Phu Tử Tòng Tử

Chương 48: Cô ấy là nữ hoàng




Cố Phán tự nhận định rằng khi tỉnh dậy thế giới sẽ quay về quỹ đạo ban đầu của nó, nhưng cô xem tin tức, những trang báo về đời tư của cô và phỏng đoán quan hệ giữa cô và Minh tổng chỉ tăng chứ không giảm.

Từ ngày Minh Tiềm về nước tiếp quản tập đoàn Minh thị đến nay gần như không dính phải scandal nào, trừ một số nữ nhân viên ít ỏi của tập đoàn thìquanh anh toàn là đàn ông. Vì vậy người ngoài từng lầm tưởng anh là người đồng tính trong thời gian dài, còn thuê phóng viên theo dõi sát sao nhưng cũng không thấy anh từng lui tới với cậu trai nào, tin đồn đồng tính cứ thế tự tan. Truyền thông nhận định anh là kẻ nhiều tiền nhưng cuồng công việc, đời tư rất nhạt nhẽo, sợ rằng chỉ có Cố Phán mới biết đời tư của người đàn ông này phong phú tới mức nào.

Đột nhiên tin tức Cố Phán có cử chỉ thân mật với Minh tổng ào ra, giới truyền thông Hong Kong như cắn phải thuốc, dồn sức tấn công qua cô, quyết tâm đào quật tổ tông tám đời nhà cô.

Sau khi tới trang viên, cả ngày Cố Phán không ở lảng vảng cạnh anh thì cũng dạo chơi khắp trang viên rộng lớn, còn nhân tiện hái hoa bắt bướm, đãlâu rồi cô không chạm tới điện thoại di động. Ai có thể nghĩ tới, khi chạm vào thì cả thế giới đều có tin tức của cô, truyền thông không chỉ công khai nơi làm việc của cô mà ngay cả nhà trọ của Cửu Long cũng bị moi ra, Internet nhận định rằng nhân viên quèn như cô có nhà trọ mấy triệu này là do Minh Tiềm đưa cho.

Cố Phán nhớ tới chồng sách hôm qua Devin ôm kia, vậy hẳn tất cả số đó đều là tạp chí ở Hong Kong, hôm qua anh cũng biết chuyện này nhưng lại giấu giếm cô.

Khó trách hôm qua anh nổi giận bất thình lình, hẳn là sợ cô thấy bài báo sẽ bỏ anh đi.

Nhắc tới rời đi, đầu óc Cố Phán rối như tơ vò.

cô làm ở ngành truyền thông, biết rất rõ chuyện đào ra mối quan hệ sâu xa của hai người cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cả Hong Kong chỉ có vài người biết cô từng kết hôn với Xuân Đường, bây giờ sự việc bị làm lớn như vậy, khó đảm bảo nội bộ sẽ không bán đứng anhnhằm tổn hại vị thế trên thương trường, đến lúc đó, náo động còn lớn hơn những gì mà trang tin làm nền này tạo ra.

Tin tức cũng phát tán hai ngày rồi, chuyện Cố Phán lo lắng vẫn chưa xảy ra, cô đoán hẳn là anh sắp xếp.

Cố Phán co hai chân lại ngồi trên thảm, đặt điện thoại bên chân, cô ôm hai mắt cá chân, nhìn chằm chằm ánh mắt trời len lỏi vào nhà theo bệ cửa sổ, côđưa tay ra bắt lấy nhưng nào có thể, chỉ có hai tay trống trơn thôi.

cô ngồi im lặng, cánh tay nhảy múa trên không trung bị Minh Tiềm chụp lấy từđằng sau, anh cũng ngồi xếp bằng xuống, khóa chặt cô gái lẻ loi ngồi trong đại sảnh vào giữa hai đùi.

"cô bé ngốc, quơ tay lung tung làm chi vậy, anh còn tưởng em điên mất rồi, anh đến sau lưng em còn không hay biết."

"Điên, điên rồi cũng tốt, ít ra có thể sống vô tư."

Lời cô nói nhưđược vọng lại từ nơi xa xoi, trống rỗng lại mờ mịt, người đàn ông ngồi sau lưng cô không nhìn được nét bi thương chợt lóe rồi lặn mất trong đôi mắt cô.

"Em nói chuyện ngốc nghếch gìđấy, bây giờ em sống không vô tư sao?"

Minh Tiềm xuyên tay qua nách cô, ôm chặt cô vào lòng, tuy hôm nay cô gái này hơi khác thường, nhưng mà gần đây thỉnh thoảng cô sẽ nói vài câu chán nản, Minh Tiềm không cho là lời này liên quan đến bài báo kia.

