Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 22: Đêm thứ hai – 03




“Vì ta và Triệu Sơ là người quen cũ chứ sao!” Bà Tống trợn mắt, “Chúng ta biết nhau từ trước! Ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, tất nhiên ta phải lấy làm lạ, rõ ràng hắn đã từ chức bao nhiêu năm, sao lại quay về hòn đảo này? Tất nhiên ta phải đi hỏi thẳng hắn chứ!”

Ông chủ Đỗ nhướn mày, “Tức là chuyện của bà và Triệu Sơ là chuyện riêng, không có bất cứ mối liên hệ nào với thẻ bài của bà, phải không?”

Bà Tống nhếch miệng gật đầu.

“Ngưu Tâm Nghiên đừng đánh lạc hướng mọi người.” Bà cụ quay sang liếc xéo Ngưu Tâm Nghiên, “Cô lên đảo này để tiếp cận ta phải không? Ngưu Nạp Hàm là anh trai cô? Hay là em trai cô? Cô đổ lỗi cái chết của hắn cho ta, mục đích chỉ là muốn ta chết.”

Ngưu Tâm Nghiên ngước lên nhìn bà, gượng gạo cười, “Giờ tôi mới hiểu tại sao sáng nay bà gây sự với tôi, nói họ Ngưu họ Mã gì đó để thử tôi. Tôi nói thẳng cho bà biết, bà hiểu lầm rồi, tôi không có anh em trai, chẳng hay Lý Tư Niên có thể làm chứng chuyện này cho tôi không…”

“Tất nhiên cậu ta phải làm chứng cho cô chứ!” Bà Tống the thé ngắt lời, “Các người cùng phe mà! Người nhà cô chết, cậu ta là tay sai của boss, làm sao ta biết cô không cấu kết với boss đến điều tra nguyên nhân cái chết của anh trai cô năm đó?”

Dương Tụng ngẩng phắt lên, “Tức là bà thừa nhận trước đây từng giết người? Bà sợ bị điều tra?”

“Ta không sợ!” Bà Tống chém đinh chặt sắt, “Ông Trời biết ta chưa từng giết người, ta không thẹn với lương tâm!”

Ngưu Tâm Nghiên gật đầu, “Tôi không quan tâm bà từng giết người hay chưa, dù sao ký hợp đồng tham gia trò chơi này cũng phải nộp hộ khẩu và chứng minh thư, tôi là con một, tôi không hề quen biết…”

“Dù sao cô cũng chỉ nói mồm!” Bà cụ ngắt lời, “Cô chỉ nói mồm! Cô nói thật thì người khác tin ngay!”

Lý Tư Niên gõ bàn bằng khớp ngón trỏ, “Bà đừng chen ngang, cứ để chị ta nói hết được không!”

Bà cụ đảo mắt nhìn trời, khó chịu ngậm miệng lại.

Ngưu Tâm Nghiên thở ra một hơi, nói tiếp, “Tôi không hề quen biết Ngưu Nạp Hàm gì đó bà nói, tôi cứ nghĩ mãi không hiểu vì sao vừa đến bà đã xỉ vả tôi? Vì tôi họ Ngưu sao?”

Lý Tư Niên giơ tay làm chứng, “Tuy nói câu này không có trọng lượng mấy, nhưng đúng là tôi xử lý tài liệu, chị ta là con một. Nếu chị ta không làm giả chứng từ thì tôi xác nhận điểm này.”

“Thế cô nói ta nghe mục đích cô lên đảo là gì?” Bà Tống cười khẩy, ép hỏi Ngưu Tâm Nghiên, “Chắc không đến mức thiếu tiền xài chứ?”

“Không liên quan đến Trò chơi Sát nhân.” Ngưu Tâm Nghiên không cao giọng, ngữ điệu cũng hòa nhã, ngôn từ trôi chảy trót lọt, “Bây giờ chúng ta không bàn chuyện cá nhân, mọi người nói xem, ai lên đảo này mà không có mục đích? Bà đừng dây dưa sang mục đích hay ý tưởng, — chính miệng bà nói từ hôm qua bà đã thấy phản ứng của Triệu Sơ bất bình thường, bà nghi ngờ ông ta là sói, vậy thì đêm hôm khuya khoắt, dưới tình huống đã phát hiện thân phận ông ta, tại sao bà lén lút vào phòng ngủ của ông ta? Ông ta là đàn ông, lại không phải người tốt, một mũi kim là đủ giết chết một bà cụ như bà, đúng không? Trước tiên tôi không hỏi vì sao Triệu Sơ không đầu độc bà, mà hành động này của bà ngay từ đầu đã mâu thuẫn. Ai chơi Người sói cũng biết, mâu thuẫn chắc chắn là sói, bà lén tiếp xúc với sói, rồi lúc bỏ phiếu lại bỏ cho ông ta, hành vi mâu thuẫn như thế, trừ phi đưa ra cho tôi lý do thuyết phục, bằng không sáng mai tôi vẫn tiếp tục bỏ cho bà.”

