Kết thúc lễ hội ma cũng là lúc
bước sang tháng 11. Trời đất bắt đầu trở nên lạnh căm, những ngọn núi
quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ se lại như tấm gương thép lạnh
băng. Sáng sáng, sương giá phủ khắp sân trường. Từ cửa sổ trên lầu có
thể nhìn thấy lão Hagrid quấn mình trong chiếc áo da lông chuột chũi,
đeo bao tay da thỏ và mang đôi giày khổng lồ bằng da hải ly. Lão đi rũ
băng bám trên mấy cây chổi thần ngoài sân bóng Quidditch, xong việc, lão bó chúng lại.
Mùa bóng Quidditch đã bắt đầu. Thứ bảy này Harry sẽ đấu trận đầu
tiên, trận Gryffindor gặp Slytherin. Nếu nhà Gryffindor mà thắng trận
này thì sẽ được đôn lên hạng hai trong vòng tranh cúp vô địch.
Harry túi bụi với những buổi luyện quidditch, quên cả làm bài tập, và nó thường mượn vở của Hermione để chép bài thay vì mượn vở của Minh, dù
sao một Gryffindor mà lại đi chép bài tập của một Slytherin thì thật là
khó coi. Đối với việc này, Minh từ chối cho ý kiến, không mượn lại càng
nhàn, không phải sao.
Harry bận rộn với Quidditch, Ron và Hermione thì chúi đầu vào đống bài
tập. Malfoy thì dồn sức vào việc tuyên truyền rằng Harry sẽ chơi kém đến mức nào, và nó sẽ ngã khỏi cây chổi ra làm sao. Minh thì bắt đầu dạy
cho Parkinson và Hermione luyện võ. Hai cô nàng này bướng bỉnh và ganh
đua vô cùng, làm cho Ngọc minh cảm thấy vô cùng mệt mỏi
Hôm nay, Ngọc Minh ngồi khoanh chân trên giường, vận công cố đả thông
huyệt Bách Hội. Chỉ cần đả thông được huyệt này, võ công của Minh sẽ
bước lên một trang mới. Luồng khí chạy từ hai tay, vòng qua các huyệt
đan điền, Khúc Trì, Hợp Khúc, Nghinh Hương, cuối cùng là liều mạng xung
kích huyệt Bách Hội. Những luồng khí này như một đám binh sỹ đang hò
nhau khênh những cây gỗ, liều mạng đập vào cửa thành chắc chắn.
Rầm!, cái giường mà Minh đang ngồi vỡ tung thành nhiều mảnh nhỏ, mảnh
vụn tung tóe. Một cơn cuồng phong cuốn khắp cả căn phòng, sách vở, đồ
đạc tung tóe khắp nơi. Ngọc Minh ngồi khoanh chân, mắt nhắm chặt, quần
áo vỡ tung để lộ ra cơ thể tuy không vạm vỡ nhưng chắc nịch. Trên người
cậu, từng giọt mồ hôi đen kịt, to bằng hột cơm dính dấp khắp người. Ngọc minh từ từ mở mắt ra, thở ra một hơi đầy trọc khí, rồi rút cây đũa phép ra thanh lý cả căn phòng. Tiếp đó cậu cầm quần áo đi về phía nhà tắm,
tẩy sạch toàn thân. Nhẹ nhàng khoan khoái rồi, Ngọc minh mới kiểm tra
toàn bộ cơ thể của cậu. Chân khí nhiều gấp đôi, hơn nữa lại thuần khiết
hơn rất nhiều. Nếu hiện giờ gặp quỷ khổng lồ, 1 đấm của Minh có thể đấm
nát xương của con quỷ, chứ không phải chỉ gãy xương như trước.
Vươn vai 1 cái, Ngọc Minh ra khỏi phòng, xuyên qua phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin rồi ra hành lang. Lúc lang thang trong sân trường, nó nhìn thấy bộ ba sư tử con đang tức tối đi về phía nó
- Hey, Harry, Ron, Hermione. Có chuyện gì mà mặt mấy bồ quạu hết lại thế - Ngọc Minh đánh tiếng
- Thầy giáo chủ nhiệm của cậu thu mất quyển Quidditch Hermione mượn cho
Harry ở thư viện, lại còn trừ điểm của nhà Gryffindor nữa – Ron càu nhàu
Haizzz, việc thầy Snape mượn việc công để trả thù tư đã quá rõ ràng, mà
cũng phải thôi, ai kêu bố Harry và bộ ba của ông ta suôt ngày lôi thầy
Snape ra để bắt nạt chứ. Đã thế lại còn cướp người yêu của ổng, bảo sao
ổng không trút giận lên đứa con trai duy nhất của Jame chứ.
