Đợi khi Harry cùng mụ Rita
chui vào trong căn phòng chứa chổi rồi, Minh mới đi đến bên cạnh cô gái trường Dumstrang, dường như tên là Mirinda Maselova thì
phải, mỉm cười nói:
- Xin chào, tôi tên Minh, Phan Ngọc Minh.
- Chào! – cô gái lạnh nhạt trả lời, rồi xoay người đi ra một chỗ khác.
Minh xấu hổ sờ tay lên mũi, lần đầu tiên nó bị con gái lơ lớ
lờ... Đúng lúc này thì thằng nhóc cao gầy đi lại, miệng nhếch lên, cười rõ gian và nói:
- Xin chào cậu, tôi là Mikhalovisk, rất vui được làm quen với cậu!
Minh đang phiền muộn vì bị con gái làm lơ, liền giận chó đánh mèo, lạnh lùng nói:
- Không có hứng thú!
Sau đó quay lưng bỏ đi. Trong mắt của Mikhalovisk hiện lên những
tia tức giận, âm tàn, nhưng hắn cũng nén lại, quay lưng đi về
một góc khác.
Vào lúc này thì cánh cửa căn phòng bên cạnh mở ra, cụ
Dumbledore đi ra, không nhìn thấy Harry Potter, đôi mắt cụ khẽ
nhíu lại, rồi cụ đi thẳng đến căn phòng chứa chổi, mở cửa ra, nói gì đó rồi kéo Harry đi ra ngoài.
Harry vừa thoát khỏi nữ phóng viên Rita dây dưa, lập tức đi lại phía Ngọc Minh, vẻ mặt đầy tức giận:
- Thật là khó chịu, cô ta làm mình phát điên.
- Yên tâm – Minh thò tay vào túi áo chùng của Harry, lấy ra
chiếc máy ghi âm – có thứ này, chúng ta thừa sức để cho cô ta
mất việc bất cứ lúc nào. Cứ để cô ta nhảy nhót thêm một lát
nữa.
Ông Bagman vẫy tay, chỉ vào mấy cái ghế đặt gần cửa và nói:
- Ngọc Minh, Harry, lại đây và ngồi xuống đi.
Đợi khi tất cả các quán quân đã ngồi yên vị rồi, cụ Dumbledore mới đứng vào vị trí của cụ ở bàn của ban giám khảo và
nói:
- Tôi xin giới thiệu ông Ollivander. Ông sẽ kiểm tra đũa của các thí
sinh để đảm bảo rằng những cây đũa phép ấy ở trong tình trạng tốt đẹp
trước khi cuộc thi bắt đầu.
Một vị pháp sư già có đôi mắt to màu xanh xám vốn đang đứng
lặng lẽ bên cửa sổ liền tiến đến. Đó là ông chủ tiệm đũa
phép Olivander, người nhớ rõ từng cây đũa phép bán ra trong
tiệm của ông, người không hề bình thường như mọi người vẫn
nghĩ. Ông Olivander bước ra khoảng trống ở giữa phòng, nói:
- Cô Delacour, vui lòng cho xem đũa phép của cô.
Fleur Delacour lướt đến gần ông Ollivander và đưa ông cây đũa phép .
“Hừm…” Ông xoay cây đũa phép giữa những ngón tay như xoay một cây gậy và đầu đũa phát ra một số tia sáng màu hồng và màu vàng kim. Rồi ông đưa
nó đến gần mắt ông hơn, kiểm tra nó rất ư cẩn thận. Ông nói nhỏ: “Phải,
chín phân rưỡi… không bẻ cong được… gỗ hồng… và chứa… ái chà…” Fleur
nói: “Một zợi tóc của một nàng tiên nữ. Một trong những zợi tóc của bà
nội cháu. Điều này sẽ làm cây đũa phép có tính khí thất
thường... nhưng... khá hợp với cháu”
Ông Ollivander vuốt ngón tay dọc theo cây đũa phép, hiển nhiên là để
kiểm tra những vết trầy xướt hay sần sùi. Rồi ông lẩm bẩm: “Orchideous!” ( Có nghĩa là: “Trổ hoa!” ) và một chùm hoa nở ra ngay ở đầu đũa.
Ông Ollivander hái chùm hoa và đưa trả Fleur cây đũa phép cùng chùm hoa:
“Rất tuyệt, rất tuyệt, nó hoạt động hoàn hảo. Cậu Diggory , xin mời cậu tiếp theo.”
Fleur lướt trở về chỗ ngồi, mỉm cười với Cerdic khi đi ngang qua anh chàng này.
