Sự kiện bạo loạn đêm
Quidditch chỉ là một khúc nhạc nhẹ, không ảnh hưởng gì nhiều
đến Minh. Tất nhiên là với bộ Phép thuật thì đó là một
chuyện khác, nhưng tại sao Minh phải quan tâm chứ. Đối với Minh
thì bộ càng loạn càng tốt, không phải sao.
Minh lúc này đang đứng trong sân ga, lưng dựa vào một cây cột,
ánh mắt nhìn xa xăm. Những ký ức lướt qua trong đầu nó: Năm
thứ nhất giao đấu với Voldemort và Quirell, đánh cắp đá phù
thủy, gặp Andrean và Nhóc, năm thứ hai gặp linh hồn của Merlin
và lấy được gien của Garuda, năm thứ ba nhận được truyền thừa
của Atlantis, giải oan cho Sirius Black, hồi sinh Tom Riddle... và
gần đây nhất là Quidditch thế giới. Nghĩ đi nghĩ lại, thế giới này đang vì nó mà thay đổi quá nhiều. Chỉ hy vọng năm nay...
- Xin chào! Cậu hẳn là Ngọc Minh, năm thứ tư nhà Slytherin,
người được gọi là người thừa kế của Slytherin phải không?
Một thanh âm vang lên, và khi Minh ngẩng đầu lên, nó phát hiện một anh chàng tóc vàng đang mỉm cười nhìn Minh.
- Vâng, chính là tôi. Xin lỗi anh là...
- Xin tự giới thiệu, tôi là Cedric Diggory, học sinh năm thứ sáu nhà Hufflepuff!
À, thì ra là kẻ xấu số này. Minh mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy tay của Cedric.
- Chào anh. Như anh đã biết, tôi là Ngọc Minh.
Cedric cùng Ngọc Minh nói chuyện một lát, lại trở về vị trí
của mình. Chuyện này thực sự là rất bình thường, vì hai năm
gần đây Minh đã thu hút khá nhiều học sinh Hogwart mới tốt
nghiệp về làm việc cho cậu, lương cao, đãi ngộ tốt, thế nên
học sinh năm thứ sáu, thứ bảy đến tìm Minh nói chuyện, trao
đổi, đặt quan hệ là bình thường. Đặc biệt là sau các bài trợ giảng Muggle học thì khoảng cách giữa Minh và học sinh các
nhà lại càng gần, phải nói bây giờ Minh có thể coi là đứng
giữa bốn nhà, học sinh nhà nào cũng có cảm tình với nó,
không nhiều thì ít.
Chuyến xe đến Hogwart bình thường như cân đường hộp sữa, không
có chuyện gì xảy ra cả. Minh ngồi khoanh chân trên giường của
nó, vận chuyển nội lực chạy khắp cơ thể. Tom ngồi bên cạnh,
đọc sách, đồng thời cũng làm hộ pháp cho Minh.
Đoàn tàu chạy chậm dần, chậm dần, rồi cuối cùng cũng ngừng
hẳn. Minh lúc này mới mở mắt, xả công, chậm rãi đứng dậy,
khoác áo choàng lên rồi lấy từ trong nhẫn ra ba chiếc ô màu
đen, đưa cho Tom một cái, tự mình cầm một cái. Bên ngoài, mưa
ào ào như trút nước.
- Có vẻ ngươi qua lại với cô nàng Andrean đó, cũng học được phép tiên tri nhỉ – Tom cầm lấy ô, nói.
- Ha ha – Minh khẽ mỉm cười, không lẽ nói ta biết là do đọc truyện...
Vương Minh Thy đang chuẩn bị chạy ào qua chỗ mưa bẩn, thì một
bóng râm đã bao phủ lấy đầu nàng. Minh rất galanx mỉm cười và
nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, xin phép cho ta đưa nàng qua chỗ đường trơn này nhé!
- Cảm ơn, thưa quý ngài – Thy mỉm cười đáp lễ, nắm lấy tay của Minh.
Chiếc ô còn lại Minh định đưa cho Pansy và Hermione che chung,
nhưng hai cô nàng không chịu, mà lại cố lách vào chung ô với
Minh và Thy, kết quả là Minh đành phải xòe hai cái ô hai tay,
cố che cho cả bốn đứa. Dưới sự bảo vệ của Minh, ba nàng không
hề bị bắn bẩn một chút nào, nhưng Minh thì... Hai vạt trước
và sau của chiếc áo chùng của nó, bùn bắn đầy giống như sô cô la, trông thật thảm hại. Hộ tống Thy và Hermione về xe của họ, Minh mới cùng Pansy chui vào một chiếc xe. Trong xe, Malfoy và
hai tên đồ đệ đã ngồi sẵn. Vừa bước vào thùng xe, Minh đã rút đũa phép và hô:
- Phục hồi như cũ!!!
