“Trường đó là trường quái gì vậy?” mụ Marge hỏi, ngực phập
phồng, mặt đỏ bừng ra chiều tức giận lắm, không biết là tức
giận vì cháu trai mụ kém Harry, hay vì Minh trừ lương ông anh mụ
- Hogwart – Minh trả lời
“Hogwart là trường quái gì thế?”
- Tất nhiên là cái thứ bình dân, mang dòng máu thấp kém như bà thì làm sao có thể biết được trường học cao quý như Hogwart
chứ. Tôi và Tom đang học ở Hogwart, và nhìn chúng tôi xem, rồi
nhìn cháu bà xem – Minh trào phúng nói
Mụ Marge tức giận nhìn Harry, và nhận ra là những thứ đồ Harry mặc trên người đều đáng tiền hơn bất kỳ thứ gì mụ mua cho
thằng cháu cưng Dudley của mụ, đặc biệt là chiếc nhẫn cao quý
trên ngón tay
“Mày, cái thằng nhóc khốn nạn và hỗn láo này, mày đã ăn cắp cái nhẫn đó ở đâu thế hả, cái thứ như mày làm sao có thể
có được chiếc nhẫn như thế”
- Thưa bà Marge – Jame rất thân sỹ, cúi người và mỉm một nụ
cười, nụ cười khiến linh hồn con mụ ác khẩu đó suýt bay khỏi
thể xác béo phì của mụ – bà vừa đưa ra một lời phỉ báng đối với một món quà thể hiện tình hữu nghị giữa gia tộc chúng
tôi với cậu Harry, việc này cũng phỉ báng đến gia tộc chúng
tôi. Chúng tôi sẽ gửi đơn kiện đến tòa án tối cao Luân Đôn, và
tráp hầu tòa sẽ sớm được gửi đến cho bà. Đừng tìm cách trốn tránh, nếu không chúng tôi rất tiếc phải thông báo lệnh truy
nã bà trên toàn nước Anh, thậm chí là toàn Châu Âu.
Mụ Marge như bị sét đánh, ngồi trên ghế ngơ ngẩn thất thần.
Minh, Harry và Tom khẽ mỉm cười, trong khi đó người nhà Dursley
thì giận tím mặt.
Mấy ngày sau, cứ gần đến giờ ăn cơm, Minh lại sang nhà Dursley
cọ cơm, trong sự khó chịu ra mặt của cả nhà này. Lão Vernon
muốn từ chối, nhưng khi Minh đưa ra cái giá 40.000 bảng Anh cho
mấy bữa cơm từ đó đến cuối tuần, thì lão Dursley không thể
làm gì khác là nhanh chóng thò tay giật lấy tiền trong tay
Minh.
Vào bữa ăn trưa của ngày thứ ba, mụ Marge, vẫn chưa chừa cái tật của mình, nói:
"Anh Vernon à, thằng bé trở nên bất trị như vầy thì anh cũng không nên
tự trách mình . Khi mà cái gì thối từ trong ruột thối ra, thì không ai
có thể làm gì được cả ."
Mụ Marge đưa tay cầm ly rượu, trông rất là ngu, mà mụ ta thì cho đó là sành điệu, hớp một hụm rồi nói:
"Đó là một trong những nguyên tắc gây giống căn bản . Người ta luôn nhận thấy điều đó ở giống chó . Hễ con chó cái hư hỏng thì thế nào lũ chó
con cũng hỏng bét theo..."
- Nhưng còn hơn, đôi khi có những con heo nái không thể nào gây
giống được, không thể nào sinh ra heo con. Đám heo đó nên bị đưa
vào lò mổ cho gọn gàng xã hội – Minh cười nói
- ...
Thật không khó để tưởng tượng gương mặt của mụ Marge lúc ấy,
một gương mặt nhăn nhúm, phị ra, đỏ lừ, có thể cảm nhận được
mụ ta xì khói ra đằng lỗ tai. Khẽ lấy lại bình tĩnh, cố gắng bỏ qua Minh, cố gắng tiếp dẫn chủ đề
"Nói cho cùng là do huyết thống, như hôm trước tôi đã có nói rồi đó .