“Ta giải thích lại lần nữa!” Bà Tống sốt ruột, vừa nói vừa dùng bút máy gõ bàn, “Ta không biết chơi Người sói, ta không tiếp xúc với mấy thứ thịnh hành của lũ trẻ các người! Các người đừng lôi kéo ta vào! Không lôi được đâu! Ta tìm gặp Triệu Sơ chỉ bởi tò mò vì sao hắn đến nơi này, bao nhiêu năm không gặp, đột nhiên trông thấy hắn, ta thấy lạ hiểu không?! Ta chỉ muốn thăm dò hắn! Giống như ta thăm dò quan hệ của cô và Ngưu Nạp Hàm! Ta thăm dò ý đồ của hắn và ta bỏ phiếu giết hắn là hai chuyện khác nhau!”

Ngưu Tâm Nghiên lắc đầu, “Bất kể nói thế nào thì bà vẫn không trả lời được câu hỏi của tôi, trừ phi bà đã chắc chắn ông ta sẽ không giết bà, bằng không thì tất cả những gì bà nói vẫn là mâu thuẫn. — Chẳng ai không sợ chết cả.”

“Thế cô bỏ phiếu giết ta đi!” Bà Tống quăng sổ lên bàn.

Không khí căng thẳng vô cùng, tiếng sấm thỉnh thoảng nổ bùng ngoài cửa sổ càng tăng thêm áp lực trong không khí.

“Vậy hai người nói hết chưa?” Lý Tư Niên hỏi.

Ngưu Tâm Nghiên gật đầu, khẽ đáp, “Hết rồi.”

“Đằng nào cũng không phải ta!” Bà cụ phun lửa từ lỗ mũi.

Đinh Tư Huy liếc mắt nhìn Phương Đại Xuyên, “Đến tôi nói. Tôi… Tôi bỏ cho Triệu Sơ. Tôi không biết gì hết, ngày đầu tiên còn bị tấn công, tôi vẫn cứ bàng hoàng. Vừa nãy ai nói có thể tôi là sói, đêm đầu tự biên tự diễn để tranh thủ lòng tin, tôi xin đáp rằng tôi hoàn toàn không cần phải làm thế. Nếu tôi là sói thì chỉ cần không hành động, tự che giấu mình là được rồi, mới đêm đầu tiên, tôi cần gì phải mạo hiểm?”

“Chó sói tự sát chứ sao.” Lưu Tân xen vào, “Đêm đầu tự sát lừa thuốc giải là mánh khóe cơ bản còn gì?”

Đinh Tư Huy bĩu môi, “Cho xin, đây có phải board game đâu, đây là sống chết thật sự đấy ạ. Tôi tự sát, chắc gì phù thủy đã cứu tôi? Chẳng lẽ phù thủy đần hay sao mà không giữ lại thuốc giải cho mình? Dự nhân cũng không dám lên tiếng huy động bỏ phiếu. Nếu tôi là sói thì sao phải nghịch dao đứt tay thừa thãi như thế? Nên tôi thật sự là người tốt, điều này mọi người đừng hoài nghi.”

Phương Đại Xuyên không chú ý nghe Đinh Tư Huy nói, hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện Ngưu Tâm Nghiên và bà Tống mâu thuẫn với nhau, Đinh Tư Huy đối với hắn đã xác định, không có bất kỳ nghi vấn nào. Vì thế hắn cúi đầu viết chữ vẽ tranh vào sổ, giả vờ nghe Đinh Tư Huy phát biểu, thực ra vẫn thử lý giải logic của bà Tống. Hắn phát hiện những người này nói chuyện đều rất logic, hơn nữa hình như ai cũng nắm rõ cách chơi và mánh khóe chơi Người sói, nhưng bây giờ là chơi thật chết thật, dù hồi trước không biết chơi thì sau khi ký hợp đồng cũng phải nghiên cứu kỹ, nghĩ vậy, lời giải thích của bà Tống lại càng thêm khả nghi.

Đinh Tư Huy đã nói hết.

Phương Đại Xuyên ngước lên, sợ nói dài thành nói dại, bèn lời ít ý nhiều, “Logic của tôi giống bà Tống, tôi bỏ cho Triệu Sơ. Hết.”

Kế tiếp là Lý Tư Niên.