Minh chẳng biết làm sao, đành vỗ vai an ủi Harry, bất ngờ hắn thả vào
trong lưng áo chùng của Harry 1 nắm tuyết rồi cười ha hả. Harry và Ron
cũng bắt đầu nhặt tuyết ném Ngọc Minh, được một lát thì Hermione cũng ra nhập chiến trường. Lũ trẻ chơi đùa, cười vui vẻ trên sân.
Lúc trở về lâu đài, Harry gãi gãi đầu nói
- Ngọc Minh, sao tôi trông cậu có vẻ gì, lạ lạ...
- Lạ làm sao? – Minh hỏi
- Không biết, chỉ thấy lạ thôi – Harry trả lời
Không lẽ là do võ công đột phá làm cho khí chất của mình thay đổi? Minh tự hỏi, rồi cũng mặc kệ nó.
------------
Sớm ra, bình minh rực rỡ mà lạnh lẽo. Trong đại sảnh đường, Malfoy tiếp
tục sự nghiệp ba hoa chê bai Harry của nó, còn bộ ba thì tỏ ra khá căng
thẳng. Ngọc Minh tiến đến gần và hỏi nhỏ
- Nè, có chuyện gì thế?
Harry và Ron kéo Minh ngồi xuống, thì thầm vào tai nó
- Minh này, hóa ra thầy Snape là người thả quỷ khổng lồ và cố đánh cắp vật ở hành lang cấm
- No way. Tại sao các cậu lại nghĩ thế? – Minh giả vờ sửng sốt
Harry bắt đầu kể cho Minh nghe rằng nó đã thấy vết thương chó cắn khi đi xin lại cuốn sách, và nghe thấy thầy Snape nói chuyện với thầy Filch về vụ con chó. Ngọc Minh trầm tư và chốt lại một câu
- Có thể cậu nói đúng, cũng có thể sai, cần thêm bằng chứng Harry ạ.
Ron hào hứng hỏi
- Cậu định thế nào, theo dõi thầy Snape?
- Không cần thiết, tớ sẽ tự đi hỏi thăm
- Cái gì? – Cả 3 con sư tử con gầm lên
- Bình tõm, bình tõm, đùa thôi mà. – Minh cười phá lên – các cậu nghĩ tớ não tàn hay não phẳng mà đi hỏi
Rồi mấy đứa nhóc bắt đầu túm tụm lại thầm thì, Ngọc Minh mỉm cười, thực
ra, con quái vật thực sự là cái lão đầy mùi tỏi ấy. Nhưng, nói ra vậy
thì có gì hay, không đúng sao?
-----------
Rồi thì cái ngày định mệnh ấy cũng đến, khi mà giải thi đấu Quidditch
giữa nhà Slytherin và nhà Gryffindor diễn ra. Minh rất không tình nguyện bị Pansy lôi kéo đi xem thi đấu. Minh chả khoái gì cái trò này, thật
sự. Hồi trước đến bóng đá hắn còn lười xem, đối với hắn, luyện võ rồi đi đá bóng quả thật là bắt nạt trẻ con. Còn cái môn Quidditch này... hắn
chỉ cảm thấy mỏi cổ.
Bên khán đài của nhà Gryffindor, Hermione, Ron, Seamus, Dean, Neville và một số đứa nhóc năm nhất khác, đang giơ cao một tấm biểu ngữ cổ động
thật lớn, làm từ tấm khăn trải giường đã bị Scabbers cắn nát. Trên tấm
biểu ngữ nhàu nhàu đó, Harry Potter được gọi là Thống soái và bên dưới
tên của nó là một con sư tử lớn, biểu tượng của nhà Gryffindor.
Đội Slytherin mặc áo màu xanh lá cây, có trang trí biểu tượng của nhà,
hình một con rắn hổ mang dữ tợn. Còn đội Gryffindor thì mặc áo màu đỏ
thẫm. 1 tiếng còi vang lên, 15 cái chổi vọt lên không trung, càng lúc
càng cao. Trận đấu bắt đầu. Tiếng léo nhéo của Jordan và những lời mắng
của giáo sư Mc Gonnagall ầm ĩ trong loa truyền thanh
- Và ngay lập tức, Angelina của đội Gryffindor giành được banh Quaffle.
Chà, cô gái này quả là một Truy thủ xuất sắc, mà lại hấp dẫn nữa chứ…
- Jordan!
