[Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 44




Khi Minh tỉnh lại cũng là lúc tàu chuẩn bị dừng lại ở ga Hogsmeade. Minh được Tom và Malfoy dìu xuống khỏi đoàn tàu, hai đứa nó không muốn lộ bí mật về nước thuốc hồi phục ma lực trước mặt những người khác. Mặt Minh tái nhợt như không còn giọt máu. Phía trước vang lên tiếng ồm ồm của lão khổng lồ Hagrid

- Học sinh năm thứ nhứt, học sinh năm thứ nhứt đi theo lối này!

Harry, Ron và Hermione cũng lục đục xuống tàu. Nhìn thấy Minh bị dìu hai bên, Hermione sửng sốt chạy lại hỏi thăm. Harry và Ron cũng sốt sắng đi lại phía Minh. Minh mỉm cười yếu ớt nói

- Không sao đâu, mình ổn mà

- Làm sao vậy Minh? Tại đám cai ngục à? – Ron hỏi

- Ừ, Minh vừa dùng thần chú trục xuất cai ngục khỏi đoàn tàu, do đó cậu ấy mới bị ngất đi – Tom nói

Harry cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất. Trong khi nó vì nhìn thấy đám cai ngục mà sợ quá nên mới ngất xỉu, thì Minh vì dùng thần chú trục xuất cai ngục mà kiệt sức ngất đi, thế mà Harry còn cảm thấy mừng vì tưởng rằng mình không phải là người duy nhất bị hù đến ngất chứ.

Năm nay không đi bằng thuyền đến Hogwart nữa, mà dùng xe ngựa do những con vong mã kéo. Đây là sinh vật duy nhất Minh không lấy được gien trong rừng cấm, là do chỉ có người đối diện với cái chết mới nhìn thấy được vong mã mà thôi. Mà kể cũng lạ, Minh đã chết một lần, hồi sinh lại thì cũng tính là người đã đối diện với cái chết, tại sao vẫn không thể nhìn thấy vong mã nhỉ. Hay là thân thể này chưa từng trải qua việc đó nên không tính chăng? Cỗ xe cứ dằn xóc, lắc lư suốt cả quãng đường từ Hogmeade đến cổng trường Hogwart. Trên xe thoang thoảng mùi mốc và rơm rạ, khiến những đứa trẻ xuất thân quý tộc nhà Slytherin phải nhăn mày, lẩm bẩm. Minh cũng khẽ chun mũi, nói với Tom

- Ngươi có thấy là thầy Dumbledore tiết kiệm quá mức không? Thầy còn không trả tiền vệ sinh xe nữa.

- Nếu ngươi là người chiến đấu chống lại giáo sư, ngươi mới biết được ông ta tiết kiệm đến mức nào. Đã từng có lần ta cùng ông ấy giao đấu, ta đốt cháy hơn nửa cái mũ chóp nhọn của ông ta, nhưng lần sau gặp lại, ông ta vẫn đội cái mũ ấy, không hề thay thế nó, chỉ dùng giấy và vải sửa lại qua loa mà thôi – Tom hoài niệm kể

Cỗ xe khập khểnh tiến về phía đôi cánh cổng sắt nguy nga được trang trí lộng lẫy, hai bên có hai cột đá mà trên cùng là tượng của đôi lợn lòi có cánh. Minh cũng nhìn thấy thêm hai tên giám ngục Azkaban cao lêu nghêu và trùm đầu kín mít đứng gác ở hai bên. Minh hừ lạnh một tiếng, nói nhỏ với Tom:

- Đám Cai ngục này nhất định sẽ có một năm đáng nhớ! Ta thề!

Tom khẽ gật đầu đồng ý với Minh. Cho dù là đối phó với Chúa tể Hắc Ám Voldemort hay là kế hoạch khiến cho thế giới Phù thủy tiến hóa, thậm chí là lợi dụng cuộc chiến phù thủy thứ hai để làm một cuộc cách mạng, thì đối phó với đám Cai ngục này cũng là việc cần thiết.

- Ngươi định dùng bọn họ sao? – Tom hỏi Minh

- Chưa, chưa phải lúc. Bọn họ cần thêm thời gian – Minh nhàn nhạt đáp, tựa tay vào cửa sổ để ngắm nhìn những tháp canh và tháp ký túc xá đang hiện ra lớn dần, rõ dần.

