Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 36: Đêm thứ ba – 06




Trong bóng đêm, Phương Đại Xuyên mở bừng mắt.

Nước biển hỗn độn, cỏ bèo hỗn độn, nước biển mặn chát tanh tưởi tràn vào mắt đau buốt, phía trước phía sau là hai sức mạnh kéo xé thân thể, nhưng giữa hoàn cảnh đó, một người lại vững vàng bắt lấy tay hắn.

Phương Đại Xuyên sửng sốt, có lẽ vài giây, có lẽ vài phút, hắn mất đi khái niệm thời gian, bây giờ lắc lắc đầu, cả thế giới chỉ còn tiếng vang của nước chảy. Ngọn hải đăng ở rất xa le lói ánh đèn, Phương Đại Xuyên thình lình sực tỉnh, bởi vì miệng hắn nếm được vị máu của người kia.

Tình trạng của Lý Tư Niên tuyệt không thể gọi là khỏe. Y truyền một hơi sang rồi vội vàng đẩy hắn ra, hai tay lung tung ra hiệu, ý bảo hắn bơi lên cùng mình.

Phương Đại Xuyên đạp nước, kéo Lý Tư Niên bơi lên trên, hai luồng nước vẫn hút chặt từ phía sau, bàn chân Phương Đại Xuyên đạp trúng rặng đá ngầm, dùng đá làm bàn đạp, vừa bơi vừa nổi lên phía trên. Trước lúc trồi lên mặt nước, hắn để ý thấy dây leo um tùm rậm rạp chằng chịt và đám hàu sống bám trên mặt đá, theo thủy triều lên xuống, vỏ hàu khép mở, bám chặt vào rặng đá, chống lại sức hút, đám sinh vật nhỏ nhoi chi chít khép khép mở mở, hình ảnh này làm Phương Đại Xuyên vốn đang sợ hãi lại càng thêm nhát gan.

Lý Tư Niên sau lưng hắn chợt bừng tỉnh.

Phương Đại Xuyên cảm nhận được lực cản phía sau, ngoái lại ngờ vực nhìn y.

Lý Tư Niên chỉ chỉ rặng san hô bên trong khe đá, trong khe hình như có thứ gì đó, lấp lánh giữa bóng tối mịt mù.

Đến nước này rồi, chỉ mành treo chuông lắm rồi còn định tìm báu vật à?! Phương Đại Xuyên đạp ba cái vào khối đá, chỉ chỉ lên trên, liều mạng bơi lên mặt nước. Lý Tư Niên lại vẫn bất động, y bám vào lớp đá, hai đầu ngón tay đâm vào khư hở, kéo vật nọ ra.

Phương Đại Xuyên nhích lại xem, hình như là một sợi dây chuyền, mắt xích li ti màu vàng, chính giữa khảm một viên kim cương, hình như đã cũ rồi, sắc vàng cũng xỉn đi nhiều.

Chút không khí cuối cùng trong ngực Phương Đại Xuyên đã sắp hết, hắn cuống quýt kéo tay áo Lý Tư Niên.

Giữa hai người là vô số loại tảo biển, thỉnh thoảng có chú cá hốt hoảng xông ra, sau đó bị mạch nước ngầm không tên hút tới nơi không biết. Lý Tư Niên nhìn hắn, đôi mắt cong cong, sáng tới giật mình. Y lắc đầu với Phương Đại Xuyên, khoa tay múa chân ra hiệu, ý là muốn đi vào trong rặng đá ngầm nhìn một cái. Phương Đại Xuyên đang vội muốn chết, nếu dưới chân là đất liền, nếu có thể mở miệng, nhất định hắn sẽ điên cuồng giậm chân, cắn Lý Tư Niên mấy cái.

Phương Đại Xuyên mải xoắn xuýt, vô ý mất thăng bằng, bị dòng nước tạt một cái, hắn thò tay bám trụ nhưng vồ hụt, bị lực hút kéo thẳng vào trong rặng đá. Trong khoảnh khắc ấy, Lý Tư Niên kéo tay hắn, cùng hắn theo lực hút trôi tuột vào bóng đêm.

