Mấy ngày này các nhà truyền thông lớn của Hong Kong không ngừng tìm đến Minh gia phỏng vấn, Minh Tiềm chỉ chọn tiếp vài đơn vị, còn lại đều từ chối phỏng vấn. anh thật sự rất bận rộn, không có thời gian tiếp đón tất cả. Người của đài truyền hình cũng xếp hàng chờ, anh ủy quyền mọi việc truyền thông cho đài truyền hình dưới trướng Minh thị.
Quyền quản lý các công ty lớn nhỏ đều nằm trong tay anh, mấy ngày đầu tin anh trở về vẫn còn được giữ kín, những kẻ mượn danh nghĩa thương tiếc người bố đã khuất mà đến cửa tìm anh cũng không có mấy người. Nhưng gần đây càng ngày càng nhiều người đến, Minh Tiềm không khỏi cảm thấy phiền phức, dứt khoát giao cho ban đối ngoại của tập đoàn tuyên bố tổ chức một buổi họp báo ra mắt tổng giám đốc mới đến. Đến lúc đó sẽ phát thiệp mời rộng rãi đến tất cả các công ty đồng hợp tác về đây họp mặt.
Bên cạnh biệt thự chính, khu nhà Cố Phán ở vốn có ba bốn người giúp việc, nhưng hôm nay họ đều bị gọi đến nhà chính chuẩn bị sân bãi rồi, cô cũng nghe bọn họ nói sắp có buổi gặp mặt. Chuyện lớn như thế, nếu cô cứ ở trong phòng không làm gì thì thật không thích hợp, cho nên cô cũng vui vẻ chạy đến phòng bếp ở nhà chính, thỉnh thoảng còn có thể ăn vụng hai ba miếng, khỏi phải nói, màu sắc thức ăn tựa như ở đại tiệc trọng thể, mùi vị thượng hạng, cô cười híp mắt giúp mọi người làm việc.
Tới gần chạng vạng tối, bên ngoài Minh gia đậu đầy các loại xe lớn nhỏ, trên không còn có phi cơ trực thăng bay đi bay lại đưa đón các vị khách cấp cao, trong phòng khách tiệc tùng linh đình, các nhân vật nổi tiếng và cán bộ cấp cao khắp Hong Kong hoặc đứng hoặc ngồi đều khoác trang phục lộng lẫy, người giúp việc được huấn luyện chuyên nghiệp đâu vào đấy, đi qua lại phục vụ trong sân.
Cố Phán đưa mâm trái cây trong tay xong, nhìn một sân lớn đầy những tinh anh nổi danh, giống như đang xem truyền hình trực tiếp trên Hong Kong TVB, hóa ra thật sự tồn tại một thế giới như vậy. Trước đây Xuân Đường bệnh nặng, trong nhà không có người nào tới thăm, chỉ có bác sĩ là đến thường xuyên, bây giờ người đã qua đời, nhưng khách quý lại đến chật nhà, đám người trong xã hội thượng lưu chắc cũng chỉ có đức hạnh thế này thôi.
"Xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu?"
Có người xem cô là người giúp việc, nhưng hình như cô cũng không khác người giúp việc bao nhiêu đâu.
"Để tôi đưa cô đi, mời đi theo tôi."
"Được, cảm ơn."
Cố Phán dẫn người đến nơi, cô cảm thấy mình cũng làm được kha khá chuyện rồi, cũng đã xem náo nhiệt, vì vậy quyết định đến cầu thang chính trở về chỗ ở.
Minh Tiềm mặc trang phục long trọng xa xỉ, đứng trước gương lớn dài sát đất, tay cầm chiếc nơ đen táy máy trên cổ, buộc mấy lần đều bị xiêu xiêu vẹo vẹo, anh cau mày không kiên nhẫn gọi người ngoài cửa, mặc kệ là ai, tới giúp anh giải quyết cái nơ phiền toái này rồi nói sau.
Nghe được tiếng bước chân yếu ớt, anh còn thấy kỳ lạ. Từ khi nào quản gia Lâm lại đi nhẹ nhàng như vậy.
"Để tôi đến giúp anh."
Giọng nói thật êm dịu, sao người phụ nữ này lại ở đây?
