Một bữa cơm tối khiến hai cha con nhà họ Vu thỏa mãn mà trở về, bọn họ tặng quà cho nhà Ninh, nhà Ninh cũng đem quà tặng cho họ mang về, có qua có lại.
Trước khi lên xe, Vu Dương hai tay nâng hồng bao tối nay nhận được giao cho Vu Phong, “Anh ơi, cho anh này.”
Vu Dương tự động dâng lên tiền mừng tuổi, Vu Phong bất động thanh sắc mà nhận lấy, sau đó chỉ số tâm tình của anh lại nhích nhích nhích hướng lên trên, sau khi nhìn bé con đem lì xì tối nay toàn bộ đưa cho anh rồi gắng sức mở cửa xe ngồi chui vào ghế phó lái bên trong, Vu Dương đem kính xe ấn hạ xuống, nhìn Vu Phong đứng ở bên ngoài, hỏi anh, “Anh ơi, mình không về nhà sao?”
Vu Phong đè xuống ngọt ngào tuôn ra như suối ở trong lòng, nhìn bé con một cái, “Ừ, em đóng cửa sổ xe lại, buổi tối về gió lớn.”
Sau đó, bé con ấn xuống cái nút, đóng cửa sổ xe.
Bởi vì Vu Dương vào thời điểm buổi sáng thực cẩn cẩn trọng trọng mà đem lì xì Vu Phong cho cất đi, ban đầu Vu Phong chò rằng bé thích tiền, mà bây giwof, anh phát hiện, Vu Dương cũng chẳng thích tiền, mà là ở chỗ lì xì là do ai tặng.
Trên đường lái xe về nhà, tâm tình Vu Phong cực tốt, Vu Dương ghé vào bên cửa sổ ngắm phong cảnh anh cũng không lên tiếng, Vu Dương hôm nay vô cùng đáng yêu.
Tiếp đó, Vu Phong cũng chỉ là đưa Vu Dương đến nhà Lưu Khả Khánh, hôm đó là mùng năm Tết.
Cha mẹ Lưu Khả Khánh đều có chỗ của riêng mình, căn nhà nguyên bản là nơi thương cảm, để lại cho Lưu Khả Khánh và em trai cậu, kết quả đều khiến bọn họ không tưởng được, em trai Lưu Khả Khánh – Lưu Khả Hưng thế nhưng chỉ muốn ở chung cùng Lưu Khả Khánh, không theo cha cũng không theo mẹ, cha mẹ hai bên về sau sẽ mỗi tháng định kỳ cho bọn họ phí sinh hoạt, kế hoạch vốn là như vậy, nhưng sau đó Lưu Khả Khánh bàn qua với cha mẹ cậu, để họ đem học phí và sinh hoạt phí trước đại học đều đưa một lần cho bọn cậu, sau đó ngoại trừ những phí dụng này, nếu như còn dùng đến, lại xin bọn họ.
Lưu Khả Khánh thực thất vọng về cha mẹ cậu, cậu hiện tại đã là năm nhất đại học rồi, qua nửa năm nữa cũng phải lên năm hai, cậu không phải đứa trẻ ba tuổi, cậu có suy nghĩ của riêng mình, theo cha hoặc theo mẹ cậu đều cảm thấy chẳng quan trọng, không theo bọn họ càng chẳng quan trọng hơn, gia đình sẽ tan vỡ kỳ thật từ thật sớm trước đó đã dấu hiệu như vậy, chỉ là bọn cậu làm con mà lựa chọn lơ đi mà thôi, khi chân chính sắp bạo phát, bọn cậu cũng là chịu bó tay, cha mẹ không thể lần nữa tổ hợp một gia đình hoàn chỉnh, vậy thì gia đình này chẳng khác nào không tồn tại.
