*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người thống nhất với ê-kíp chương trình, ở bãi đỗ xe sân bay chờ xe đến đón.
Phương Đại Xuyên còn vali hành lý to bự, cần cù, không lời oán hận kéo vào bãi đỗ xe. Tiểu Chu đi phía sau cầm ô thay hắn.
Bốn phía mưa như trút nước, tán ô bị gió tạt nghiêng trái ngả phải, thoắt cái hai người đã ướt sũng. Sắc trời phía xa u ám đáng sợ. Phương Đại Xuyên khẽ đặt vali lên bậc thang, sợ bánh xe ngấm nước, đành phải tự mình đứng dưới bậc thang hứng nước, tiện thể cho Tiểu Chu đứng lên thềm che ô cho hắn.
“Này! Có phải xe kia không?!” Phương Đại Xuyên tinh mắt, chăm chú nhìn một chiếc xe bảo mẫu* mang biển Sơn Đông chậm rãi tiến lại. Chiếc xe nọ lướt qua trước mắt họ, thân xe sơn bốn chữ đỏ tươi “Trò chơi Người sói”.
*Là loại xe lớn, từ 7 chỗ ngồi trở lên. Thường dùng để vận chuyển đồ đạc hoặc cho các ngôi sao ăn uống, make-up, tạo hình trong xe, giống như bảo mẫu chăm sóc hoạt động thường ngày của các ngôi sao:
Tiểu Chu thấy vậy thì hô to, “Đúng đúng đúng! Đúng là chương trình này! Bác tài ơi!” Cô lớn tiếng gọi, “Bác tài ơi! Đợi chút!”
Tài xế liếc nhìn qua ghế sau, thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn dừng lại trước mặt hai người.
Tiểu Chu nhét ô vào tay Phương Đại Xuyên, lại chạy như bay về nhấc vali, cúi đầu khom lưng nói với tài xế, “Bác tài ơi! Bác trong ê-kíp chương trình Người sói sát nhân đúng không?! Phương Đại Xuyên bên em ký hợp đồng tham gia rồi, phiền bác đưa anh ấy đi với!”
Tài xế ngẩn ra một lúc, “Nhưng mà… Tôi được báo là chỉ đón một người thôi, mà chúng tôi cũng đón được rồi…”
“Em vừa liên hệ với chương trình rồi!” Tiểu Chu vỗ vai tài xế, “Bên đó bảo bọn em chờ xe mà. Biến Sơn Đông, chương trình Người sói sát nhân! Không nhầm đâu, cho bọn em theo với!”
Tài xế ngoái lại hỏi người ngồi sau, “Ngài xem…”
Cửa sau khẽ mở ra.
Thùng xe bảo mẫu rất rộng rãi, hai hàng ghế đối diện với nhau. Một chàng trai trẻ mặc vest ba lớp màu đen, mặt không biến sắc quan sát hai người họ. Đường nét khuôn mặt y sắc sảo hơn hẳn người bình thường, thoạt nhìn như mang dòng máu ngoại quốc, chắc là con lai. Ngồi đối diện y là một người đàn ông trung niên, bề ngoài khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, khuôn mặt lạ hoắc chưa thấy bao giờ.
Hai giá đỡ máy quay đặt trong xe, tận chức tận trách sáng đèn, chứng tỏ vẫn đang ghi hình.
Có máy quay phim, thế thì không nhầm được! Trái tim ướt đẫm trong mưa của Tiểu Chu cuối cùng mới dịu lại.
Anh chàng người lai liếc mắt quan sát Phương Đại Xuyên, vẻ mặt vừa ngần ngại, lại tựa như có chút ngỡ ngàng, “… Là anh?”
Phương Đại Xuyên hơi bất ngờ, ngôi sao phim mạng tép riu hạng hai mươi tám như hắn được người bình thường nhớ mặt đã chẳng dễ dàng gì, huống hồ đây còn là anh bạn đồng hành đẹp trai như vậy, tức khắc vừa mừng vừa sợ, gật đầu đáp, “Đúng, đúng thế, tôi đây. Tôi ký hợp đồng ‘Người sói sát nhân’, cậu cũng thế hả?”
Người này đẹp trai vô cùng, đường nét hài hòa giữa phương Tây phương Đông, là kiểu được ưa chuộng nhất hiện nay, Phương Đại Xuyên đoán chừng y là người mới được đài nào gài cắm, định nhờ chương trình này để vào nghề. Hoặc là chắc chắn y đã có căn cơ nền tảng, chẳng qua mình thiển cận chưa biết mà thôi. Chung quy ở cái thời đại này, con đường truyền bá nhiều hơn ngày xưa bao nhiêu, đám tiểu hoa tiểu thịt tươi mới vào nghề trên mạng, nhân khí đều chẳng thể coi thường.
Anh chàng người lai nhíu mày, “Anh cũng ký hợp đồng vào trò chơi? Sao tôi không nhận được thông báo đón anh đi cùng?”