Cuối cùng cỗ xe cũng dừng lại, và Minh được Tom và Malfoy đỡ đến bệnh thất của bà Pomfrey. Bà Pomfrey tưởng rằng Minh bị đám cai ngục dọa sợ, liền đưa cho nó một miếng Socola. Minh nằm trên giường bệnh, nhìn miếng socola trong tay, miệng nó trông như mếu. Bên cạnh nó, Tom toét miệng cười như trêu tức, còn Malfoy thì cố làm ra vẻ bình thường, nhưng đôi vai run run đã bán đứng nó.

Có gì đáng buồn cười cơ chứ. Minh buồn bực nghĩ. Đúng lúc này, cánh cửa bệnh thất bật mở, và giáo sư Mc Gonnagall dắt Harry cùng với Hermione đi vào. Bà Pomfrey chạy ra kiểm tra cho Harry, miệng nói

- Lại có một đứa nữa té xỉu vì đám Cai Ngục hả?

Lại một đứa nữa, Harry nghe thấy câu này như nghe được tiếng của chúa trời, nhưng khi nó nhìn thấy Minh đang nằm bên cạnh thì nó lại ỉu xìu như bánh đa ngấm nước.

- Sao hả Harry, chúa cứu thế ngất xỉu vì bị cai ngục hù dọa sao? Mày xem ra còn kém cả thằng Longbottom. – Malfoy trào phúng Harry khi giáo sư Mc Gonnagall cùng bà Pomfrey đi ra chỗ khác nói chuyện

Minh phải nằm nghỉ lại bệnh thất một ngày, sau đó mới được trở về lớp. Lúc chỉ có một mình, Minh đã tranh thủ uống một bình hồi phục ma lực, nên giờ nó mới có thể đi lại được. Nhưng trải qua tình huống như vậy, Minh đối với bình thuốc của Slytherin lại càng chờ mong, cái bình thuốc có thể nâng lượng ma lực của nó lên gấp đôi ấy, Minh và Tom bàn bạc và quyết định sẽ uống nó vào đêm trăng tròn sắp tới.

Filch đã nghỉ học năm ngoái, và năm nay, huynh trưởng của nhà Slytherin là... tất nhiên là anh bạn Tom Riddle Marvolo của chúng ta rồi. Ngoài ra Malfoy cũng nói cho Minh biết ông thầy người sói Lupin sẽ đảm nhận môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám, và lão Hagrid sẽ đảm nhận môn Chăm sóc Sinh vật huyền bí. Đối với lão Hagrid, Minh vừa soạn cho lão khổng lồ lai này một giáo trình, thay cho cuốn sách hay cắn, bầy tôm đuôi nổ cùng với những con bằng mã quá mức nguy hiểm. Dù sao sau ngần ấy năm bị vu oan, lão Hagrid mới có cơ hội này, và Minh muốn thay Tom đền bù cho lão một chút.

Tiết đầu tiên là tiết Muggle học. Minh đã sống 27 năm trong cái thế giới Muggle đó, đặc biệt lại còn ở thế kỷ 21, khi mà công nghệ thông tin vô cùng phát triển, mạng lưới Internet, phim ảnh, truyện tranh... nhiều như quân nguyên, nên cái thế giới Muggle đó đối với nó chẳng có gì đặc biệt cả. Cả nhà Slytherin chỉ có Minh là đăng ký môn học này, thật là đáng buồn, cũng là một điều đáng tiếc cho lũ nhóc. Một mình xách cặp đến lớp của giáo sư Charity Burbage, một bà phù thủy mặc đồ của Muggle trông khá là... lạc hậu. Bộ váy của bà có lẽ phải từ những thập niên 60, nhưng dù sao đó cũng là một sự phá cách.

- Không phải cái gì cũng có thể sử dụng ma pháp, những Muggle đã tìm ra rất nhiều cách để sống mà không cần đến pháp thuật. Bọn họ thậm chí còn có thể chế tạo ra hình-ảnh-biết-cựa-quậy-mà-không-cần-pháp-thuật nữa

Rồi bà bắt đầu giảng về cuộc sống của Muggle, những thứ thay đi bộ như ô tô, xe máy, máy bay... Nhưng có vẻ những thứ này không làm cho đám trẻ hứng thú, bởi vì bọn chúng có thể đi vòng quanh thế giới bằng bột floo, nên chúng cần gì phải quan tâm đến mấy thứ đó

- Xin lỗi giáo sư! – Minh giơ tay – Thực ra Muggle tiến triển nhất không phải là sống không cần pháp thuật, mà là những thứ vũ khí giết người liên tục cải tiến. Phải nói chiến tranh thúc đẩy nhân loại nói chung và Muggle nói riêng, đi đến phát triển, đi đến tiến hóa. Từ cổ xưa đến nay, Muggle đã trải qua vô số cuộc chiến tranh lớn nhỏ. Hãy so sánh một chút giữa chiến tranh phù thủy và chiến tranh Muggle.