Hai người bị lực nước cực mạnh bọc kín như quần áo trong máy giặt đang quay, hoặc như nằm giữa bồn cầu tự hoại, bị lực hút nuốt chửng vào một hang động trong rặng đá ngầm.

Bốn phía tối đen, Phương Đại Xuyên không thể không hoảng loạn, thực ra hắn cũng biết, từ lúc hắn nhảy xuống biển đến giờ vẫn chưa đủ một phút đồng hồ, bằng không thì cả thần tiên cũng không thể nín thở lâu như vậy. Nhưng thứ khủng hoảng này là phản ứng hoàn toàn vô thức của thân thể, không chịu sự kiểm soát của não bộ, hắn cảm giác chút không khí Lý Tư Niên truyền sang sắp bị dùng hết, đầu óc loe lóe ánh sáng trắng, tứ chi không ngừng quơ quào tới đau buốt.

Lý Tư Niên liều mạng đẩy hắn từ phía sau, đẩy hắn bơi về phía trước.

Phương Đại Xuyên thật sự muốn đánh chết Lý Tư Niên, giờ phút này mà còn chui vào trong rặng đá san hô? Chán sống rồi à? Nhưng hắn căn bản còn chẳng có thời giờ nhìn Lý Tư Niên, chỉ có thể liều mạng bơi về phía trước theo bản năng.

Trong rặng đá san hô là một sườn dốc, lực hút cực mạnh đưa hai người lên trên. Phương Đại Xuyên quơ quào loạn xạ, ngụm không khí một miếng cuối cùng dồn lên não khiến não hắn như phồng lên, buồng phổi đã đến giới hạn chịu đựng.

Tại giây cuối cùng, Phương Đại Xuyên cảm giác đầu óc mình trống rỗng, ánh sáng trắng nổ ầm ầm trước mắt, tiếng nước từ lỗ tai luồn vào não. Hắn nhận được luồng không khí mới.

Phương Đại Xuyên từ dưới nước ngoi lên, dùng hết sức bình sinh hít một hơi thật sâu, sau đó lật người bò lên bờ, quỳ mọp trên đất liền thở phì phò. Nhịp thở của hắn thực ra vẫn chưa ổn định, tại khoảnh khắc cuối cùng, buồng phổi hắn như muốn bốc cháy, nước biển ùa vào. Nước biển lẫn cả bùn cát trong rặng đá, dồn vào phổi khiến hắn suýt thì chết luôn dưới đáy biển.

Đây là một hang động khổng lồ nằm trong lớp đã ngầm, cao khoảng chừng hai mét. Có khi còn cao hơn, nhưng vì tối quá nên Phương Đại Xuyên nhất thời không phân biệt được.

Lý Tư Niên phía sau hắn há miệng phun ra một ngụm nước, y vuốt tóc, vịn tường đá ho khan. Phương Đại Xuyên vội vàng đỡ lấy y, hỏi, "Có sao không?"

Lý Tư Niên khoát tay, bám vào vai Phương Đại Xuyên, chất lỏng nóng hôi hổi trong lòng bàn tay y khiến Phương Đại Xuyên đờ người.

Phương Đại Xuyên cuống quýt mở ống thuốc trong tay, còn ống tiêm mang ra vũng nước rửa vài lần. Nước biển chắc chắn không sạch sẽ, nhưng đằng nào cũng sạch hơn độc sói còn sót lại. Ngón tay Phương Đại Xuyên vẫn run rẩy, cắm kim tiêm vào ống thuốc, cẩn thận bơm nhẹ một cái để thoát khí.

"Anh nghĩ cho kỹ." Lý Tư Niên giữ tay Phương Đại Xuyên lại, mặt y tái nhợt, xoang mũi đã bắt đầu xuất huyết, rõ ràng đang hấp hối.

Phương Đại Xuyên đập rớt tay y, đẩy y dựa vào tường đá, chém đinh chặt sắt nói, "Nằm yên, đừng để tôi tiêm trượt."

Nước thuốc nhanh chóng được tiêm vào cánh tay Lý Tư Niên, Phương Đại Xuyên chưa tiêm thuốc cho ai bao giờ, căng thẳng không chịu nổi, trừng trừng nhìn mũi kim, đẩy thuốc vào cực kỳ chậm. Lý Tư Niên lại không để ý mũi kim chọc vào thân thể, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng đầy nghiêm túc của Phương Đại Xuyên.