Lập tức những vết bẩn trên áo của Minh và đám Malfoy lập tức
biến mất, quần áo trở nên khô ráo và thoáng khí.
Minh lúc này mới mỉm cười gật nhẹ đầu rồi ngồi xuống, tựa vào vai Pansy và... ngủ thiếp đi.
Một lát sau, xe ngựa dừng lại, Pansy đánh thức Minh dậy. Cả năm đứa nó xuống xe, vội vã phóng vọt lên mấy bậc thềm đá, vào tiền
sảnh, nơi được thắp sáng bằng những ngọn đuốc, trông giống như một cái
hang động rộng mênh mông, với những cầu thang bằng cẩm thạch vô cùng
tráng lệ.
Một cái bong bóng nước được ném hướng về đám trẻ, và có
tiếng kêu hoảng hốt vang lên. Minh lập tức rút đũa phép, chĩa
về yêu tinh Peaves và quát lớn:
- Trói gô lập tức!
Từ trong không khí xuất hiện mấy sợi dây thừng bao vây lấy con
yêu tinh, trói gô nó lại. Con yêu đang trôi lơ lửng phía trên đầu mọi người ở độ cao khoảng sáu thước trong hình thù một con người nhỏ thó,
đội cái nón viền hoa và đeo một cái nơ con bướm màu cam bị rơi xuống
đất, không ngừng giãy dụa, lăn lộn và kêu thét. Minh lại dùng
phép di chuyển cầm con yêu ném mạnh ra ngoài cửa, cho nó tắm
mưa một lát, chắc yêu tinh cũng không bị bệnh đâu. Sau đó nó
mỉm cười cất đũa phép vào tay áo, nắm tay Pansy đi về phía
đại sảnh đường trong ánh mắt khâm phục của học sinh các nhà.
Đại sảnh đường trông lộng lẫy như trước giờ vẫn vậy, được trang hoàng
tráng lệ cho bữa tiệc khai giảng niên học. Dĩa vàng và cốc vàng óng ánh
trong ánh sáng của hàng trăm và hàng trăm ngọn nên lơ lửng trong không
trung phía trên các bàn tiệc. Học sinh đã ngồi đầy bốn dãy bàn dài của
bốn nhà, đang đấu láo tưng bừng. Phía đầu đại sảnh đường là cái bàn dài
thứ năm, dành cho các giáo sư, họ chỉ ngồi dọc một cạnh bàn, để tất cả
đều đối diện với học sinh của mình. Trong Đại sảnh đường này ấm hơn
ngoài tiền sảnh rất nhiều. Minh dắt Pansy đi ngang qua những dãy bàn
đầy học sinh của nhà Gryffindor , nhà Ravenclaw , nhà Hufflepuff, và
ngồi xuống chung với những học sinh khác của nhà Slytherin ở tuốt đầu
kia của Đại sảnh đường. Tụi nó ngồi kế bên con ma nhà Slytherin là
Nam-tước-đẫm-máu.
Minh để ý thấy có một ghế trống, đó là ghế của giáo sư dạy
bộ môn Muggle học, bà Charity. Có chuyện gì vậy nhỉ? Minh tự
hỏi.
Minh đưa mắt rà kỹ từng người ngồi trên bàn giáo sư. Này là giáo sư
Flitwick nhỏ xíu lùn xủn, dạy môn Bùa chú, đang ngồi trên một đống nệm
kê cao ngất, ngay bên cạnh giáo sư Sprout, dạy môn Thảo dược học, đội
một cái nón lệch trên mái tóc xám phất phơ. Giáo sư đang nói chuyện với
giáo sư Sinistra của bộ môn Thiên văn học. Bên cạnh giáo sư Sinistra là
gương mặt vàng bủng, mũi khoằm, tóc bóng nhẫy của bậc thầy độc dược là
giáo sư Snape. Kế bên thầy Snape là một cái ghế trống mà Minh đoán chắc
là ghế của giáo sư McGonagall . Ngồi bên cái ghế kế bên đó, ở vị trí
ngay giữa bàn, là giáo sư Dumbledore , ngài hiệu trưởng, cụ có mái tóc
và bộ râu dài lượt thượt màu bạch kim óng ánh dưới ánh nến. Bộ áo chùng
màu xanh lục thăm thẳm của cụ được thêu nhiều trăng sao. Những đầu ngón
tay dài và gầy của cụ chạm vào nhau để đỡ cái cằm của cụ. Và cụ ngồi đó, đăm đắm nhìn lên trần nhà qua đôi mắt kiếng hình nửa vầng trăng, như
thể cụ đang trầm tư mặc tưởng. Cái trần đã được phù phép cho giống hệt
bầu trời bên ngoài. Những đám mây đen và tím bầm cứ xoáy cuồn cuộn ngang qua trần nhà, và cứ một chuỗi sấm vọng nổ ra bên ngoài trời thì lại một tia chớp ngoằn ngoèo nháng ngang qua cái trần Đại sảnh đường. Đột
nhiên, cụ Dumbledore cúi xuống, nhìn Minh và mỉm cười nói:
- À, xem ai đến rồi nào. Đến đây, Ngọc Minh. Lại chỗ ta này! – cụ vẫy vẫy tay nói.