Ông Ollivander cầm cây đũa phép Cerdic đưa ông một cách nhiệt tình hơn:
“À, đây là cây đũa phép do chính tôi chế tạo ra, đúng không? Đúng rồi,
tôi nhớ nó rõ lắm. Chứa một sợi lông duy nhất của một con bạch kỳ mã đực đặc biệt xinh đẹp… ắt phải có đến mười bảy tay; suýt nữa bị nó húc bằng sừng khi tôi tìm cách nhổ lông đuôi của nó. Mười hai phân một phần tư…
tro… đàn hồi thoải mái. Nó ở trong tình trạng tốt đẹp… Cậu chăm sóc nó
thường xuyên hả?”
Cerdic nhoẻn miệng cười: “Cháu mới đánh bóng nó tối hôm qua.”
Từ đầu đũa phép của Cerdic , ông Ollivander phóng ra một luồng khói bạc
cuộn tròn ngang qua căn phòng để tuyên bố là ông rất hài lòng. Xong, ông nói: “Xin mời cậu Krum.”
Viktor Krum đứng dậy, lừ đừ đi về phía ông Ollivander, vai u gồ lên,
chân vịt bè bè, anh chìa mạnh cây đũa phép ra cho ông Ollivander rồi
đứng yên cau có, hai tay thọc túi áo chùng. Ông Ollivander nói:
“Hừm… Nếu tôi không lầm thì đây là tác phẩm của Gregorovitch. Ông ấy là
một nhà chế tạo đũa phép tài hoa, mặc dù phong cách của ông ta không khi nào… Nhưng dù sao đi nữa…” Ông giơ cây đũa phép lên xem xét nó trong
một phút, trở tới lật lui cây đũa phép trước mặt. Ông nói với Krum :
“Chà… gỗ cây trăn và sớ tim rồng, đúng không?”
Krum gật đầu. “Hơi dầy hơn so với những cây đũa người ta thường thấy…
rất cứng cỏi… Mười phân một phần tư… Avis (có nghĩa là : “chim bay!” )
Cây đũa phép bằng gỗ trăn phát ra một tiếng nổ như súng nổ, một mớ chim
nhí chấp chới cánh bay ra từ đầu đũa phép và bay xuyên qua cửa sổ vào
luồng ánh sáng óng ả như nước tuôn. Ông Ollivander đưa trả lại Krum cây
đũa phép , nói: “Nào, cô Sapience, đũa phép của cô!”
Nhận đũa phép từ tay của cô gái, ông Ollivander cười nói: “Chà
chà, lông đuôi Phượng Hoàng, lông bờm của Bạch Kỳ mã, gỗ của
cây tùng ngàn năm, linh hoạt, nhẹ nhàng khoan khoái” Ông vẫy đũa phép, đọc thần chú “Amos”, ánh sáng lóe lên từ đầu cây đũa
phép của Sapience. Ông Ollivander hài lòng, gật đầu đưa trả đũa
phép cho cô.
“Tiếp theo là ai nào... à, cậu Ngọc Minh, mời cậu cho tôi xem
cây đũa phép nào” Ngọc Minh mỉm cười đưa cây đũa phép màu bạc
của mình cho ông. Ông Ollivander tiếp nhận đũa phép, vuốt ve nó
và lẩm bẩm: “Cái này là tác phẩm xuất sắc nhất của ta hồi 60 năm
trước, kết hợp máu phượng hoàng, lông đuôi ác mộng, gân rồng đuôi gai
Hungary. Nửa chính, nửa tà.... Tốt lắm, rất tốt” Ông cũng dùng một phép thuật nhẹ nhàng để kiểm tra đũa, rồi đưa trả nó cho Minh.
Tiếp đến là tên gầy khẳng Mikhalovisk. Cầm chiếc đũa của hắn,
ông Ollivander trầm ngâm rồi nói: “Gỗ của cây tầm ma, lông của
chó địa ngục, râu cằm của nhân dương... chà, chiếc đũa này khá là xảo quyệt đấy, cậu cầm nó phải cẩn thận nhé” rồi ông
cầm đũa vẩy vẩy, phóng ra một tia sáng bảy sắc như cầu vồng,
rồi đưa trả cho chủ nhân của nó.