"Cuộc sống bây giờ... Cuộc sống ban đầu của em ra sao chứ? Nếu trở lại cuộc sống không có anh, không biết em có làm quen được không?"

anh cứ thế mà tồn tại trong cuộc sống của cô, làm cô quên mất sinh hoạt vốn có của mình, có phải khi mọi việc không thể cứu chữa được thì cũng là lúc mỗi người một ngã không.

"Cuộc sống không anh, em buộc phải không quen, dù em có quen với nóđược, thì cuộc sống không có anh kia sẽ không bao giờ xuất hiện. anh khôngcho phép, em nên sớm quay đầu lại đi, biết điều ở cạnh anh, nếu dám suy nghĩ lung tung, cấu kết với mấy tên đàn ông bẩn thỉu bên ngoài nữa, anhsẽ giết chết hắn ta rồi vứt cho chóăn. Còn em, mang về gian thi**!"

**Cưỡng X xác chết

Cố Phán đã nhát gan rồi, anh cốý hung hăng cảnh cáo để bóp chết ý nghĩ rời đi, tốt nhất là dọa cho cô không dám nghĩ nữa.

Nhưng mà anh cảnh cáo hung tợn quá, ngược lại bị giả giả, Cố Phán chẳng những không bị dọa mà còn cười ra tiếng.

"Còn gian thi nữa, khẩu vị của Minh tổng nặng quá. Còn nữa, cái gì mà "nữa", từ trước tới giờ em có câu dẫn người nào đâu, anh cũng đừng mở miệng ra làđàn ông bẩn thỉu, người ta không đụng chạm gì anh, Minh tổng không thể vô lý vậy đâu."

"không câu dẫn đàn ông à? Chẳng phải em đang quyến rũ anh sao!"

Minh Tiềm cúi đầu "hung hăng" cắn vành tai cô, nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ: "Còn làm anh chết mê chết mệt! Chưa gặp qua người phụ nữ nào đáng giận như em!"

không thể phủ nhận rằng, thỉnh thoảng Minh tổng sẽ nói đôi lời thủ thỉ tâm tình, vô cùng cưng chiều Cố Phán. Bây giờ hai người đang ở thế nguy hiểm, nhưng anh cứ như vậy, Cố Phán lại càng muốn mặc kệ mọi thứ màở bên anh đến già, vứt hết những ảnh hưởng sẽ có sau khi người ngoài biết chuyện của bọn họ. anh tài giỏi như vậy, anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa thôi, có lẽ từ trước tới nay chỉ có mình cô tự suy nghĩ lung tung.

Nhưng khi quan hệ bị phơi bàu, người bịảnh hưởng nhiều nhất chính là anh đấy. đã hơn hai mười năm, Cố Phán từng trải qua nhiều chuyện, cũng từng làm con rùa co đầu rúc cổ, nhưng cô tuyệt đối không thể khiến người đàn ông kiêu ngạo từ trong trứng bị người ta cười nhạo vì chuyện này, anhvốn đã là người đàn ông kiêu ngạo cảđời rồi.

"Sao không nói gì, em lại suy nghĩ bậy bạ gì nữa!"

Minh Tiềm xoay đầu cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô. anh muốn đọc được những chuyện mà cô khong muốn nói ra qua đôi mắt đó, cô ngốc nghếch, nhưng lại rất nhạy cảm, luôn có chuyện giấu giếm anh, mà anh cũng vậy, dùđêm đêm triền miền nhưng vẫn không thểđối xử chân thành với nhau.

anh không đủ hấp dẫn để cô ngoan ngoãn theo khuôn phép sao, hay là có chuyện gì anh là chưa đủ tốt, làm cô mãi phòng bị. anh rất muốn moi tim cả hai người ra, sau đóđưa cho nhau giữ gìn, như vậy mỗi khi cô cóýđịnh rời khỏi anh còn phải băn khoăn tới trái tim đang được che chở trong ngực anh.

"Em đang nghĩ Minh tổng sẽ nói lời ngon tiếng ngọt gì, hóa ra lại nói mấy chuyện xấu xa đó, vậy sau này em không muốn đâu."

"cô bé chết tiệt, có phải em học theo Benson mồm mép láu lỉnh, coi lời anh nói như gió thoảng bên tai không."