Ngọc Minh đứng dậy, tiến đến chỗ cụ Dumbledore, lễ phép hỏi:
- Có việc gì vậy thưa giáo sư?
- Ta đã gửi cú cho trò, nhưng có vẻ trò chưa nhận được thư.
Chuyện là giáo sư Charity bị những bài giảng của trò kích
thích, đã thu ghém đồ đạc và tiến hành đi vòng quanh thế giới của Muggle để tìm hiểu, học tập. Kết quả là bộ môn này bị
trống, và ta không biết trò có vui lòng tiếp nhận vị trí giáo viên hợp đồng cho bộ môn này, ít nhất là cho đến khi ta tìm
được người mới hay không?
Minh ngạc nhiên, nhìn sâu vào ánh mắt của cụ Dumbledore một chút, rồi khẽ gật đầu:
- Vâng, em đồng ý!
- Tốt lắm, vậy thì trò hãy ngồi xuống cái ghế cạnh thầy
Flitwick kia nhé. Ta cũng đã thu xếp ký túc xá riêng cho trò
rồi, tất nhiên, nếu muốn trò có thể ở trong mật thất – Cụ
Dumbledore vui vẻ nói.
- Vâng, cảm ơn giáo sư – Minh mỉm cười, đi đến bên cạnh thầy
Flitwick và ngồi xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của học sinh
tất cả các nhà.
Sau lễ phân loại chấm dứt, thầy Dumbledore đứng dậy, khẽ vỗ đũa phép và nói:
- Thầy chỉ nói nhanh hai câu thôi. Năm nay chúng ta có hai giáo
viên hợp đồng mới, Ngọc Minh thay cho giáo sư Charity dạy môn
Muggle học – giáo sư tạm ngừng vì tiếng vỗ tay và hoan hô ầm ĩ từ phía các nhà như muốn nổ tung đại sảnh đường, nhất là khi Ngọc Minh đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào một chút. Thầy
Dumbledore phải gõ nhẹ cái đũa phép của thầy để giữ trật tự – và thầy Moody sẽ dạy các trò môn phòng chống nghệ thuật hắc
ám, nhưng có vẻ thầy ấy chưa đến thì phải. Bây giờ thì...
đánh chén thôi!
Đám học sinh bắt đầu ăn uống, Minh cũng khẽ cầm cốc lên, ưu
nhã thưởng thức một ngụm, nói chuyện với thầy Flitwick về
lịch sử Hogwart, đôi khi liếc liếc mắt về phía Hermione, Vương
Minh Thy và Pansy. Hai cô bé nhà Slytherin thì không sao, nhưng
Hermione thì đang tỏ ra rất tức giận, nói liến thoắng gì đó.
Và Minh thì biết rõ là có chuyện gì. Ôi, ủy ban nhân quyền...
í... lộn rồi, là gia tinh quyền... mới được thành lập ấy mà.
Buổi học Muggle học sắp tới, nó đã đặt ra giáo trình rồi, đó là La Mã và chế độ chiếm hữu Nô lệ.
Khi món bánh cũng đã vơi đi và những mẩu vụn cuối cùng cũng biến mất
trên những cái đĩa giờ đã trở nên sạch bóng, cụ Dumbledore lại đứng dậy. Tiếng đấu láo ồn ào đang vang đầy Đại sảnh đường bỗng đột ngột lắng đi
hầu như ngay tức thì, và người ta chỉ còn có thể nghe tiếng gió hú và
tiếng mưa gào mà thôi. Cụ Dumbledore mỉm cười với mọi người, nói:
“Thế nhé! Bây giờ thì ai ai cũng đã ăn uống no nê Tôi phải lập tức lưu ý các trò tập trung chú ý để tôi thông báo vài điều. Ông Filch, thầy giám thị của trường, đã yêu cầu tôi báo cho các trò biết rằng danh sách các
thứ cấm bên trong tòa lâu đài trong niên học này đã được bổ sung, bao
gồm thêm Yo-yo Kêu gào, Dĩa có răng nanh, và Gậy nện đau hoài. Danh sách đồ cấm đầy đủ có bốn trăm ba mươi bảy món, tôi nhớ vậy, và có thể tham
khảo trong văn phòng thầy giám thị Filch , nếu như có trò nào muốn coi
thử.”
