Mấy ngày hôm sau, Harry mê mẩn kể cho Minh và Ron nghe về những buổi tập Quidditch, về
trái banh Snitch vàng hay những trái Buldger, Quaffle... Về vị trí Truy
Thủ, Thủ Quân, Tấn Thủ và Tầm Thủ. Nó chỉ dừng việc say mê đó lại khi
Minh dí vào mũi nó những bài tập về nhà và bài khóa dài ngoằng.
Cuối tháng 10, lũ trẻ Hogwart bắt đầu tíu tít chuẩn bị cho ngày
Halloween, hay là lễ hội Ma. Minh kể với đám Slytherin về thế giới
Mudge, về việc lũ trẻ Mudge tin rằng vào ngày này, mặc quần áo ngược và
đi giật lùi đúng đến 12h, nhìn qua 2 chân sẽ thấy phù thủy. Mặc dù đám
Slytherin hay cười nhạo sự ngây thơ của Mudge, nhưng cũng tỏ ra hứng thú với những truyền thuyết của họ. Ngọc Minh quyết định rèn sắt khi còn
nóng, đem một loạt truyền thuyết về các tạo vật phi tự nhiên ra kể với
đám Slytherin, lấy cớ là “trao đổi, nghiên cứu và học hỏi”. Dù sao, bọn
chúng cũng ở cái tuổi chưa lớn hẳn, vẫn còn ẩm ẩm ương ương và mơ mộng
hão huyền, những câu truyện huyền bí luôn luôn có sức hấp dẫn với chúng, nhất là khi những câu chuyện đó thật sự tồn tại. Cuối câu chuyện luôn
luôn kết thúc bằng một màn thảo luận như thế này
- Ma cà rồng chẳng qua là một phép thuật bị sai lầm của phù thủy, cuối
cùng tạo nên một giống khác mà thôi. Chúng chả sợ tỏi, thánh giá hay
nước thánh đâu. Chẳng qua tỏi có mùi quá nồng, nên chúng không muốn lại
gần. Bác tớ có nuôi một con, tớ biết mà – một đứa trẻ nhận xét về truyền thuyết Dracula
Hay:
- Người cá xấu xí cực kỳ luôn, miệng toàn răng lởm chởm, người thì mọc
vẩy chi chít, tay có màng, khuỷu tay có vây bơi. Chỉ được cái là có
giọng hát cực kỳ mê ly nhé. – Một con bé mơ màng nhận xét khi nghe
chuyện về Mỹ nhân ngư
Vào ngày lễ hội ma, đại sảnh đường được trang hoàng rực rỡ, hàng đàn dơi đeo lủng lẳng trên trần nhà và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà
xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến
thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm. Đồ ăn đột ngột
hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, y như trong bữa tiệc khai giảng hồi
đầu năm học vậy.
Ngọc Minh để ý nhìn sang bên dãy bàn của nhà Gryffindor, và phát hiện vị trí vốn dành cho Hermione trống không. Khi nó đánh mắt sang nhìn về
phía Ron và Harry, hai tên xấu hổ cúi đầu xuống, tránh đi ánh mắt của
nó. Parkinson thì vặn vào eo nó, nói nhỏ:
- Coi bộ có chuyện xảy ra với con bồ câu bé nhỏ của anh rồi đó
Đúng lúc đó thì thầy Quirrell chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn
vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt. Mọi người tròn mắt nhìn theo ông chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp:
- Quỷ… Quỷ khổng lồ… sổ hầm ngục… thiết tưởng ngài nên biết…
Nói chưa dứt câu, ông đã ngã xuống sàn chết giấc.
Tiếng ồn ào xôn xao dậy lên. Cụ Dumbledore phải dùng cây đũa thần
của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ tía mới giữ được trật tự. Cụ ra
lệnh:
- Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.
Lúc đi lên hành lang, Ngọc minh cố tình bước chậm lại, chuẩn bị thụt lại sau. Parkinson nhìn thấy việc này, nhưng chỉ nguýt Minh một cái, rồi
giả vờ như không nhìn thấy, lúc đi ngang qua Minh, cô bé nói nhỏ
- Cẩn thận đấy
Minh ngạc nhiên nhìn nàng, rồi khẽ gật đầu. Vừa thoát khỏi đội, nó vội vàng chạy về phía nhà Gryffindor
Rầm!!! Ngọc Minh va đầu vào Ron và Harry, cả 3 ngã lăn ra đất. Ron vừa
xoa đầu vừa định lầu bầu, nhưng Ngọc minh lập tức nắm cổ áo nó và hỏi
- Hermione đâu???
- Nhà... nhà vệ sinh... nữ
- Đi mau – Minh lườm 2 đứa nó môt cái, rồi vội vàng chạy đi. Được mấy bước nó liền dừng lại
- Sao thế - Harry hỏi
- Tớ... không biết đường – Ngọc Minh trả lời. Quả thật, nó không biết nhà vệ sinh nữ ở đâu cả.
- Đi theo tớ - Harry nói.