- Dạ, em xin lỗi. Còn bây giờ, thưa quý vị, cô ấy đang vượt lên cao, một đường chuyền chính xác cho Alicia Spinnet, một phát hiện mới của Oliver Wood, mà năm ngoái còn ngồi ghế dự bị… Bóng được chuyền về cho
Angelina… Ồ, không, đội Slytherin đã giành được Quaffle. Vâng, đội
trưởng Slytherin là Marcus Flint đã giành được Quaffle và bay vọt đi…
Flynt đang bay như một con ó… Anh sắp s… s… Không, thủ quân của
Gryffindor là Wood đã xuất sắc chặn đường bóng của Flint và giành lại
được banh Quaffle… Đằng kia,Truy thủ Katie Bell của đội Gryffindor có
mặt kịp thời, lặn tuyệt khéo quanh Flint, rồi vút lên trở lại… Ối… Có lẽ chấn thương rồi, một trái Bludger đâm vô ót… Banh lại về tay Slytherin… Adrian Pucey đang tăng tốc bay đến cột gôn, nhưng một trái Bludger thứ
hai đã cản đường anh… Trái Bludger này do Fred hay là George phát ra
đây? Thiệt khó mà nói chính xác được… Dù sao các tấn thủ nhà Gryffindor
đã chơi rất ngoạn mục, và Angelina một lần nữa chiếm được Quaffle, trước mặt cô hoàn toàn trống trãi và… vút…Phải nói đúng là cô đang bay… Tránh được một trái Bludger đang lao tới… Cột gôn trước mặt rồi… Cố lên nào,
Angelina… Thủ quân Bletchley lao xuống… Hụt rồi… GRYFFINDORS GHI BÀN!
Nhà Gryffindor hoan hô ầm ĩ làm sôi lên bầu không khí lạnh giá, còn mấy tên Slytherine ngồi bên cạnh Minh thì la ó, rên rỉ.
Minh kéo mũ trùm đầu xuống che mắt, ngả người vào vai của Pansy, nói:
- Anh ngủ 1 lúc đây, có chuyện gì đặc sắc thì hãy gọi anh nhé!
Pansy có chút khó chịu khi Minh không có tinh thần vì nhà của mình,
nhưng khi cậu dựa đầu vào vai nàng thì cô bé lại cảm thấy ấm áp, vui vẻ. Nhưng Minh vừa chợp mắt chưa được mấy phút thì Pansy đã huých cậu, nói
- Xem kìa, có chuyện rồi.
Minh gạt cái mũ ra, nhìn lên bầu trời. Cây chổi của Harry đang nhảy tưng bừng như con ngựa chứng, quay cuồng, muốn hất chủ nhân của nó khỏi cán
chổi. Anh em Weasley đuổi theo, cố gắng đưa Harry qua tị nạn ở bên cây
chổi của họ, nhưng không thể làm gì được.
“Ma pháp hắc ám” Minh thầm nghĩ. Nó lập tức đứng dậy, 2 mắt nhìn chằm
chằm vào cây chổi của Harry, miệng lẩm nhẩm đọc thần chú. Từng luồng
phép thuật giải bùa ám vô thanh vô tức bắn về phía cây chổi, cùng với
bùa ám hắc ám đấu phép. Dựa vào ma pháp phản ánh lại, giống như là sóng
xô na vậy, Minh biết được có 2 luồng ma pháp đang giao đấu với nhau, 1
là ếm bùa và 1 là giải bùa. Phép thuật của Minh lập tức tăng cường cho
ma pháp giải bùa, cùng ma pháp hắc ám ếm bùa kia giao tranh kịch liệt.
Chỉ trong thoáng chốc, Minh đã tung ra 3 đạo ma pháp, kẻ ếm bùa tung ra 5 đạo còn người giải bùa kia tung ra 4 đạo. Cuối cùng thì ma pháp giải
bùa chiến thắng, Harry đã vững vàng ngồi lại trên cây chổi. Minh lập tức đem ánh mắt quét khắp sân, và thấy được 1 cảnh rất buồn cười, Quirell,
kẻ thực sự ếm bùa Harry thì đang lồm cồm trên sân, còn thầy Snape thì
đang bị một ngọn lửa đốt cháy vạt áo chùng. “Hermione ra tay nhanh thật” Minh nhủ thầm, kéo tay Pansy rời khỏi sân thi đấu.
- Nè... Trận đấu còn chưa kết thúc mà – Pansy vùng vằng
- Kết thúc rồi – Minh cười khẽ, vuốt mái tóc hung của cô nàng, nói – Gryffindor đã thắng
- Cái gì...