“Cậu Tristant, còn cây đũa của cậu...” Ông Ollivander tiếp nhận
chiếc đũa của Tristant rồi bắt đầu nói: “Thân của cây ma tầm
gửi, lông cánh trái của một con bằng mã hoàng gia, trang trí
bằng hạt của cây Maccesto, quả cảm và chính trực, giống như
tính cách của cậu vậy. Cảm ơn!” – Ông già đưa trả lại cây đũa
cho Tristant, rồi cầm lấy đũa của cô nàng trường Dumstrang, trầm ngâm một lát rồi ngạc nhiên nói nói “Thật khó tin, cây đũa
này được làm từ rễ của cây Yggdrasil, có tóc của Ác Mộng,
lông đuôi Kỳ Lân Bóng Tối nhưng lại được khảm lời chúc phúc
của chúng thần, trong lõi hẳn là thêm... một giọt, không, là
một giọt rưỡi, nước mắt của bạch kỳ mã... thật là một cây
đũa phép thần kỳ... Sa đọa, lại thánh thiện... đường ranh mong
manh. Tuyệt tác! Nó là một trong mười tác phẩm của nhà làm
đũa phép nổi tiếng Borhimir phải không?”
Miranda kiêu ngạo đáp: “Borhimir là cha của ta!”
Ông Ollivander gật đầu, vung vẩy đũa phép, gọi ra một bầy chim
bồ câu rồi đưa trả đũa cho cô bé, rồi đi đến chỗ Harry Potter...
Đôi mắt xanh xám của ông Ollivander thình lình sáng rực. Ông kêu lên:
“Aaaa, đúng rồi. Đúng, đúng, đúng mà. Tôi nhớ rõ lắm mà. Cây đũa phép
này, được làm từ cây ô-rô, dài mười một phân, chứa một chiếc lông phượng hoàng duy nhất. Nó là anh em sinh đôi với... mà thôi – định nói
đến cây đũa phép của Voldemort, nhưng nhìn ánh mắt của Harry,
ông Ollivander lại thôi, nói tiếp -... được rồi, được rồi, đũa
của cậu đây” Đưa đũa phép cho Harry sau khi đã thử nghiệm đầy
đủ, ông Ollivander lui ra khỏi sân khấu, còn các quán quân thì
trở về nơi nghỉ của mình.
Bài báo của Rita Skeeter đã lên khuôn, toàn bộ đều là những lời bịa đặt, như là:
“Em cho là em có được sức mạnh truyền từ cha mẹ em. Em biết cha mẹ sẽ
rất tự hào nếu họ có thể nhìn thấy em lúc này… Vâng… đôi khi vào ban đêm em vẫn khóc vì nhớ họ. Em thật xấu hổ phải nhìn nhận điều đó… Em biết
không có cái gì có thể làm hại em trong cuộc thi đấu, bởi vì cha mẹ sẽ
phù hộ em…”
“Harry rốt cuộc cũng tìm được tình yêu ở trường Hogwarts. Bạn thân của
Harry là Colin Creevey nói rằng hiếm khi nào thấy Harry không cặp kè với Hermione Granger, một cô bé xuất thân Muggle , xinh đẹp tuyệt vời, và
cũng như Harry , là một trong những học sinh giỏi nhất trường.”
“Harry có mối quan hệ thân thiết với người thừa kế của
Slytherin, một đứa trẻ mồ côi, và có vẻ cô Granger không thỏa
mãn với sự nổi tiếng của Harry, vẫn có sự qua lại cùng kẻ
thừa kế thần bí này”
Vụ này quả thật làm Minh nổi điên, mụ Rita đụng đến Harry thì
thôi, lại dám kéo cả Hermione vào cuộc thì Minh không thể tha
thứ được nữa... Nhưng lí trí nói với Minh... Nhịn, nhịn, phải
nhịn... Có nhiều lá thư hét đã gửi đến để mắng Hermione, tất
cả đều bị Minh dùng ma pháp nổ tung trước mặt mọi người trong
đại sảnh, khiến mụ Rita chột dạ, quyết định hủy bỏ kế hoạch
phỏng vấn Minh và Hermione. Ai biết Minh sẽ làm điều gì nếu nó nổi điên lên chứ. Mụ Rita cũng không nghĩ mình mạnh hơn con tử
xà Basilisk của Slytherin đâu.
Một ngày trước ngày thi đấu, khi Minh vừa rời khỏi lớp học cổ ngữ Rune thì Harry hớt hải chạy tới, kéo tay Minh vào một góc rồi thì thầm: “Rồng, bài thi đầu tiên là rồng. Họ có chín
con rồng, đủ loại, và chúng ta phải đối phó với chúng.”
Minh mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ vai Harry rồi quay đi, nói:
- Hãy thể hiện cái mà cậu mạnh nhất, không ai bắt cậu trực
diện đối mặt với chúng cả. Dùng cái này – Minh chỉ vào đầu
của nó – và cho mọi người thấy sức mạnh của cậu!