Cố Phán dừng lại cách anh ba bước, nhìn ra vẻ nghi ngờ trong mắt anh, tức thì giải thích: "Người giúp việc trong nhà đều rất bận rộn, bên ngoài khôngcó người, vừa lúc tôi nghe thấy tiếng của Minh tiên sinh, liền vào xem tôi có thể giúp được gì không."
Dáng vẻ cô nhu thuận ngoan ngoãn, trước giờ Minh Tiềm cường thế ác liệt, nhìn ánh mắt cô thu liễm, biết điều đứng yên chờ anh căn dặn, Minh Tiềm biết rõ hôm nay mọi người đều bận rộn, cũng không muốn gọi những người khác từ xa tới, liền đưa nơ đến trước mặt cô, không chút khách khí nói: "Giúp tôi cài nơ, được chứ?"
Dù sao trước đây hai người ở chung không mấy vui vẻ, bây giờ muốn cô giúp đỡ. Minh Tiềm có chút không được tự nhiên.
"Hả? Được, được."
Cẩn thận cầm lấy chiếc nơ đen, trong lúc đó ngón tay hai người chạm phải, nhưng Cố Phán cũng không chú ý tới, chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhỏm dưới đáy lòng. May mắn cô biết cài nơ, nếu xông thẳng vào lại không làm được, chẳng phải là tự tìm mất mặt sao.
Bị cô gái này đụng một cái, ngón tay Minh Tiềm hơi khựng một chút rồi lập tức rút về, đột nhiên lại không muốn để cô giúp anh cài nơ, nhưng cô đãbước lại gần, vẻ mặt chuyên chú dừng trên người anh, thật giống như xem loại chuyện nhỏ này là sứ mệnh cao quý nhất phải hoàn thành.
Hẳn là cô không son môi, nhưng vì sao đôi môi cô lại hồng hào trơn bóng như vậy, hôm nay mái tóc cô được bới lên cao, có vài sợi tóc tinh nghịch rũ xuống chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn, chiếc cổ nhỏ như vậy hẳn một tay là có thể nắm trọn.
Từ khoảng cách gần như vậy, men theo cổ áo cô có thể mơ hồ nhìn thấy bầu ngực trắng như tuyết, tuy không quá lớn, nhưng hình dáng là loại anhthích. cô đang tập trung toàn bộ tinh thần cài chiếc nơ, không biết mình đã bị xem hết, chỉ cần anh muốn, cố ý tới gần chút nữa là có thể nhìn ngực côkĩ hơn, tầm mắt chuyển đến áo ngực cô mặc, anh bĩu môi, kiểu dáng quá lỗi thời rồi, sexy hơn một chút nhìn mới đẹp.
Tay không tự chủ vuốt ve chiếc nơ, trên đó giống như dính phải mùi hương của cô gái kia, một mực quanh quẩn ở chóp mũi anh không chịu đi, lửa nóng trên người không tiêu tan làm tâm tình anh tích tụ không vui. anh chỉnh lại cổ áo âu phục, ném tất cả các phản ứng tâm sinh lý bất thường này ra sau đầu, ra cửa xuống lầu, tối nay còn một trận chiến cần anh ra trận.
Cố Phán nhốt mình trong phòng, cả buổi tối biệt thự Minh gia đèn đuốc sáng trưng, phi cơ trực thăng trên nóc nhà vù vù vang dội, đèn pha chiếu sáng thật xa trên trời đêm. Sáng sủa như vậy, cho dù kéo rèm cửa sổ lại Cố Phán cũng trằn trọc không ngủ được, cho đến nửa đêm mười hai giờ, đôi mắt cô vẫn còn mở toang nhìn chằm chằm trần nhà xinh đẹp.
Hình như bên ngoài đã yên tĩnh hơn một chút, dạ tiệc đã kết thúc rồi sao? Có nên xuống dưới giúp mọi người dọn dẹp sân không nhỉ?
Cố Phán luôn hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô đứng dậy thay quần áo liền mở cửa ra ngoài.