Lý Tư Niên suy nghĩ một lát, “Hiện tại đặt giả thuyết có ba kiểu logic. Logic người tốt, logic ngầm chơi, logic người sói. Thứ nhất, người tốt, tôi giả dụ người tốt chỉ một lòng bắt sói, tức là từ hành vi đến bỏ phiếu đều chỉ để bắt sói, tôi tạm thời không quá nghi ngờ những người này. Vừa nãy Đinh Tư Huy nói có lý, Phương Đại Xuyên cũng rất thẳng thắn ngay từ đầu, luôn đề nghị soát người, kiểm tra, nên tôi không nghi ngờ hai bọn họ lắm. Dương Tụng bỏ phiếu cho tôi, logic của cô ta đúng, thân phận của tôi đúng là khả nghi, nên tuy cô ta bỏ cho tôi, nhưng tóm lại vẫn chính là bắt sói, tôi cũng không nghi ngờ. Nhưng còn Ngưu Tâm Nghiên, chị bỏ cho bà Tống, suy luận này tôi hơi khó hiểu. Nếu chị đã nhận định Triệu Sơ là sói thì tại sao không bỏ phiếu cho sói, mà lại bỏ cho một người chị còn chưa xác định? Đây là điểm nghi vấn thứ nhất của tôi.”

“Tôi chưa hẳn đã xác nhận Triệu Sơ là sói, sau khi Triệu Sơ chết tôi mới xác nhận.” Ngưu Tâm Nghiên nhìn thẳng vào mắt Lý Tư Niên, “Tôi nghi ngờ nhất vẫn là bà Tống, logic của bà ta bất hợp lý, nên tôi bỏ cho bà ta.”

Lý Tư Niên lắc đầu, “Không đúng.”

Y xòe tay, “Chị cho rằng logic của bà Tống bất hợp lý, bất hợp lý ở chỗ biết rõ Triệu Sơ là sói mà còn vào phòng Triệu Sơ, hành động mâu thuẫn ắt chính là sói, tức là thân phận của bà Tống rất đáng ngờ, đây là logic của chị, đúng không?”

Ngưu Tâm Nghiên gật đầu.

“Vậy mới bất hợp lý.” Lý Tư Niên nhướn mày, mỉm cười nói, “Nền tảng của suy luận này là, chị đã chắc chắn Triệu Sơ là sói. Nếu chị chưa xác định Triệu Sơ là sói thì hành động của bà Tống không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng chị lại nói chị nghi ngờ bà Tống nhất?”

Ngưu Tâm Nghiên há miệng định phản đối.

Lý Tư Niên lại cướp lời, “Tuy nhiên chị cũng đừng căng thẳng, chưa chắc chị đã là sói, vừa nãy tôi nói, những người ngồi ở đây tổng cộng có ba kiểu logic. Tôi giả dụ chị không phải sói, thì dùng logic thứ hai là có thể giải thích hành vi của chị — chị không phải đang bắt sói, chị chỉ đang ngầm chơi. Tuy tôi làm chứng chị không có anh trai hoặc em trai, nhưng tôi cảm giác bà Tống đối địch với chị không phải không có lý, họ Ngưu không phải họ phổ biến. Có thể chị thật sự không quan tâm ai là sói, chỉ tập trung nhằm vào mục tiêu riêng của mình, nên tôi đặt nghi vấn cho chị ở đây.”

Phương Đại Xuyên đã quên béng việc ghi chép, kinh hãi ra mặt nhìn Lý Tư Niên, dường như xuyên qua xương sọ y là có thể thấy bộ não vận hành như điện xẹt. Tự nhiên hắn hơi xấu hổ vì bộ não của mình.

Nhưng đang lúc đắm chìm trong suy tưởng về bộ não của Lý Tư Niên, qua khóe mắt, Phương Đại Xuyên trông thấy ngón cái và ngón trỏ phải của y liên tục chà xát mặt bàn.

Thế là sao? Phương Đại Xuyên thoáng sửng sốt. Là hưng phấn hay căng thẳng? Hắn giả vờ lơ đãng ngước lên nhìn Lý Tư Niên, lại thấy Lý Tư Niên chẳng biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Dương Tụng, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc khó nói rõ.

Phát hiện Phương Đại Xuyên nhìn mình, Lý Tư Niên không thể thẳng thắn lắc đầu, bèn ra hiệu cho Phương Đại Xuyên dưới mặt bàn, ý bảo về rồi nói.

“Không phải thế, cậu nghe tôi nói.” Ngưu Tâm Nghiên khẽ phản bác, “Tôi bỏ cho Tống Hân Nhiên không liên quan gì đến việc tôi xác định Triệu Sơ là sói hay không. Tôi bỏ cho Tống Hân Nhiên vì logic của bà ta phi lý. Chính bà ta nói bà ta cho rằng Triệu Sơ là sói, sau đó lại một mình vào phòng Triệu Sơ, tôi không tán thành logic này, không liên quan gì đến tôi xác định Triệu Sơ là sói hay không.”