Hiện tại hai anh em Lưu Khả Khánh sống chung với bà nội, cũng không có chỗ nào khó ở, bọn họ như cũ trải qua những ngày đến lớp tan học, Lưu Khả Khánh bây giờ đem càng nhiều tâm tư đặt trên mặt kinh tế học, tương lai cậu muốn tự mình làm ăn, hiện tại mở quán bar cũng chỉ là giai đoạn đầu lập nghiệp, bọn họ không thể kinh doanh quán bar lâu dài được.
Trước khi sáng lập mấy quán bar này, Vu Phong đã từng nói qua bọ họ không thể kinh doanh chuyện làm ăn này lâu dài, thứ rất nhiều tính mạo hiểm bọn họ đều biết, hơn nữa quán bar những nơi này còn ngư long hỗn tạp, có những sự tình không cách nào tránh khỏi, hiện tại bọn họ cũng đang dần dần thu hồi vốn riêng của mình, năm sau, bọn họ sẽ đem một trong số quán bar của họ chuyển nhượng cho người làm ăn khác, chậm rãi chuyển ra từ trong chuyện kinh doanh quán bar, tiền vốn quán bar chuyển nhượng đi sẽ do Bao Văn Sanh phân xuống, hắn niên kỷ lớn nhất, mọi người đều đồng ý đem việc quyết định giao vào tay hắn, hơn nữa ngành hắn học chính là kế toán, trên phương diện này tính toán cũng tương đối kỹ càng, tiền chia xuống cũng khá công bằng.
Vu Phong hiện tại cũng là không muốn mở quán bar cho lắm, tuy rằng lợi nhuận kiếm được nhiều, làm sinh viên anh thích hợp buổi tối đi xem quán bar, nhưng giờ anh đã có Vu Dương, buổi tối không quá thích hợp ra ngoài, tuy nói bọn họ chú trọng cả hai mặt gia đình sự nghiệp, thế nhưng chưa đến nông nỗi phải tự mình tham gia công tác,những thân thích này mỗi năm đều sẽ cung cấp đầy đủ tiền bạc cho anh tiêu, anh không thiếu tiền.
Bây giờ trên người mang theo nghĩa vụ nuôi nấng Vu Dương, Vu Phong làm người giám hộ hi vọng thông qua năng lực của mình nuôi dưỡng tốt Vu Dương, nuôi đến khi trưởng thành, nhìn bé từng chút một lớn lên, anh không biết mình có lòng kiên nhẫn này hay không, nhưng anh nguyện ý vì Vu dương làm những điều bé thích, tóm lại, anh hiện tại không ghét Vu Dương, anh thích cùng Vu Dương ở chung một mái nhà, ngủ chung một chiếc giường, cùng hít thở không khí trong cùng một không gian, anh nghĩ như vậy, mà trên thực tế cũng đã là như vậy.
Em trai Lưu Khả Khánh là một cậu bé nhã nhặn mang mắt kính, thành tích học tập của cậu trước nay luôn dẫn đầu trong khối, ba mẹ li dị chuyện này cũng không khiến thành tích của cậu giảm sút, nơi cậu học là trường cấp ba trọng điểm trong thành phố, ba mẹ còn vì thế mà cảm thấy vui mừng, nhưng bọn họ hiện tại khiến con cái thất vọng, mà phầm cảm xúc vui sướng này dần dần ẩn đi bởi gương mặt lạnh lùng của các con.
Tết năm nay anh em nhà Lưu không cùng đón với ba mẹ, thế nhưng thời điểm mùng ba Tết cùng ba mẹ ăn một bữa cơm, mà bữa cơm này chẳng khác nào tiệc chia tay, sau này ba mẹ họ chạy đông chạy tây thế nào, đều có gia đình của riêng mình, hai anh em họ chỉ có thể nương tựa vào nhau, có lẽ Lưu Khả Khánh nghe vào câu nói hôm ấy Vu Phong nói với cậu ở quán bar, cậu có em trai, cậu còn có em trai ruột.