Máu xấu thì phải loại ra thôi. Này, tôi không nói bất cứ điều gì xúc
phạm đến gia đình chị đâu, chị Petunia à ."
Cô Marge vỗ vỗ lên bàn tay xương xẩu của dì Petunia bằng bàn tay to chảng như cái xẻng .
"Nhưng em gái của chị là một cái trứng ung. Chúng lọt vô cả những gia
đình danh giá nhứt . Rồi cô ả cuốn gói theo trai, theo một gã lang thang vô tích sự, để lại cái hậu quả là cục nợ trước mắt chúng ta đây."
- À há ... – Minh lên tiếng, và lúc này cả nhà Dursley bắt đầu trợn mắt lên, vì biết Minh đã lên tiếng là sẽ có chuyện không may. Quả thế, Minh uống một hớp nước dừa, nhìn xoáy vào mặt
từng người trong nhà Dursley, nói – biết không, ở nước Anh, tồn
tại một thế giới ngầm, bọn họ vô danh, bọn họ là anh hùng,
bọn họ chiến đấu chống lại cái tối tăm, hắc ám, xấu xa, bảo
vệ những kẻ... béo tròn trùng trục như cái thùng tô lô biết
đi, như các người. Jame Potter, cha của Harry, và Lily Evans, sau
này là Lily Potter, là những người trong tổ chức đó, cái tổ
chức với cái tên bí mật: Hội Phượng Hoàng.
Minh dừng một lúc, nhìn ánh mắt lúc xanh, lúc đỏ của đám người nhà Dursley, rồi nhìn xoáy vào Pentunia
- Mụ, mụ già xương xẩu, xấu xí và xấu tính, biết tại sao ba
mẹ mụ lại tự hào về Lily hơn là mụ, một kẻ bình thường, bất tài, lắm điều, độc địa và ghen tức, bởi vì họ biết Lily
sống, chiến đấu, và chết đi khi không hề bình thường, mà như
một anh hùng
- Các người bịa đặt về cái chết của Lily và Jame, bịa đặt về cuộc đời của họ, để các người tự cao rằng các người bình
thường sao? Không, không hề. Các người mới chính là những kẻ
bất thường, các người nhu nhược, ngu dốt, yếu đuối nhưng ngạo
mạn, không biết xấu hổ, các người kém cỏi, các người vô dụng, và các người thích hạ thấp người khác để nâng cái địa vị
thấp hèn của các người lên
- 14 năm trước, một đêm mưa gió, khi Lily sinh ra Harry Potter, một
tên cuồng sát, ngạo mạn, giết người hàng loạt, kẻ đứng đầu
một thế lực hắc ám và điên cuồng – Tom nghe đến đây thì cau
mày lại, rồi khẽ thở dài lắc đầu – tên gọi Voldemort đã nhân
dịp Lily sinh Harry, thông qua một kẻ phản bội của hội Phượng
Hoàng, tìm đến nhà và giết chết cả gia đình Jame Potter, và
khi hắn định nhổ cỏ tận gốc, giết chết Harry, thì mẹ của
Harry, Lily, đã dùng hết sức lực cuối cùng bảo vệ cậu ấy,
cũng khiến cho tên ác quỷ bị trọng thương phải bỏ trốn.
- Thế đấy, những người các người cho là kém cỏi, lang thang, vô tích sự, họ lại là những anh hùng, còn những kẻ như các
người, mới là dòi bọ của cuộc sống. Harry, chuẩn bị rương đồ, chúng ta đi thôi, ta không thể ngửi cái mùi thối rữa khốn nạn
này thêm một chút nào nữa.
- Hãy nhìn xung quanh mình, nhìn bên phải bên trái, các người
sẽ thấy chúng ta, hay các người, mới là những kẻ lập dị.