Góc miệng của cụ Dumbledore hơi nhếch lên. Cụ tiếp tục nói:
“Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng
trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade . Tôi cũng
lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên-nhà.”
“Cái gì?”
Harry há hốc miệng. Nó nhìn qua Fred và George cùng những thành viên
khác trong đội Quidditch . Họ nhóp nhép miệng nói gì đó với cụ
Dumbledore mà không thốt được lời nào, hiển nhiên là ai cũng sửng sốt
đến nỗi không nói gì được. Cụ Dumbledore tiếp tục:
“Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch Liên-nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt
đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này
sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên… Nhưng mà tôi
chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui
mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts …”
Nhưng vừa đúng lúc đó, một tràng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, và
cánh cửa Đại sảnh đường mở bung ra. Một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân liệm kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Mọi cái đầu trong Đại sảnh đường đều quay về phía kẻ
xa lạ đó. Thình lình ánh chớp ngoằn ngoèo nháng lên trên trần Đại sảnh
đường soi rọi người khách lạ. Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng
mình lắc đầu để rảy nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới
bàn dành cho các giáo sư. Mỗi bước đi của người lạ mặt dội một âm thanh
đùng đục suốt dọc sảnh đường. Đến cuối dãy bàn dài, quẹo phải, rồi nặng
nề lê bước về phía cụ Dumbledore. Một ánh chớp nữa nhá ngang trần, trong ánh chớp, gương mặt của người đàn ông nhìn như bức hình chạm nổi sắc
cạnh, dường như thể nó được khắc trên một tảng gỗ đã dầm sương giãi
nắng, dưới bàn tay của một gã nào đó biết rất lờ mờ cái gọi là “nhân
diện”, và tuyệt chẳng có tí tài đục đẽo nào. Mỗi phần da đều như vết
thẹo. Cái miệng trông giống hệt một vết cắt méo xệch, cùng cái mũi bị
lẹm đi hẳn một mảnh to. Nhưng chính đôi mắt người mới khiến y trông đáng khiếp. Một trong hai con mắt nhỏ xíu, u ám, và sáng quắc. Con mắt còn
lại to, tròn như đồng xu, màu xanh nê-ông sáng choang. Con mắt xanh da
trời chuyển động không ngừng. KHông thèm chớp lấy một cái, nó cuộn lên,
cuốn xuống, đánh từ bên này sang bên kia, hoàn toàn độc lập với con mắt
thường còn lại. Và khi nó đánh lên ngược hẳn về phía gáy của y, thì chỉ
còn lại một màu trắng dã. Người lạ mặt bước về phía cụ Dumbledore . Y
giơ ra một bàn tay cũng nhằng nhịt thẹo hệt như cái mặt y. Cụ Dumbledore bắt lấy bàn tay đó, miệng lẩm bẩm điều gì mà Harry nghe không ra. Cụ có vẻ đang dò hỏi cái nhân vật lạ lùng này, cái kẻ cứ gật đầu mà tịnh
không mỉm cười, chỉ trả lời bằng giọng rất khẽ. Cụ Dumbledore gật đầu và ra dấu cho người đàn ông một chỗ trống bên phải cụ. Người lạ mặt ngồi
xuống, lắc cho cái bờm tóc xám xịt rũ khỏi mặt, kéo một cái đĩa xúc xích về phía mình, đưa nó lên cái phần còn lại của chiếc mũi, và hít hà.
Đoạn y lấy một con dao nhỏ từ trong cái túi ra, xiên vào đuôi mẩu xúc
xích, và bắt đầu ăn. Con mắt bình thường của y dán chặt lên mấy mẩu xúc
xích, nhưng con mắt xanh da trời vẫn không ngừng xẹt qua xẹt lại trong
hốc mắt, quét qua hết sảnh đường lại tới lũ học trò.
Cụ Dumbledore nói:
- Và đây là giáo sư mới dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, thầy Moody.
Thường thì giáo viên nào cũng phải được đón tiếp bằng những tràng pháo
tay, nhưng lần này tuyệt không có một giáo viên nào, một đứa học trò
nào, ngoại trừ cụ Dumbledore và lão Hagrid . Cả hai cùng vỗ tay, nhưng
tiếng vỗ chỉ vang lên một cách rầu rĩ trong thinh lặng, và hai người
dừng lại rất nhanh. Ai nấy đều như quá sững sờ trước vẻ ngoài kỳ quái
của Moody nên không biết làm gì hơn là chỉ nhìn chằm chằm vào ông. Minh
đành phải đứng lên, vỗ tay phụ họa. Tiếp đó là Tom, rồi đến
bạn bè nó, Pansy, Hermione, Vương Minh Thy, Malfoy, Harry... Cuối
cùng, tiếng vỗ tay vang lên khắp đại sảnh đường.