Vu Phong đối với quyết định này của Lưu Khả Khánh không cho là đúng, chính anh đã một mình trải qua mười mấy năm, hiện tại mới có một đứa con trai đáng yêu, đối với chuyện nhà của Lưu Khả Khánh, anh càng chẳng có khả năng nhúng tay vào, anh có thể an ủi bạn bè, khuyên bảo bạn bè, nhưng không thể thay bạn đưa ra quyết định, ai cũng đều có quyền lựa chọn của riêng mình.
Năm Mới này trải qua hầu như là nửa vui lại nửa buồn.
Thời điểm mang Vu Dương đến nhà Lưu Khả Khánh, xuống bếp tất nhiên không phải Vu Phong, mà là em trai của Lưu Khả Khánh, cậu trai mang mắt kính nhã nhặn, quấn tạp dề bận rộn trong phòng bếp, Vu Phong và Lưu Khả Khánh đang thương lượng chuyện liên quan đến quán bar, ở đây không có trẻ con, Vu Dương chỉ đành lạch bạch chạy đến phòng bếp nhìn anh trai mắt kính nấu cơm.
Bé con ở cửa phòng bếp ló cái đầu vào bên trong, ánh mắt chuyển qua chuyển lại, Lưu Khả Hưng sớm đã trông thấy Vu Dương, liền vừa rửa rau vừa cười với bé, nụ cười của cậu như tắm trong gió xuân, khi cười lên đôi mắt nửa híp lại, rất dễ nhìn, cơ mà Vu Dương không biết thưởng thức lắm, chỉ cảm thấy anh trai mắt kính này rất tốt.
Lưu Khả Hưng cười với Vu Dương, bảo, “Dương Dương, sàn nhà ướt lắm, đừng tiến vào, sẽ trượt ngã đó.”
Vu Dương không quá quen với Lưu Khả Hưng, sẽ không hé miệng cười hi hi như đối với Vu Phong như vậy, bé sẽ mím cái miệng nhỏ, hơi hơi mỉm cười.
“Con không vào, xem chú nấu cơm.” Vu ương bám cạnh cửa nghiêng đầu nhìn cậu.
Vu Dương chỉ có Vu Phong, bé bây gờ không có ba mẹ, ba mẹ rột của bé, bé cũng chẳng có bao nhiêu ấn tượng, bé biết mỗi đứa trẻ đều có ba mẹ của riêng mình, bởi vì khi ở trường học, cô giáo luôn bảo với bọn bé rằng về nhà phải nghe lời ba mẹ, Vu Dương biết ba bé chỉ có mình Vu Phong, bé không cần có mẹ.
Nhưng mà bởi vì Vu Dương cho rằng mình tương đối đặc biệt, bé lại không biết tình huống nhà Lưu, liền nhỏ giọng hỏi Lưu Khả Hưng, “Ba mẹ anh không ở nhà sao?”
Như Lý Manh cùng Ninh Thụy Viễn đều cho ba mẹ, bé tất nhiên cho cha mẹ Lưu Khả Hưng cũng ở trong nhà, Lưu Khả Hưng trên mặt cứng đờ một chốc, sau đó lại ôn hòa mà cười lên, “Ba mẹ chú đương nhiên ở nhà, cơ mà bọn họ ở nhà của chính mình, bọ họ ở rất xa, cho nên ở đây cũng chỉ có chú Khánh với chú Hưng chú thôi.”
Bé con cái hiểu cái không mà gật gật đầu, bé chớp chớp mắt với Lưu Khả Hưng, “Chú Hưng đừng sợ, con có anh trai, chú cũng có anh trai, chúng ta đều ổn.”
Lưu Khả Hưng đi đến cạnh cửa xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, sau đó cười bảo, “Ừ, chúng ta đều có anh trai, rất tốt nha. Dương Dương thích ăn khấu nhục không, chú hưng hầm khấu nhục cho con ăn được không nào?”
Vu Dương tiếp tục mím miệng cười với Lưu Khả Hưng, “Được nha.”