Tiểu Chu lăn lộn trong giới đã lâu, tuy không rõ đây là người mới ở đâu, nhưng cũng biết căn cơ chắc chắn ăn đứt ngôi sao hạng hai mươi tám nhà mình, bèn vội vàng nịnh hót hòa giải, “Sao dám phiền ngài đến đón, chắc là xe đón Đại Xuyên còn ở phía sau, chiếc xe này là của ngài, nhưng ngài xem mưa lớn thế này, hay cứ cho Đại Xuyên lên với, đằng nào cũng chung đoàn mà! Làm phiền ngài nhé.”
Anh chàng người lai chưa nói với ông bác trung niên câu nào.
“Vậy anh lên đi.” Anh chàng người lai suy nghĩ một thoáng rồi mở rộng cửa xe.
Tiểu Chu vội vàng cười đáp, “Cảm ơn cảm ơn!”
Phương Đại Xuyên gật đầu, thoăn thoắt lên xe, quay người đỡ hành lý, kéo Tiểu Chu lên.
“Không được mang theo hành lý và những người không liên quan,” Anh chàng người lai nhíu mày nhắc nhở, “Điện thoại cũng không được mang, lúc ký hợp đồng anh không đọc hả?”
Phương Đại Xuyên thoáng sửng sốt, lúc ký hợp đồng hắn cũng liếc sơ sơ, nhưng ỷ có công ty xem trước nên không đọc kỹ, bây giờ chẳng có ấn tượng gì.
“Vâng vâng vâng, không mang không mang!” Tiểu Chu thấy hắn sững sờ thì vội vàng nháy mắt, nhéo hông hắn một cái, “Em không lên đâu, em giữ hành lý chờ xe của anh đến, hoặc chờ mưa ngớt thì ngồi chuyến bay khác, anh đi trước đi, đừng làm trễ giờ của người ta!”
Phương Đại Xuyên nghe lời gật đầu, móc điện thoại trong túi đưa cho Tiểu Chu.
“Cẩn thận chút đấy! Thông minh chút đấy!” Tiểu Chu to tiếng dặn dò.
Phương Đại Xuyên kéo cửa sổ xe, vẫy tay cười với cô.
Chiếc xe chầm chậm rời khỏi bãi đỗ, dần tiến vào đường cao tốc bên ngoài sân bay, xuyên qua màn mưa, nhanh chóng lao về phía Đông.
Không khí trong xe hơi gượng gạo.
Ba người chẳng ai quen ai, Phương Đại Xuyên liếc liếc vị trí máy quay, cân nhắc một thoáng, đặt mông ngồi xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, mặt đối mặt với anh chàng người lai. Hai người vô tình chạm mắt nhau, cùng quan sát lẫn nhau.
Phương Đại Xuyên sờ sờ mũi, cảm giác hơi khó xử, kiên trì bắt chuyện, “Cậu biết tôi à?”
Anh chàng người lai chỉ nhìn hắn một cái, không thèm để ý.
Phương Đại Xuyên hơi ngượng, đành tiếp tục trò chuyện, “Ngại quá, tôi chưa gặp cậu bao giờ, cậu cũng ký tham dự ‘Người sói sát nhân’ hả?”
Anh chàng người lai lắc đầu, hất hàm về phía người đàn ông trung niên, “Tôi đến đón ngài Trần.”
“Ra cậu là nhân viên!” Phương Đại Xuyên yên lòng, chẳng trách chưa gặp y bao giờ, thì ra không phải ngôi sao. Tiện thể cảm khái trong bụng, đài Thanh Long đúng là lắm tiền nhiều của, cả nhân viên cũng đẹp trai thế này, đủ thấy Tiểu Chu nói chương trình sẽ tìm tiểu thịt tươi thế chỗ hắn bất cứ lúc nào quả là không hù dọa.
Ngài Trần cũng lạ hoắc, bề ngoài khoảng hơn bốn mươi, mặt mày chẳng đặc sắc, khí chất cũng rất bình thường. Mặc sơ mi rộng quá mức, thoạt nhìn cũng không quen mắt – nhưng Phương Đại Xuyên không quen biết nhiều nghệ sĩ ở tuổi đó, hồi ấy cũng chưa có khái niệm minh tinh, các diễn viên đều thuộc kiểu tâm phúc không nổi tiếng, có lẽ ngài Trần này chính là diễn viên gạo cội chuyên diễn vai phụ nào đó.
Phương Đại Xuyên nghĩ vậy, bèn quay sang bắt tay ngài Trần, “Thất lễ thất lễ, thì ra là Trần lão tiên sinh!”
Ngài Trần rõ ràng bị động tác của hắn làm cho hoảng hốt, thế là cũng vội bắt tay. Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, ngài Trần chợt vỗ đầu một cái, “À! Hình như tôi biết cậu! Có phải cậu là… Cậu là cái vai trong “Đội đặc vụ kháng Nhật thần kỳ”, diễn cái… cái gã Trần Tiểu Lỗ…! Tên cậu là… gì ấy nhỉ? Tay Xé Giặc Ngoại Xâm Toác Thành Sáu Mảnh!”