Pansy còn định cự nự thì bên trong đã vang lên những tiếng vỗ tay, và
tiếng thằng nhóc Jordan gào lên: “Gryffindor đã thắng với tỷ số 170-60”
----------
Một lát sau, tại lều của lão Hagrid, Minh và bộ 3 sư tử ngồi uống trà
nóng. Ron nói với Harry, nhưng ánh mắt của nó lại âm thầm quét qua Minh
- Chính lão Snape. Hermione và mình nhìn thấy lão đang ếm cây chổi của
bồ, miệng lão lẩm nhẩm liên tục, mắt thì không rời khỏi bồ một giây nào
hết.
Nhưng lão Hagrid gạt đi:
- Nhảm nhí! Việc gì mà thầy Snape phải làm như vậy?
Harry, Ron và Hermione nhìn nhau, xem nói sao với lão Hagrid đây. Cuối cùng Harry quyết định nói sự thật:
- Tụi con đã khám phá ra bí mật của ổng. Ổng tìm cách vượt qua con chó
ba đầu trong đêm lễ Hội Ma. Ổng bị chó cắn. Tụi con nghĩ là ổng muốn
đánh cắp cái mà con chó ba đầu đang canh giữ.
Hà hà, thú vị rồi đây. Minh cười thầm, lại làm ra vẻ chăm chú lắng nghe. Lão Hagrid làm rớt tách trà:
- Làm sao các cháu lại biết về con Fluffy?
- Fluffy hả?
- Ờ… nó là con chó của ta… Mua của một thằng cha người Hy Lạp mà ta gặp ở quán rượu hồi năm ngoái… Ta cho cụ Dumbledore mượn để nó canh giữ cái…
Harry nôn nóng:
- Cái gì ạ?
Lão Hagrid bỗng đổi giọng cáu kỉnh:
- Thôi, đừng hỏi ta nữa. Đó là chuyện tối mật, ừ, tối mật.
- Nhưng mà lão Snape đang định đánh cắp nó mà?
Lão Hagrid lại gạt đi:
- Nhảm nhí! Thầy Snape là giáo sư trường Hogwarts, đời nào ổng lại đi làm mấy chuyện đó!
- Vậy thì tại sao ổng cứ tìm cách giết Harry?
Hermione kêu lên. Những biến cố hồi trưa dường như đã làm thay đổi nhận định của cô bé về thầy Snape.
- Bác Hagrid, cháu nhìn là biết cây chổi bị ếm mà, cháu đã đọc hết sách
vở về đề tài đó rồi. Khi muốn ếm ai thì phải chăm chú nhìn không rời mắt khỏi người đó, mà cháu thấy ông Snape không chớp mắt!
Lão Hagrid nóng nảy bảo:
- Ta nói với tụi bây là tụi bay nhầm rồi! Ta không biết tại sao cây chổi của Harry đâm giở chứng như vậy, nhưng thầy Snape không đời nào tìm
cách giết học trò! Này, nghe đây, cả ba đứa tụi bay… tụi bay đang xía vô chuyện không dính dáng gì tới mình cả. Nguy hiểm lắm. Tụi bay quên con
chó đi, quên luôn chuyện nó đang canh giữ cái gì đi. Đó là việc của cụ
Dumbledore và cụ Nicolas Flamel mà thôi.
Harry reo lên:
- A! Vậy là có ai đó tên là Nicolas Flamel liên quan đến vụ này, phải không bác?
Nghe tới đó. Lão Hagrid liền trông như nổi điên lên với chính mình.
Lúc đi ra khỏi nhà của Hagrid, Minh và bộ ba sư tử con chia tay. Đợi Minh đi khuất rồi, Ron ấp úng nói:
- Hermione, thực ra, lúc cậu đi về phía thầy Snape, còn một người nữa cùng nhìn chằm chằm vào Harry và lẩm bẩm
- Ai? – Harry và Hermione cùng đồng thanh – có phải là Malfoy không?
- Không – Ron lắc đầu – là... là Ngọc Minh
- Không thể nào, để tớ đi hỏi cậu ấy – Hermione kêu lên, vùng chạy đi
- Hermione! Hermione! – Harry và Ron gọi, nhưng chẳng mấy chốc mà Hermione đã biến mất phía xa.
- Cậu nghĩ Minh ếm bùa cậu không? – Ron hỏi Harry
- Không thể nào – Harry nói
- Nhỡ đâu là vì thắng lợi của nhà Slytherin thì sao
- Nếu thế thì cậu ấy đã không dừng lại – Harry nói, nhưng trong mắt của nó đã ánh lên một tia nghi ngờ.