Lý Tư Niên xoa ngón tay, khẽ gật đầu, “Được, nếu chị nói vậy thì tôi tạm thời xóa bỏ nghi ngờ ở chỗ chị. Nhưng hành động của bà Tống thì tôi thật sự… nghĩ mãi không hiểu. Hoặc bà chính là sói, hoặc bà có chỗ dựa khác đảm bảo Triệu Sơ không dám giết bà. Nếu bà không giải thích được, thì tôi chỉ đành đặt dấu hỏi cho thân phận của bà trước vậy.”

Câu này khá lịch sự, nếu cho Phương Đại Xuyên nói, chắc đã chỉ vào mũi người ta mà hỏi: ĐM rốt cuộc bà giấu cái gì, bà nói hay không, không nói thì tôi mặc định bà là sói.

“Ta thuộc logic thứ hai mà cậu nói!” Bà Tống lớn tiếng cãi, “Ta và Triệu Sơ biết nhau từ trước! Ta không tin hắn sẽ giết ta ngay đêm đầu, nên mới dám vào phòng thử hắn! Logic đơn giản như vậy mà các người xoay tới xoay lui! Nếu ta cũng là sói thì tại sao ta phải bỏ phiếu giết Triệu Sơ?! Có lợi gì cho ta?!”

Bà không trực tiếp trả lời Lý Tư Niên, nên Lý Tư Niên cũng không đáp lời bà, mỉm cười nói, “Pass.”

Đỗ Vĩ và Trần Hủy đưa mắt nhìn nhau. Đỗ Vĩ nói, “Tôi và Trần Hủy đã bàn bạc, vòng thứ nhất hai bọn tôi cùng bỏ cho ông chủ Đỗ. Logic tôi đã nói từ đầu, tôi thấy lúc này chúng ta không nên suy xét ai là sói ai là dân, không nên cố bắt sói, chỉ khiến chuyện này phức tạp hơn mà thôi. Đây không phải trò chơi Người sói, đây là vụ án giết người thật sự, chắc chắn hung thủ phải có đủ các yếu tố mấu chốt: Động cơ giết người — để tự vệ, tất cả người sói đều có động cơ này; phương thức gây án — tiêm độc sói, nghi phạm chính là tất cả chó sói. Nhưng mấu chốt nhất vẫn là thời gian gây án, tôi cho rằng ông chủ Đỗ dư dả thời gian gây án nhất, nên hai chúng tôi bỏ phiếu cho ông chủ Đỗ, đơn giản là vậy, tôi nói xong rồi. Pass.”

Trần Hủy quyết đoán hô pass.

Ông chủ Đỗ gật đầu lia lịa, “Tôi cũng nói rất rõ rồi, tôi và Lý Tư Niên không thể là hung thủ, sao cậu cứ xoắn xuýt vấn đề này mãi thế? Đúng, hai chúng tôi đi lên cuối cùng, nhưng cậu đừng quên mọi người vẫn có hai mươi phút hoạt động tự do! Trong thời gian đó, ai không thể gõ cửa đâm kim vào hắn? Huống chi Lý Tư Niên đã nói, mỗi người sói có bốn ống thuốc, trên người Triệu Sơ lục được ba ống, sự thật đã rõ, hung thủ chính là Triệu Sơ, cậu cứ chĩa vào tôi là sao? Bây giờ tôi lại cực kỳ nghi ngờ hai người các cậu.”

Lưu Tân là người cuối cùng lên tiếng, lão đẩy đẩy gọng kính, “Tôi bỏ cho Triệu Sơ, logic giống mọi người, rõ ràng sự thật cũng chứng minh hắn là sói. Hai người Đỗ Vĩ và Trần Hủy thì tôi không nghi lắm, tuy họ vẫn ngờ vực ông chủ Đỗ nhưng cũng không bất hợp lý, tuy nhiên chưa chắc… Thực sự tôi cũng chưa nắm chắc nhiều việc, bà Tống đúng là… nhưng không thể khẳng định… Tôi cũng không đặt ra được giả thiết có nghĩa nào, nên cứ tạm thế đi. Thực ra đêm nay tôi muốn xem ai sẽ chết, nhưng về mặt tình cảm, tôi hi vọng mọi người có thể cùng nhau vượt qua, thật sự không cần thêm ai phải chết. Đây là những gì tôi nghĩ, được chưa? Tan họp.”

“Đợi đã, đừng đi vội!” Lý Tư Niên ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn chín người ngồi quanh bàn, chân trời xa xa lóe lên tia chớp bạc, tiếng sấm rền vang, xé toang bầu không khí ì ạch.

Lý Tư Niên nghiêng đầu nói, “Không đúng, có người nói dối, số phiếu không khớp.”