Chúng nó chạy ra một hành lang vắng, hấp tấp lao về phía nhà Vệ sinh nữ. Vừa kịp vòng qua một góc tường thì chúng nghe thấy tiếng bước chân vội
vã đằng sau lưng. Ron kéo Harry và Minh vào chỗ nấp sau mấy cột đá lớn,
nói nhỏ:
- Anh Percy.
Nhưng ngoái đầu nhìn lại, chúng không thấy Percy, mà thay vào đó là
ông thầy Snape. Ông băng ngang qua hành lang rồi biến mất. Harry thì
thầm:
- Ổng đang làm gì vậy? Tại sao ổng không xuống hầm với những giáo sư khác?
- Chắc là thầy đi tìm tụi mình. – Ngọc Minh nói
Cả ba đứa chờ tiếng bước chân giáo sư Snape xa rồi mới len lén bò dọc theo hành lang. Harry nói:
- Ổng đi lên tầng lầu ba.
Nhưng Ron đã giơ tay ra dấu:
- Các bồ ngửi thấy mùi gì không?
Một mùi hôi thối xộc thẳng vô mũi Minh. Một cái mùi hỗn hợp của vớ
cũ và nhà vệ sinh công cộng lâu ngày không chùi rửa. Và rồi nó nghe thấy – chậm rãi nhưng nặng nề – tiếng giẫm thình thịch của những bước chân
khổng lồ. Ron chỉ về phía cuối hành lang bên trái. Một cái gì to lớn
khủng khiếp đang di chuyển về phía chúng. Ba đứa nép vào bóng tối theo
dõi cái vật đó hiện dần ra dưới anh trăng.
Thật là một cảnh tượng hãi hùng: cao gần bốn thước, da xám ngoét và
dầy cui, thân hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái đầu hói
nhỏ xíu nhô lên như trái dừa khô. Chân con quỷ khổng lồ này ngắn ngủn và mập ù như những gốc cây với bàn chân dẹt ra lởm chởm gai. Cái mùi phát
ra từ con quỷ tởm lợm không tả được. Cánh tay dài quá cỡ của nó cầm một
khúc cây, kéo lê trên sàn.
Con quỷ khổng lồ dừng chân bên ngưỡng cửa và nhòm vào. Nó nhúc nhích vành tai, bắt cái đầu nhỏ xíu suy nghĩ một lát, rồi quyết định chậm rãi bước vô.
Harry thì thầm với Ron:
- Chìa khóa còn gắn trong cửa. Mình khóa cửa nhốt nó lại?
- Điên à. Hermione đang ở trong đó – Ngọc minh đá vào mông Harry một cái, rồi lao vào phòng vệ sinh.
Khi nó vừa lại gần cửa, một tiếng thét làm trái tim của nó nhảy nhanh
hơn. Minh đạp bay cửa phòng rồi lao vào. Hermione đang co rúm ở một góc
tường, vẻ mặt như sắp chết giấc tới nơi. Con quỷ khổng lồ đang bước tới
trước mặt cô bé, tay chân nó đập đổ những bồn cầu chung quanh.
Minh quát lớn
- Con quỷ gớm ghiếc, nhìn tao nè. Bắt nạt một cô bé mày thấy vui lắm hả, sao không tìm những đối thủ tầm cỡ với mày ấy
Con quỷ gào lên một tiếng, vung cái chày to đùng đập về phía Ngọc Minh, trong tiếng thét tuyệt vọng của Hermione:
- Không... Minh....!!!
Ngọc Minh dễ dàng bị con quỷ đập trúng thế sao. Tất nhiên là không. Nó
cởi chiếc áo choàng, ném vào mặt con quỷ khổng lồ. Bị che mắt, con quỷ
khựng lại trong đôi chút. Ngọc Minh chỉ chờ có thế, lập tức lao vụt lên, nắm tay lại tung 1 cú đấm thẳng vào xương ống chân của con quỷ. Crac!
Một tiếng gãy vang lên, xương chân con quỷ bị Minh đấm gẫy, cả núi thịt
khổng lồ đó đổ xuống người cậu. Minh né ra, lại vung chân lên dồn nội
lực đá ra một đá. Con quỷ như bao cát bay thẳng vào tường, giãy giụa cố
đứng lên. Ngọc Minh lúc này lại lao đến, hung hăng giơ chân lên cao nện
gót xuống, đạp gẫy nốt xương chân còn lại của con quỷ. Tiếng con quỷ gào thét thảm thiết vang khắp nhà vệ sinh nữ, đinh tai nhức óc. Lúc này,
con quỷ đã hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, Ngọc minh mới lui lại. Nó
nhặt cái áo choàng lên từ dưới đất, chiếc áo đã bị rách, lại dính đầy
nước dãi của con quỷ, và đang bốc mùi thật kinh khủng.
Ron, Harry và Hermione trợn tròn mắt nhìn trọn bộ phim võ hiệp đậm chất
Hồng Kông mà Minh vừa biểu diễn, không nói được lời nào. Ai mà có thể
tin một đứa bé 11 tuổi có thể đá một con quỷ khổng lồ như đá bóng như
vậy chứ. Hermione lao lên, ôm chặt lấy cổ của Minh mà khóc lớn. Thằng bé bị bất ngờ trong phút chốc, rồi cũng vòng tay ôm lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ
lưng của Hermione.