Minh nói xong, mặc kệ cả đám nhà Dursley đang chuyển sắc mặt
từ xanh sang đỏ, từ đỏ sang trắng rồi lại từ trắng sang xanh,
lôi kéo đồng bạn đứng dậy. Con chó ngu ngốc Ripper nhảy ra, nhe
răng đầy đe dọa. Jame nhìn thẳng vào con chó ngu ngốc, lạnh
lùng cho tay vào trong ngực, lấy ra một khẩu súng lục, chĩa
thẳng vào đầu con chó, bóp cò
ĐOÀNG!!! ... KHÔNGGGG!!! Mụ Marge kêu lên. Con chó Ripper ngu ngốc
kêu oăng oẳng, nhảy bổ vào lòng mụ. Bên cạnh chỗ nó vừa đứng, một cái lỗ nhỏ xinh xắn xuất hiện trên sàn gỗ nhà lão
Dursley. Minh khinh bỉ quay sang Jame
- Có thế cũng bắn trượt
- Cậu chủ yên tâm, lâu ngày không xài thứ này, có chút run tay. Lần sau đảm bảo thủng đầu.
Minh gật đầu, ném lên bàn một tờ 100 bảng, khinh bỉ nói
- Đây là cho cái lỗ
Nói rồi nó kéo Harry đi ra ngoài, giao cái rương chứa đồ cùng
cái lồng Hewig cho Jame giữ, rồi kéo Harry đi thẳng về phía con
đường tối tăm. Tom chắp hai tay đi sau hai đứa nó.
Ba đứa nó cứ thế đi bộ, cho đến khi đến một chỗ khuất, Minh mới mỉm cười, quay lại nói
- Ra đi nào, Sirius Black
Không có tiếng trả lời. Minh khẽ mỉm cười, vẫy tay nói
- Accio Sirius Black!!!
Lập tức, từ một bụi rậm, một con chó đen to bự bị lôi ra,
xuất hiện trước mặt nó. Con chó to với đôi mắt sáng nhìn Minh
đầy cảnh giác. Đứa bé này, không hề dùng đũa phép mà có thể làm phép thuật, thật là khó tin
- Sirius Black, có muốn cùng ta đến Hogwart không?
Con chó trợn to mắt, rồi khẽ gật đầu. Minh mỉm cười nhìn Tom, nói
- Ta và Harry đi Luân Đôn chơi mấy hôm, ngươi chăm sóc con chó bự này hộ ta nhé
- Cái gì?
- Tom... – Minh giả bộ dễ thương – giúp ta đi mà
- Ngươi... được rồi – Tom không biết làm sao, ai bảo hắn ký kết
hợp đồng 50 năm rồi. Lúc này Tom cảm thấy 50 năm là một quãng
thời gian quá là dài
Giao con chó cho Tom, Minh và Harry đến Luân Đôn trên một chiếc xe
buýt ba tầng, màu tía chói lọi. Trên tấm kiếng chắn gió của cái xe có
mấy chữ vàng: Xe đò Hiệp sĩ. Minh và Tom bắt xe bằng cách huơ đũa
phép trong không khí. Trên xe, Harry cũng biết được Black đang bị
truy nã, và tuy tò mò về việc Minh bao che cho tên tù vượt
ngục, nhưng Harry cũng không hỏi gì nhiều.
Minh đưa Harry đi lượn chơi một vòng ở Luân Đôn, mua sách vở, rồi đưa nó về căn nhà của Minh ở Luân Đôn, giao cho Dobby chăm sóc.
Con gia tinh rất vui vẻ được gặp và thân cận với thần tượng
của nó.
Ông bộ trưởng bộ Pháp thuật Cornelius Fudge đã đến tìm Harry, nói với nó rất nhiều chuyện.
Mấy tuần sau, Minh, Harry, Tom, và con thú cưng mới của Tom, con
Sirius (...) lên tàu trở lại Hogwart, bắt đầu cho một năm học
mới, với những thử thách, và cả những chuyến phiêu lưu mới