Minh Tiềm thò tay vào trong quần áo cô, bàn tay ngao du trên vùng bụng ấm áp, thầm than thở: Chừng nào nó mới nhô ra đây, gần đây cô cũng mập ra nhưng nơi này vẫn bằng phẳng như cũ, tại anh chưa cố gắng hết sức sao!

Cố Phán bị bàn tay lạnh lẽo làm cho run rẩy cả người, côáp lên áo, đè bàn tay không đứng đắn kia lại, mắng anh:

"Ghét quá, đi ra, lạnh lắm, anh lại chiếm tiện nghi của em."

"Em không cho anh chiếm tiện nghi, vậy anh chiếm của phụ nữ khác, đến lúc đó em khóc cũng không kịp đâu."

Với địa vị của Minh tổng đây, chẳng phải cả nửa phụ nữ Hong Kong xếp hàng chờ anh chiếm tiện nghi à, Cố Phán nghĩ.

Tưởng tượng tới cảnh tay anh đụng vào người khác, cô không chịu nổi, giận rồi, xoay người trong ngực anh, đẩy anh xuống thảm, cô ngồi lên bụng anh trừng mắt chống nạnh, cậy mạnh cảnh cáo anh: "anh dám!"

Côđưa lưng đón ánh mặt trời, đắp một tầng bóng mờ lên mặt, bầu ngực căng đang phập phồng dữ dội.

Minh Tiềm nhìn cô gái đang ngồi trên người anh, đưa tay vuốt ve bả vai đang rũ xuống, dịu dàng bảo cô:

"Phán Phán, chúng ta về Hong Kong đi, chẳng phải em đã muốn về từ sớm sao, chúng ta về thôi."

Cố Phán chạm vào vết đạn bắn trên tay trái của anh, hỏi: "Có thể vềđược rồi sao? Khỏi nhanh thật đó."

Sau đó cô nằm áp vào ngực anh, lầm bầm lầu bầu: "Vậy vềđi, em cũng muốn về làm việc."

Nhưng chỉ có bản thân cô biết, công việc khó lắm mới cóđược này sợ là không thể tiếp tục rồi, dự cảm của cô thật sự rất chính xác, từ ngày cô gặp lại người đàn ông này, trước sau gì mọi việc đều nằm trong tay anh.

Nhưng mà nếu chỉ mất công việc thì cũng khá tốt, cô chỉ sợ dư luận đại chúng nhất thôi.

Nhưng cô không thểđể lộ là mình đang sợ, người đàn ông nhanh trí này sẽ nhìn ra đầu mối mất.

Từ giây phút Cố Phán quyết định ở bên anh, cô biết sớm muộn gì cũng có ngày bị bại lộ. Hôm nay chuyện sắp ập tới, cô mới phát hiện, cô tự cho là mình đã chuẩn bị tâm lí vững chắc, chẳng ngờ nó không thể chịu được một lần đả kích. Thậm chí ngày trước cô còn nghĩ khi quan hệ của họ bị phơi bày, cô sẽ dứt khoát rời đi, hôm nay ý nghĩđóđã thay đổi, như một câu chuyện cười.

Chỉ cần thấy người đàn ông này, cô chẳng còn sức mà nhích chân.

cô hất đầu, vứt nỗi sợ hãi, nhát gan sang một bên, mổ lên môi anh với ýám chỉ.

Minh Tiềm cười đểu, vỗ cái mông đang ngồi lên bụng anh, thầm thì với cô: "Lúc anh vào đây đã dặn người làm không được quấy rầy."

Được lắm, hóa ra người đàn ông đến có chuẩn bị!

Cố Phán nảy lên trên bụng anh, cái mông chậm chạp lê xuống, cho đến khi đụng phải ngọn đồi nào đó, cô nâng mông rồi ép xuống.

Đôi mắt Minh Tiềm trở nên sâu thẳm, vẫn nằm im nhìn cô câu dẫn mình, vật kia nhanh chóng cương lên, kẹt trong quần làm anh đau đớn khó chịu.

"Gần đây Phán Phán thật to gan, ở phòng khách mà cũng ham muốn, anh sẽ bị em hút khô mất.:

Cố Phán quyến rũ liếc anh, thầm khinh bỉ: Cái người đàn ông nói năng bậy bạ này, rốt cuộc ai hút khô ai chứ!

cô cởi nút quần anh, móc vật nam tính kia ra. Cách một lớp vải, cô cốý không cởi quần màđể nó qua lại dưới đáy quần mình, muốn cho anh khôngnhịn nổi.

"A... cô bé xấu xa, em còn không cho anh vào sao?"