"Ông nghĩ kỹ lắm rồi, chưa kỹ mà lại nhảy xuống vớt cậu à?" Phương Đại Xuyên bẩm lẩm, hắn thường lải nhải khi căng thẳng, thói quen hình thành từ xưa, chính hắn cũng biết, "Cậu mới là người phải nghĩ đấy, cậu có thần kinh không hả, đang yên đang lành chơi trò mạo hiểm cái gì thế? Tôi biết cậu bơi giỏi rồi, nhưng vấn đề là tôi bơi kém lắm..."

Phương Đại Xuyên nói liến thoắng, ngẩng lên nhìn ánh mắt Lý Tư Niên.

Hắn chợt ngưng bặt, im lặng tiêm hết thuốc, sau đó rút mạnh ra, cảm giác hai má nóng như lửa thiêu. Chắc chắn nước biển có độc, Phương Đại Xuyên giả bộ tỉnh bơ sờ sờ lên ngực trái, hình như con hươu già nửa chết nửa sống trong tim vừa uống nhầm thuốc điên, chạy lung tung đâm loạn xạ làm ngực hắn đau nhói.

Vừa nãy chỉ biết mình sắp chết, đầu óc chỉ nghĩ được đến chuyện sinh ly tử biệt, nay đã hồi sinh, bị vây kín trong không gian nhỏ hẹp thế này, Phương Đại Xuyên chợt thấy cực kỳ ngượng ngập. Hắn đứng dậy đi lại vòng quanh, giả vờ ngắm nghía tường đá xung quanh, vừa ngắm vừa gãi đầu, "Chỗ này rộng ghê ta, sao lại có cái chỗ rộng thế này nhỉ, sao hồi trước cậu lặn xuống bắt hàu lại không phát hiện ra chỗ này nhỉ..."

"Chỗ này bị nước chặn kín, lối chúng ta vào là hướng lên trên, tôi đoán chỗ này nằm phía trên mặt biển, rất có khả năng là bên trong bãi đá cao nhất chúng ta từng leo lên." Lý Tư Niên dựa vào một bên tường, vừa nói vừa thở dốc, "Có lẽ lúc trước chỗ này bị thứ gì đó chặn, mấy ngày ngay địa chất hoạt động khá bất thường, tảng đá chặn trước cửa động bị thủy triều hút đi, nên chỗ này mới được khai thông."

Phương Đại Xuyên thấy y nói cũng vất vả thì vội bảo, "Kệ nó muốn ra sao thì ra, cậu đừng nói nữa, nằm nghỉ một lát đi."

Trán Lý Tư Niên rất nóng, mí mắt rung rung, rõ ràng bởi hai thứ sức mạnh đanh không ngừng tranh đấu trong thân thể.

Phương Đại Xuyên vỗ vai y, dỗ dàng, "Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi, muộn lắm rồi."

Tiếng vang trong hang rất lớn, nước biển đập vào đá ngầm bên ngoài ầm ầm, bên trong nghe được rõ mồn một. Tiếng như réo rắt như đàn organ cũng lớn hơn rất nhiều, hòa cùng tiếng nước, nức nở, xa xăm như bài đồng dao có thể thôi miên người ta.

Trong hoàn cảnh như vậy, Lý Tư Niên ngủ rất nhanh, tư thế ngủ của y rất ngoan ngoãn, ban đầu nằm nghiêng trang trọng nghiêm chỉnh, sau đó càng ngủ càng lạnh, y gối lên đùi Phương Đại Xuyên, cuộn tròn nhích nhích lại gần hắn.

Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay lạnh cóng của y, nghĩ bụng chắc chỗ này cũng chẳng có gì sưởi ấm, thôi thì ma sát cho ấm lên vậy.

Đôi môi Lý Tư Niên khẽ mấp máy, hình như đang nói gì đó, Phương Đại Xuyên vô thức hỏi, "Gì cơ?" Dứt lời thì cúi xuống nghe.

Chỉ nghe Lý Tư Niên khẽ gọi, "Mẹ ơi."

Phương Đại Xuyên như ăn phải một trái hạnh chưa chín, trong lòng chua xót tới vô cùng.