Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 57: Đêm thứ tư – 08




Từ cầu thang vọng lên một tiếng thét chói tai, tiếp theo là tiếng bước chân điên cuồng chạy.

Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên một trái một phải đứng hai bên đầu cầu thang, chằm chằm nhìn xuống, đề phòng có gì thình lình xông ra.

“Cháy! Cháy!… Cứu mạng!” Ngưu Tâm Nghiên chạy từ dưới lên, hổn hển thở, vừa chạy vừa la hét. Chị ta xách váy ngủ, đôi chân trần bẩn thỉu đầy bùn, bắp chân cũng bị mưa và bùn tạt nhớp nháp, vẻ mặt kinh hoàng bất lực, cả người như đứng trên bờ vực tan vỡ.

Phương Đại Xuyên và Lý Tư Niên đưa mắt nhìn nhau, ngoài cửa sổ rền vang tiếng sấm, chính vào lúc đó, Lý Tư Niên sáng suốt nhận ra chuyện gì vừa phát sinh, thân thể tức khắc phản ứng, chạy như bay tới căn phòng cuối hành lang.

Ngưu Tâm Nghiên chạy tới bậc thang cuối cùng thì trượt chân một cái, cả người đổ nhào về phía trước. Phương Đại Xuyên giật mình, vội vàng đỡ lấy chị ta theo phản xạ, qua lớp áo ngủ bằng lụa mỏng manh, hắn thấy tim Ngưu Tâm Nghiên đập cực nhanh, đôi mắt ngân ngấn nước rất gây chú ý.

“Gượm đã!” Phương Đại Xuyên nghiến răng, bàn tay dồn sức kéo Ngưu Tâm Nghiên dậy, đỡ chị ta lên.

Chân trái Ngưu Tâm Nghiên bị trật khớp, mềm nhũn không trụ vững. Chị ta khoát tay, cuống quýt không nói nên lời, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, chỉ có đôi mắt ầng ậng nước, đen kịt tới đáng sợ.

“Mau!… Mau!” Chị ta kéo tay Phương Đại Xuyên, tuy một chân không làm được gì, nhưng vẫn sải bước thật dài chạy tới căn phòng cuối hành lang, khập khiễng lảo đảo như giẫm trên bông gòn.

Lý Tư Niên đã chạy đến trước cửa, vươn tay sờ soạng ván cửa, cánh cửa bị lửa thiêu nóng rẫy.

Không ổn, Lý Tư Niên khẽ lắc đầu, quay lại ra hiệu cho Phương Đại Xuyên.

Biết rõ cánh cửa cách âm rất tốt, chắc chắn người bên trong không nghe thấy gì, Lý Tư Niên vẫn không thể không giơ tay đập cửa, “Có ai trong đó không? Mở cửa!”

Ngưu Tâm Nghiên quỳ sát cánh cửa, khóc ròng nói, “Nam Nam ở bên trong, Nam Nam ở bên trong! Lửa cháy từ bên trong, tôi thấy ánh lửa từ lưng chừng núi, Nam Nam của tôi ở bên trong!”

“Thẻ phòng đâu?!” Phương Đại Xuyên nhìn phản ứng của Ngưu Tâm Nghiên, vừa bực vừa cuống mà chẳng biết làm thế nào, hắn nóng nảy đạp cửa, quát to, “Khóc chó gì mà khóc! Lấy thẻ phòng ra!”

Hắn không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại càng khiến Ngưu Tâm Nghiên tuyệt vọng. Bà mẹ trẻ quỳ rạp ngoài cửa, khóc rống lên, cổ họng nghẹn ngào vì tiếng khóc, thút tha thút thít, hổn hển mãi mới đáp, “Thẻ phòng… Thẻ phòng rớt rồi! Tôi để trong túi áo khoác, giờ không thấy nữa! Không thấy!” Chị ta vừa nói vừa móc túi, dù biết trong túi chẳng còn gì, nhưng vẫn mong chờ kỳ tích xảy ra, hi vọng khi nãy mình vội vàng quá, nên mới bỏ sót tấm thẻ vẫn sờ sờ ở đó mà thôi.

Nhưng không.

Trong túi trống rỗng, chiếc áo khoác mỏng chỉ có một lớp, chị ta đã lật tung hết lên rồi.

Phương Đại Xuyên nhìn quanh một lượt, không thấy cái gì dùng được, bèn dứt khoát hạ quyết định, thô bạo kéo Ngưu Tâm Nghiên dậy. Ngưu Tâm Nghiên điên cuồng đấm đá cánh tay hắn, thảm thiết gào thét nhào tới cánh cửa. Lý Tư Niên chậc một tiếng, chặn ngang khiêng Ngưu Tâm Nghiên lên, hai chân Ngưu Tâm Nghiên loạn xạ quẫy đạp trên lưng y, đá vào sườn mặt y, người đang phát cuồng tất nhiên không giữ kẽ, Lý Tư Niên nhịn đau, nghiến răng giữ chặt chị ta trên vai.

“Tránh hết ra!” Phương Đại Xuyên khoát tay, ra hiệu cho Lý Tư Niên lùi lại, sau đó siết chặt nắm đấm, lấy hơi tung cước đá phần kim loại trên cánh cửa.