Đỉnh côn th*t nhanh chóng rỉ nước, thấm quần lót Cố Phán ướt át, nhưng cô nhất quyết không cởi, phải chỉnh đốn người đàn ông này.

Côđắc ý chưa đến ba giây, chợt phát hiện con ngươi anh co lại. cô chưa kịp phản ứng thìđàn ông đột ngột đứng dậy, cởi sạch thân dưới của cô. Hai bắp đùi trần trụi lộ ra trong không khí lạnh lẽo làm cô run lập cập.

Cái hông bị hai tay anh bấu vào chầm chậm hạ xuống, một phần côn th*t sớm cứng rắn vào hoa huy*t làm Cố Phán hét lên.

"anh chậm một chút, đáng ghét..."

"cô bé xấu xa, là em trêu anh trước, phải cho em chịu khổ chút mới ngoan được, gần đây em càn quấy quá rồi."

Cố Phán oan ức lắm, mỗi ngày anh đều giày vò cô, cô trêu anh một tí thì có sao!

cô lại áp vào ngực Minh Tiềm, rầu rĩ: "anh tựđộng đi, em không động đâu."

"Vâng vâng vâng, thần động đây, Nữ vương Cố Phán cứở trên người thần, để thần phục vụ người."

anh chuyển eo, nam vậy ma sát vào tường thịt lấy lòng cô.

Phi, nữ vương cái gì, anh chắc chắn em không phải làđầy tớ chứ?

Bàn tay anh lướt qua đường cong sống lưng hẹp của cô, đưa ngón tay vào khe mông, chạy thẳng tới tiểu huyệt đang mở lớn ngậm lấy côn th*t.

Ngón tay vừa chạm vào cánh hoa đã bị dính ướt. Đầu anh vang lên một hồi sấm, vội vàng chụp tay lên hai bên bắp đùi cô, đặt mình vào giữa hai chân, giữ cho cô ngậm lấy côn th*t. Hai người chặt chẽ quấn quít với nhau, côn th*t không nhịn nổi ma sát trong mật huyệt.

"anh đừng mài, bên trong hơi đau."

anh rất nôn nóng, tốc độ nhanh làm mật huyệt đau rát, lại sinh ra cảm giác vui sướng khó tả. cô cảm thấy mài như vậy cũng rất tuyệt, không muốn anh chậm chạp, thật sự rất mâu thuẫn.

"A... Ừ... Tiềm, anh đừng nôn nóng vậy."

Cố Phán khó chịu cau mày, thân dưới bị anh nhét căng đầy, vừa trướng về tê dại, cảm giác rất khác lạ.

Mỗi lần tiến vào mật huyệt, Minh Tiềm thoải mái không tả nổi, với tần sốân ái cũng hai người và kích thước của anh, tiểu huyệt của cô lại chẳng lỏng ra chút nào. Mỗi lần đều chặt nhưđêm đầu tiên ấy, tường thịt ép lại, như muốn hút cạn anh rồi mới bỏ qua.

Nhưng vật nhỏ này không hềđểý trạng thái cơ thể mình, phía dưới cắn chặt như vậy còn bày ra dáng vẻ mèo con khó nhịn, muốn mê hoặc anh sao!

"anh hận không thể nuốt em vào bụng!"

Minh Tiềm gặm nhấm cánh môi cô, còn ra vẻ rất ngon miệng, không bao lâu sau, bốn cánh môi đã dính chặt một chỗ.

"A ~~~"

Mật huyệt bị côn th*t va chạm mạnh, từ cánh hoa đến nhụy hoa đều dán vào côn th*t, bất kìđộng tác nào của anh đều động tới nhụy hoa, cũng là nơi nhạy cảm nhất của Cố Phán, làm cơ thể cô run lên vì vui sướng.

Vừa rồi Cố Phán còn cầu xin anh dừng lại, nay đã chủ động đưa đẩy mông, phối hợp với động tác rút cắm liên tục của Minh Tiềm.

Nhụy hoa bị ma sát dâng lên cảm giác vui sướng che lấp ý thức của Cố Phán, đôi mắt trong trẻo bị tầng sương mù dày che phủ, mật huyệt co chặt mút lấy nam vật đang cắm bên trong.

"A a... Tiềm, thoải mái quá."

Trong tiếng ngâm cao trào mềm mại đến tận xương tủy, uyển chuyển động lòng người, cùng côn th*t bị mật huyệt cao trào co rút dữ dội, Minh Tiềm ôm Cố Phán thật chặt, rống lên như dã thú xổng chuồng.