Ở khúc cua trên hành lang, từ xa cô nhìn thấy Minh Tiềm được một người đỡ đi đến bên này, đến gần hơn mới nhìn rõ người đỡ anh là một phụ nữ có dáng người cao ráo, khuôn mặt cô ta còn nổi bật hơn cả dáng người, Cố Phán cảm thấy cô ta rất quen mắt, hẳn là nữ minh tinh nào đó. Trông hai người như vậy, không cần nghĩ cũng đoán được bọn họ sẽ làm gì, nhưng mà nhìn anh một tay ôm trán, có vẻ đã uống không ít rượu, cũng đúng, tối nay anh là chủ tiệc, hẳn phải xã giao tiếp khách suốt cả đêm.
Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Cố Phán cảm thấy thân phận của mình không thích hợp đi can thiệp chuyện của người khác, biết đâu hai người là anhtình tôi nguyện, huống chi bọn họ trai tài gái sắc cũng rất xứng đôi.
Thấy bọn họ sắp đụng phải mình, Cố Phán vội vã cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy đi nhanh về phía trước.
Nữ minh tinh thấy người đối diện biết thức thời như vậy, khóe miệng nhếch lên, ôm người đàn ông bên cạnh chặt hơn. Đêm nay người đàn ông này vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt toàn bộ các cô gái trong bữa tiệc, cán bộ cấp cao trong giới chính trị Hong Kong hầu như đều tham dự, cô ta phí hết tâm tư lợi dụng quan hệ mới có thể đến đây. Nếu không phải anh say bí tỉ, tối nay cô ta còn không có tư cách đến gần anh đâu. Vừa nghĩ tới lát nữa đã có thể đạt được mục đích, cô ta còn chưa làm gì mà cả người đã mềm nhũn, chờ ngày mai tỉnh lại, muốn bao nhiêu tiền chẳng phải là tùy ý côta sao.
Ngay lúc Cố Phán đi qua người bọn họ, Minh Tiềm mông lung nhìn thấy mái tóc xoăn quen thuộc, không nhịn được mở miệng:
"cô chờ một chút."
Sau đó anh vung tay đẩy nữ minh tinh xinh đẹp ra. Từ đầu anh đã không chịu nổi người phụ nữ không biết từ đâu đến này. Cả người cô ta đầy mùi nước hoa và son phấn. Nhưng vì uống quá nhiều nên anh mới miễn cưỡng chịu đựng để cô ta đỡ đi một đoạn. Bây giờ anh đã không thể nhịn được nữa. Vừa thấy anh uống nhiều như vậy đã có mưu đồ xấu với anh, anh thật sự căm ghét loại diễn viên hạng ba này, thật là dơ bẩn.
"cô ấy là người giúp việc nhà tôi, để cô ấy đỡ tôi về, cô có thể đi rồi."
Lạnh lùng nói xong, Minh Tiềm vẫy tay gọi Cố Phán tới đỡ anh.
Mỹ nữ minh tinh không muốn cơ hội tốt như vậy lại uổng công mất đi, còn muốn tiếp tục dây dưa, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Minh Tiềm dọa sợ, không dám động vào anh nữa, chỉ có thể giậm chân xoay người lắc mông rời đi.
Cố Phán sững sờ đưa mắt nhìn nữ minh tinh không cam lòng đi mất, cho đến khi âm thanh khàn khàn không kiên nhẫn của Minh Tiềm truyền tới, cômới vội vàng lấy lại tinh thần chạy đến đỡ anh.
cô lặng lẽ thở dài, hóa ra trong mắt người ta cô chỉ là người giúp việc. Tâm tình cô thật có chút phức tạp.
Thân hình người đàn ông cao lớn dường như cố ý dời toàn bộ sức nặng cơ thể lên người cô, vừa mới nãy được vị tiểu thư kia đỡ vẫn có thể tự mình điđược, sao lúc này lại đi không nổi rồi?!
Cánh tay anh ôm lấy bả vai gầy yếu của cô, gần như khóa cả người cô vào trong ngực, từ trên người cô toát ra mùi thơm thanh nhã nhàn nhạt, làm anh thoải mái hít sâu một hơi, nhìn vóc người nhỏ nhắn của cô, không ngờ ôm vào lại dễ chịu như vậy.
Cố Phán đưa Minh Tiềm đến phòng ngủ của anh, cô có cảm giác như vừa chạy marathon, mệt mỏi không ngừng thở dốc, may mắn là từ đoạn hành lang ban nãy đến phòng ngủ của anh không xa lắm.