Ngưu Tâm Nghiên giờ mới kịp phản ứng, ngừng giãy giụa, cắn chặt lớp vải áo ngang hông Lý Tư Niên, nức nở khóc, âm thanh rả rích như từ Địa Ngục vọng lên.

“Tôi không thể mất anh ấy lần nữa, hu hu… Tôi không thể…” Ánh mắt Ngưu Tâm Nghiên dại ra, nằm vật trên vai Lý Tư Niên.

“Ầm —” Sau tiếng vang lớn, Phương Đại Xuyên rút chân về, tấm kim loại lung lay vài lần rồi lặng thinh không nhúc nhích.

Hắn nghiến răng, lùi lại mấy bước, tiếp tục xoay người tung chân, “A a!” Hắn khẽ gầm lên, lấy khí thế như sấm sét, lần này đá thẳng vào ván cửa.

“… Ken két.” Tiếng vang nhỏ xíu cất lên, ván gỗ bên ngoài tấm đồng bị đá vỡ, hé lộ kim loại biến dạng bên trong. Phương Đại Xuyên chẳng quan tâm sức nóng trên cánh cửa, mạnh bạo gỡ tấm ván gỗ ra, bóc trần lớp thạch cao dùng để cách âm và phần khung kim loại nóng chảy bên dưới.

Phương Đại Xuyên nghiến răng lấy hơi, lùi lại vài bước rồi lao tới húc vai!

Thép tấm bên trong cứa vai hắn tóe máu.

Thế này không được! Lý Tư Niên thấy vậy thì giật mình. Y tiện tay quẳng Ngưu Tâm Nghiên nức nở sang bên cạnh, Ngưu Tâm Nghiên bụm mặt khóc òa lên, ót đập vào tường. Lý Tư Niên túm lấy tấm rèm rủ xuống bên cạnh chị ta, ra sức kéo, giật thanh treo rèm trên cao xuống.

Vải rèm phủ kín đầu Ngưu Tâm Nghiên.

Thanh treo rèm bằng nhựa, nhưng bên trong độn ống thép, Lý Tư Niên tay giữ một đầu, đầu còn lại cắm xuống đất, dùng chân bẩy, phần nhựa bên ngoài bong ra, để lộ ống thép chắc chắn bên trong.

“Tránh ra!”

Phương Đại Xuyên nghe lời nhường chỗ, Lý Tư Niên thế chỗ Phương Đại Xuyên, cầm ống thép nện cửa, chẳng mấy chốc đã phá được một lỗ hổng, khói đặc cuồn cuộn và tiếng trẻ con khóc rấm rứt truyền ra.

“Nam Nam!” Ngưu Tâm Nghiên ngẩng phắt lên, lồm cồm lao tới, “Nam Nam, anh sao rồi?! Nam Nam!”

Đứa nhỏ vừa ho vừa yếu ớt gọi, “Mẹ ơi!”

Ngưu Tâm Nghiên thình lình biến sắc.

Lý Tư Niên không rảnh để ý sắc mặt chị ta, y chọc ống tuýp vào lỗ, dùng lỗ hổng làm điểm tựa, ra sức nạy.

Ổ trục mép cửa không chịu nổi sức ép, nặng nề cất tiếng vang, đinh sắt trong ván gỗ bật ra.

Phương Đại Xuyên và Lý Tư Niên đồng loạt lùi về phía sau, thầm đếm một hai ba, hai người cùng giơ chân, khẽ hô một tiếng, đạp cửa!

Cánh cửa ầm ầm đổ xuống.

Tiếng vang này lọt qua vách tường cách âm, cửa phòng Dương Tụng lập tức mở tung, Dương Tụng dò xét thò đầu ra, lắp bắp hỏi, “Sao thế? Chuyện gì thế?” Cô ta kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn cánh cửa bị đá sập, cùng khói đặc cuồn cuộn trào ra từ bên trong.

Phương Đại Xuyên chạy vào đầu tiên, theo sau là Ngưu Tâm Nghiên.

Lý Tư Niên lùi ra ngoài, đi báo cho những người khác, Dương Tụng đứng bên cửa, hướng mắt nhìn vào trong. Lúc đi ngang, hai người khẽ chạm vai, Lý Tư Niên thoáng khựng lại, liếc mắt nhìn Dương Tụng.

Dương Tụng bị ánh mắt y nhìn dò xét, trong lòng không khỏi căng thẳng.

“Nam Nam! Nam Nam, xin anh, xin anh nhìn em đi!” Giọng Ngưu Tâm Nghiên từ trong phòng vọng ra.

Dương Tụng sốt ruột chạy vào, bỏ ánh mắt của Lý Tư Niên lại phía sau.

Xa xa, mặt trời bắt đầu ló dạng, dù sắc trời ban ngày vẫn rất ảm đạm vì mưa dầm, nhưng nỗi sợ bóng tối của loài người vẫn dần tiêu tan theo tiếng vang của đồng hồ và tiếng kêu của chim biển.

Ban ngày, ma quỷ đánh mất sức mạnh.

Dương Tụng nghĩ vậy, bèn cố nén nỗi bất an trong lòng, bước vào phòng Ngưu Tâm Nghiên.