
trứng hai năm cũng mới to bằng bào thai 6 tháng. Mẫu thân vất vả, phụ
thân nôn nóng, nhưng Bảo Bảo vô tội mà…
Tuy phụ thân đe dọa rất
ghê nhưng nó biết người chỉ nói thế thôi bởi vì
ngay sau đó, phụ thân đã áp tai vào vỏ trứng nghe Bảo Bảo trả lời. Bảo
Bảo rất thông minh nhé, lúc nó là khối thịt tròn tròn nó đã nghe hết mọi âm thanh, khi cục thịt to lên chút ít nó dần hiểu được ngôn ngữ, khi
cục thịt phân biệt được đầu và mình nó đã thông thạo hết các từ đơn giản và hiểu được hội thoại ngắn. Còn bây giờ, Bảo Bảo biết rất nhiều chuyện trên đời. Ví như xuất thân của nó là một bán thần thai có phụ thân là
Ma Thần, mẫu thân là phàm nhân tu tiên. Phụ thân nghe nói rất lợi hại,
cả Thần giới không ai đánh bại được người. Mẫu thân cũng rất siêu phàm,
là nàng tiên nữ mà khó khăn lắm phụ thân mới đem về nhà, nuôi trong cái
tổ chim và bắt đầu kế hoạch đẻ trứng. Bây giờ Bảo Bảo là con chim non
vẫn chưa phá vỏ, cần có mẫu thân ấp mỗi ngày và phụ thân thì ấp luôn cả
trứng lẫn chim mẹ!
Cái tổ ba người bọn họ thật ấm áp và hạnh
phúc. Bảo Bảo yêu phụ thân và mẫu thân, mẫu thân yêu Bảo Bảo và phụ
thân, phụ thân rất rất yêu hai mẹ con Bảo Bảo. Cái này gọi là “cả nhà
thương nhau”. Tất cả sự tươi đẹp trong
kí ức của Bảo Bảo chỉ vọn vẹn như thế. Bảo Bảo không hề biết rằng mẫu
thân rất nhanh sẽ bỏ cha con nó ra đi, phụ thân đi tìm mẫu thân rồi
người đi mãi không trở về. Bảo Bảo bị mồ côi, nó cứ chờ cha mẹ trong cái lạnh vạn vạn năm của Băng Lăng, không có ngày và đêm, không có năm và
tháng, chỉ có cơn lạnh thấu vào hồn phách…
Mẫu thân, phụ thân,
hai người đều không cần con nữa, không ai nhớ đến Bảo
Bảo nữa, không ai biết Bảo Bảo đã ngủ trong này ba mươi vạn lẻ hai trăm
mười sáu năm. Thần tiên bất tử cũng đã qua trăm lần lịch kiếp rồi biến
mất, Phượng Hoàng niết bàn cũng đến lần thứ ba mươi, biển cả đã thành
nương dâu, Thần Quy đã trãi qua vài trăm thế hệ… Bảo Bảo không là gì cả, vẫn tiếp tục bị Băng Lăng đông cứng, hư ảo tồn tại cùng thời gian…
Ba mươi vạn lẻ hai trăm mười sáu năm…
Ba mươi vạn lẻ hai trăm mười bảy năm…
Ba mươi vạn lẻ hai trăm mười tám năm…
Ba mươi vạn lẻ hai trăm ….
(Ki_chan: các bạn thông cảm cho đứa bé đáng thương này, nó không có khái niệm về
“đẻ con” và “đẻ trứng”, nên sau khi nghe mẹ kể về loài chim thì nó đã tự nhận định mình giống con chim, bụng mẹ là quả trứng, giường chính là
cái tổ @_@ Đứa trẻ thông minh như thế mà lại có khái niệm sai lầm này
đều do… bạn Hoa Ban, ai bảo bạn ý có trình BT quá cao >_