Dừng một lát để nhìn quanh lớp học, lúc này cả đám học sinh đều chăm chú lắng nghe hắn, cho dù là giáo sư Charity cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn xoáy vào Minh. Minh khẽ đằng hắng, bước lên bục giảng, mỉm cười với bà. Giáo sư Charity kéo ghế ngồi xuống, thử xem Minh sẽ nói gì

- Về chiến lược chiến thuật, bao nhiêu năm nay, phù thủy chỉ có một chiến thuật duy nhất, đó là dùng lực đả lực, dùng phép đấu phép. Còn Muggle? Từ xưa đến nay, chiến tranh của Muggle là một cuộc chiến tổng lực, cả về kinh tế, chính trị, văn hóa, ngoại giao. Muggle dùng đủ mọi kế, lôi kéo, chia rẽ, đánh phá hậu phương, phá hoại kinh tế, phá hoại tín ngưỡng... Họ đặt bẫy, mai phục, nghi binh... liên tục, liên tục cải tiến về chiến lược chiến thuật. Thời cổ có hỏa công, thủy công, mai phục, không thành kế, liên hoàn kế... Thời hiện đại thì có tiến công chớp nhoáng, đánh chắc thắng chắc, đánh nhanh thắng nhanh, chiến tranh du kích, chiến tranh khủng bố, quyền kiểm soát bầu trời... Về vũ khí, phù thủy dùng đũa phép, đũa phép, và chỉ duy nhất đũa phép. Còn Muggle? Từ cổ là rìu đá, búa đá, rồi đao kiếm, cung nỏ, rồi súng đạn, và bây giờ, bây giờ Muggle dùng là vũ khí hạt nhân, vũ khí hóa học và vũ khí sinh học. Cho dù là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có đối đầu với một quả bom nguyên tử của Muggle thì cũng sẽ tan thành mây khói, tuyệt đối không còn gì hết cả. Như vậy, nếu như một cuộc chiến tranh, giả sử, giữa phù thủy và Muggle xảy ra thì sao? Phù thủy thắng ư? Hay là Muggle thắng. Điều tệ hại nhất là không có ai thắng cả. Vũ khí hạt nhân được sử dụng, cả trái đất này chìm trong những quả cầu lửa khổng lồ, rồi khói bụi hạt nhân bao phủ.

Minh rút đũa phép, đọc thần chú

- Accio! My Laptop!

Lập tức cái máy laptop của hắn xuất hiện trôi nổi trong không khí. Minh mỉm cười nói

- Bây giờ, chúng ta sẽ xem một bộ phim, hay là như giáo sư Charity nói, là những hình-ảnh-có-thể-cử-động-mà-không-cần-phép-thuật, về chiến tranh của Muggle, các bạn học đang ngồi ở đây, bất kể nhà Ravenclaw, nhà Hufflefull hay nhà Gryffindor hãy suy nghĩ thử xem nếu là mình ở giữa chiến trường như thế, có thể sống sót được hay không?

Máy laptop bắt đầu chiếu bộ phim “Giải cứu binh nhì Ryan”. Khung cảnh chiến tranh ác liệt, những chiếc máy bay ném bom rền khắp bầu trời, những sư đoàn thủy quân lục chiến đổ bộ lên bãi biển Normandy bị chặn lại bởi pháo kích và súng máy của quân Đức, máu nhuộm đỏ bờ biển... Các học sinh bị hút hồn vào những thước phim hoành tráng, bàn tay run run, gương mặt tỏ ra sợ hãi trước sức tàn phá của những cỗ máy chiến tranh của Muggle. Pháo cao xạ và súng máy cao xạ hoàn toàn có thể bắn hạ chổi bay. Bom đạn thừa sức xé nát cơ thể của các phù thủy. Chiến xa hoàn toàn khiến cho quỷ khổng lồ rơi vào thế yếu. Máy bay chiến đấu tuy kém hơn loài rồng một chút, nhưng lại vượt mức về số lượng, hoàn toàn có thể khiến loài rồng bị tuyệt chủng...

Buổi học kết thúc trong vẻ mặt khá trầm trọng và suy tư của các học sinh Hogwart. Lúc tan học, giáo sư Charity gọi Minh lại và nói

- Ngọc Minh, trò có thể giúp ta soạn giáo án và trợ giảng cho ta không? Ta sẽ cho nhà Slytherin 50 điểm cho việc này

Minh mỉm cười

- Rất vui lòng! Thưa giáo sư...