Bỗng có tiếng cửa đóng mở rầm rầm và tiếng chân người dồn dập. Cả lũ vội quay đầu nhìn ra. Trong lúc đánh nhau, chúng đã không để ý đến tiếng ồn do Minh gây ra, nhưng hẳn nhiên người trên lầu đã nghe thấy tiếng con
quỷ rống và tiếng va đổ. Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall chạy ào
vô phòng, theo sát bà là giáo sư Snape và giáo sư Quirrell. Vừa nhìn
thấy con quỷ là ông Quirrell phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục
xuống cạnh một cái bồn cầu, ôm lấy ngực.
Thầy Snape cúi xuống xem xét con quỷ. Giáo sư McGonagall nhìn Ron và Harry, lại quay sang nhìn Minh và Hermione, rồi trợn mắt khi thấy 2 đứa nó ôm nhau. Bà hắng giọng
- Trò Hermione, trò có thể buông Ngọc Minh ra trong chốc lát không
Hermione vội vàng buông cổ Ngọc Minh ra, hai tay nắm góc áo, gương mặt
đỏ bừng như trái táo chín, làm Minh cảm giác muốn cắn một cái. Giáo sư
Mc Gonnagall lúc này cực kỳ giận dữ. Môi bà trắng bệch
- Các con nghĩ ra cái trò gì vậy hả?
Giọng bà lạnh băng. Harry nhìn Ron, lại nhìn sang Minh, không biết nói gì
- May mà các con chưa bị nó giết chết. Tại sao không chịu ở trong phòng ngủ?
Thầy Snape nhìn Harry bằng ánh mắt dữ tợn, Harry nhìn xuống sàn nhà. Lúc thầy nhìn sang Minh, nó chỉ nhẹ mỉm cười gật đầu với ông, điều này
làm thầy Snape bị giật mình, ánh mắt của Minh như nói với thầy “EM biết
hết rồi đấy, em ủng hộ thầy”. Thầy Snape đằng hắng giọng, hỏi
- Ai làm đây?
- Thưa giáo sư, là em – Minh trả lời.
Cả giáo sư Mc Gonnagall, giáo sư Snape và lão Quirrell đều trợn mắt nhìn Ngọc minh. Cuối cùng giáo sư Mc Gonnagall định thần lại, đằng hắng một
tiếng rồi hỏi
- Các con trả lời đi, tại sao không ở trong phòng ngủ
Hermione vừa định trả lời, Ngọc minh đã giành trước
- Con bị đi lạc, là các bạn ấy đi tìm con, thưa giáo sư
Thầy Snape nghiêm khắc nhìn Minh, gằn giọng:
- Thật sao?
Minh đứng thẳng, nghiêm túc nhìn vào mắt ông, gật đầu
- Vâng, đó là sự thật, thưa giáo sư.
- Vậy còn con quỷ khổng lồ thì sao?
- Nó đuổi theo Hermione chạy vào phòng vệ sinh, con chỉ tự vệ mà thôi – Minh nói
Mọi người im lặng. Tự vệ mà đánh gãy cả hai chân của nó, bây giờ con quỷ vẫn còn đang gào thét đau đớn. Cả 3 vị giáo sư đều nghĩ con quỷ này
thật không may, ai bảo nó trêu chọc đối tượng của tên quái vật này. Nếu
con quỷ khổng lồ biết nói, nó sẽ nói nó thật oan uổng, nó chỉ xem xét cô bé đang khóc lóc này thôi, ngờ đâu thằng nhóc đó xông vào, không nói
không rằng trêu tức nó, lại đánh gẫy chân nó...
- Trong tình huống như vậy – giáo sư Mc Gonnagall nói, giọng bà đã có
chút mềm xuống – Hermione, Harry, Ron, mỗi đứa được cộng 5 điểm cho nhà
Gryffindor vì tinh thần vì bè bạn. Còn con – bà quay sang Minh – con
được cộng 20 điểm, vì là học sinh năm nhất mà đánh bại quỷ khổng lồ. Các con nên quay về ký túc xá, học trò đang tiếp tục ăn mừng ở trong đó.
Cả lũ ra khỏi phòng, Ron và Harry cứ quấn lấy Minh hỏi về mấy chiêu thức mà nó dùng để hạ gục con quỷ, còn Hermione cúi đầu đi đằng sau. Đến bức tranh bà béo, Harry hô lên mật khẩu, rồi nó cùng Ron vội chui vào. Minh vừa định quay đi thì đột nhiên Hermione ôm cổ nó, đặt lên môi nó một nụ hôn dài, rồi xấu hổ quay lưng chạy biến mất. Minh sững sờ dùng tay sờ
lên khóe môi, rồi mỉm cười, quay lưng đi về phía nhà Slytherin, trong
tiếng càu nhàu của bà béo:
- Ôi giời, Học sinh bây giờ...