Ấn tượng Lưu Khả Hưng cho bé là cực kỳ dịu dàng, tốt hơn chú Lưu Khả Khánh nhiều lắm, trả lời cậu xong liền không thể chờ được mà lạch bạch đến trên đùi Vu Phong, hưng phấn mà nói cho anh rằng anh Hưng muốn hầm món khấu nhục, Vu Phong đem bé bế lên đùi, ôm bé trong lòng nói bé là quỷ tham ăn, Lưu khả Khánh mỉm cười một cái.
Bữa cơm này ăn vào trái lại tương đối đơn thuần, không có không khí đón Tết mừng Tết, trái lại có Vu Dương tồn tại, trên bàn cơm cũng không nghiêm túc đến thế, Lưu Khả Hưng rất quý Vu Dương, đối với Vu Dương xem như săn sóc có dư, cơ mà Vu Phong vẫn là chiếm vị trí chủ đạo, Lưu Khả Khánh lúc ăn cơm hỏi Vu Dương đầy miệng bóng mỡ, “Dương Dương, ở lại nơi này có được không, chú Hưng làm món ngon cho con.”
Vu Dương không chút suy nghĩ mà lắc đầu, “Anh trai cũng biết làm món ngon.”
Lưu Khả Khánh nhìn phía Vu Phong, “Bao Văn Sanh bảo cậu bình thường không nấu cơm.”
Vu Phong cúi đầu ăn cơm, làm như không nghe thấy, sau đó lấy khăn giấy lau miệng cho Vu Dương, động tác khi phi thường thuần thục, nhìn đến độ Lưu Khả Khánh cũng muốn tự mình đi nhận nuôi một đứa trẻ, Vu Phong đây không giống như là một ông bố cái gì cũng không biết nha.
Lưu Khả Hưng chính là vẫn luôn bảo trì nụ cười hiền hòa, cơ mà nụ cười của cậu lại là chân tâm thật ý, không mang nửa điểm giả tạo, dù sao ở đây không có người cần cậu phải biểu hiện hư giả.
Sau bữa tối, Vu Dương nói tạm biệt với Lưu Khả Hưng, có lẽ là quý mến Vu Dương, Lưu Khả Hưng còn đem búp bê gấu bự nữ sinh tặng dịp sinh nhật tặng cho Vu Dương.
Vu Dương ôm con gấu còn cao hơn bé gian nan mà lên xe, đương nhiên, trong đó có Vu Phong giúp đỡ.
Vu Dương về đến nhà, bé ôm chú gấu thuộc về bé để ở đuôi giường, Vu Phong bất đắc dĩ mà nhìn con gấu kia chiếm cứ không gian trên giường của bọn họ, từ sau khi Vu Dương có bộ áo ngủ gấu con của bé, bé liền đặc biệt thích gấu, bây giờ có con gấu bự kia thì càng yêu thích không buông tay được.
Vu Phong có loại cảm giác thất sủng, cơ mà loại cảm giác này không kéo dài bao lâu, bởi vì Vu Dương ôm hông anh hỏi Gấu có thể ngủ cùng một giường với bọn họ không.
Vu Phong trả lời: Có thể.
Buổi tối khi đi ngủ, có thể nhân lúc sau khi bé con ngủ rồi đem con gấu bự chiếm chỗ ngủ kia đá xuống giường, anh cũng chẳng muốn ngủ cùng một giường với một vật chết.
Thế nhưng con trai thích, anh chung quy cũng không thể nói là không được, không cho?
Sau khi tắm rửa xong, Vu Dương mặc quần áo mùa thu ôm gấu bự lăn qua lăn lại trên giường, tự nghịch tự vui, Vu Phong thấy vậy, trong lòng càng kiên định phải đá gấu bự xuống giường sau khi Vu Dương đã ngủ đi.
Nửa đêm.
Phịch!
Gấu bự rớt xuống giường, ba Vu rốt cuộc có thể an tâm ôm Vu Dương ngủ.