Phương Đại Xuyên đỏ ké mặt mày. Hắn nghĩ bụng, dù ngài có xem cái phim võ thuật nữ chính Mary Sue não tàn tôi đóng nam số 3 thì cũng đừng gọi tôi là Tay Xé Giặc Ngoại Xâm chứ! Gọi thế thì mẹ kiếp tôi còn mặt mũi nào mà diễn chương trình?!
Vì thế bèn vội khoát tay, “Ngài khách sáo quá, không dám nhắc tới, không dám nhắc tới trước mặt ngài.”
“Đâu có đâu!” Ngài Trần cười vỗ vỗ tay hắn, “Mỗi lần tôi nhận việc mới đến mấy cái chỗ chim không thèm ỉa, tôi toàn tải trước mấy bộ phim kháng Nhật vào điện thoại, nhìn thấy cậu vài lần rồi, anh chàng xé xác giặc ngoại xâm, leo tường lánh đạn diễn đạt lắm! Xem đã nghiền!”
Lão tiên sinh này hóa ra còn rất thích cuộc sống xã hội bình thường, Phương Đại Xuyên không nói gì, chắc hồi xưa ổng hay diễn kiểu phim địa đạo chiến gì đó, chẳng trách mình không biết ổng.
Phương Đại Xuyên thè lưỡi với mấy chiếc máy quay, âm thầm nhẩm lại thiết lập nhân vật của mình, tranh thủ chớp cơ hội kiếm chác lợi lộc, “Thực ra ấy mà, từ nhỏ tôi đã luyện võ rồi, lần này tham gia ‘Người sói sát nhân’ á, cũng vì nghe đâu cần thể lực mạnh nhất với thiên phú vận động. Tôi ấy mà, từ nhỏ ba mẹ đã bảo tôi ngốc, chơi Người sói chưa bao giờ thắng ván nào, bài tôi là sói hay dân làng, liếc cái khắc biết ngay. Lần này tham gia trò chơi là định dựa vào chỉ số vũ lực để vùng lên. Mà nói mới nhớ, sao ngài Trần lại tham gia trò này vậy?”
Anh chàng nhân viên người lai ngồi đối diện nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên, chăm chú nhìn vẻ mặt lão Trần, sắc mặt lão Trần tức khắc gượng gạo, sau đó nở nụ cười, “Tôi ấy hả, tôi thì, tôi thì đến vì món tiền thưởng kếch xù ấy mà! Hai chục triệu cơ mà!”
Có chuyện đó nữa hả?! Phương Đại Xuyên sững người, quay sang nhìn lão Trần, rồi quay sang nhìn máy quay, cuối cùng ngờ vực nhìn anh chàng người lai đối diện. Anh chàng giờ không nhìn lão Trần nữa, mà xòe bộ dạng lão tăng ngồi thiền, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trang trọng nghiêm chỉnh.
“Còn… Còn có tiền nữa hả?!” Phương Đại Xuyên hơi ân hận hồi trước không đọc kỹ kịch bản và hợp đồng.
Phản ứng của hắn khiến lão Trần quái lạ, “Cậu ký hợp đồng vào trò chơi người sói thật hả? Sao chẳng biết cái gì cả thế? Tóm lại cậu có biết chơi như thế nào không?!”
Phương Đại Xuyên ngu cách mấy cũng không thể nhận mình không đọc kịch bản ngay trước máy thu hình! Hắn vội vàng đáp, “Biết chứ biết chứ, Người sói sát nhân là phiên bản hiện thực của cái trò ngồi quanh bàn chứ gì? Chừng ấy IQ tôi vẫn phải có!”
Lão Trần gật đầu.
“Lão Trần, ngài cứ coi chừng đó, tuy IQ tôi không cao nhưng chỉ số vũ lực tôi cao lắm, chúng ta còn chưa chắc là địch hay bạn đâu nha!” Phương Đại Xuyên pha trò, ý đồ gây cười.
Lão Trần lại không cười.
Mặt lão tức khắc sầm xuống, gật đầu, quay ra nhìn cửa sổ, không nói thêm với hắn lời nào.
Xem thái độ hẹp hòi kìa, Phương Đại Xuyên im lặng làm mặt quỷ với ống kính, chả phải chương trình thực tế, cũng chả cần lão liều mạng, thái độ làm quái gì? Hắn biết các diễn viên gạo cội lớn tuổi ít nhiều gì cũng hơi chướng mắt đám tiểu hoa thịt tươi, vì thế hắn dứt khoát không dán mặt vào cái mông lạnh này nữa, cũng quay đi nhìn ra cửa sổ.
Xe chạy như bay, giữa đường dừng lại nghỉ một lần, tài xế đổ xăng, anh chàng người lai, lão Trần và Phương Đại Xuyên đi WC một chuyến.
Trời dần tối, đường cao tốc phong cảnh đơn điệu, hai bên chẳng biết là ruộng gì. Xe cộ qua lại cũng thưa thớt, chiếc xe dán quảng cáo ‘trò chơi Người sói’ của họ thoạt nhìn rất bình thường, trên xe cũng chẳng có siêu sao, không hề gây chú ý.
Xa xa, mây mù trùng trùng điệp điệp, chồng chất mấy tầng. Ba người đi WC về, không khí trong xe lại trở về im ắng.