Phù Thủy Chi Tâm

Chương 3-2




Editor: Tứ Phương Team

Phổ Tư là con thỏ, mỗi ngày cảm thấy chuyện quan trọng nhất chính là ăn ăn ngủ ngủ… ách, còn có giao phối, cho nên hiện tại ba bũa cơm cùng sinh hoạt cuộc sống hàng ngày của nàng đều là hắn thu xếp, nàng chỉ cần tận tình đi chế tác ma dược mình thích là được.

Nàng luôn cho rằng nam nhân có dã tâm, có quyền lợi giống Tắc Đỗ Văn mới có mị lực, không nghĩ tới hiện tại khi gặp một con thỏ cả ngày lởn vởn ở quanh nàng, ngược lại so với lúc trước, nàng càng cảm thấy thư thái, đáy lòng càng khó kháng cự hắn.

Lúc trước nàng luôn nói với mình, nàng sẽ không yêu Phổ Tư, hơn nữa con thỏ này cũng không giống bộ dáng sẽ hại người, chấp nhận sự gần gũi lấy lòng của hắn cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng hắn ngang nhiên xông vào sinh hoạt thường ngày của nàng như vậy, có mặt khắp nơi như không khí, nếu khi không lại tự dưng mất đi, làm nàng đột nhiên cảm thấy có chút nguy hiểm.

Nàng ỷ lại hắn như vậy, mê luyến thân thể hắn, nếu có một ngày hắn rời đi, nàng chịu được sao?

Ngày đó sau khi Phổ Tư nói với nàng hắn có phù thủy chi tâm, không bao lâu nàng liền nhớ tới một việc, động vật hóa người có thể cùng con người sinh hài tử, nhưng ma lực giữa hai người có khoảng cách quá lớn sẽ rất khó mang thai.

Cho dù nàng không cho rằng thể lực của con thỏ là ma pháp gì, nhưng phù thủy chi tâm của hắn có, không hề nghi ngờ là ma lực cường đại nhất; mà nàng tuy rằng xuất thân từ thôn phù thủy, nhưng cũng chỉ là phù thủy bình thường mà thôi. Người chân chính có ma lực, chỉ dựa vào một câu nói hoặc tay không là có thể thành công, so sánh với bản thân, không có ma trượng sẽ không thể thi hành pháp thuật, căn bản không thể xưng là đại nhân vật gì.

Dưới tình huống như vậy, Phổ Tư “cố gắng” cùng nàng giao phối như thế nào, cũng chỉ là vô dụng, ngay từ đầu nàng đã biết không có khả năng, không sinh được hài tử, lại quyến luyến một con thỏ không biết từ đâu ra, cũng không biết vì sao con thỏ này lại coi trọng nàng, chờ đến ngày nào đó này con thỏ chán ghét mọi thứ, cái đuôi rung rung rời đi, chẳng phải nàng lại phải cô độc một mình hay sao?

Nghĩ đến đây, Tô Hi cảm thấy mình nên dùng lực đẩy Phổ Tư ra, giải quyết nhanh chóng, không cùng con thỏ này dây dưa nữa, nhưng hắn ấm áp như vậy, đồ ăn chuẩn bị đều rất hợp khẩu vị nàng. Càng không nói đến, khi ở phòng bếp, hắn trần truồng mặc mỗi cái tạp dề, cái đuôi nhỏ run rẩy kia dâm loạn cỡ nào, làm hại nàng ý loạn tình mê, thậm chí cùng hắn ở phòng bếp… Tô Hi ai ô một tiếng, nắm tay đẩy thân thể hắn, quyết định lập tức rời xa vòng ôm ấm áp của hắn, không muốn tiếp tục trầm luân.

Động tác giãy giụa của nàng làm Phổ Tư bừng tỉnh, hắn thì thầm một tiếng ôm Tô Hi lăn nửa vòng, làm nàng nằm bò ở trên ngực hắn, khẽ vuốt mái tóc cùng tấm lưng trần của nàng. Giọng nói còn mang theo tia mê mang nghe hết sức chọc người: “Buổi sáng Tô Hi muốn ăn cái gì, hôm nay lạnh, nấu canh nóng với bánh mì được không? Tối hôm qua người ta đã nhào xong bột rồi, để qua một đêm, một chút nữa nướng, đảm bảo vừa thơm vừa mềm lại ăn ngon.”

“Được… cắt thêm hai lát bơ cùng chân giò hun khói cho ta.” Đối thoại thân mật khăng khít như vậy, Tô Hi đã sớm tập mãi thành thói quen, nàng lên tiếng, mới phát hiện mình căn bản đã vứt nguy hiểm lên chín tầng mây. Nàng nhanh chóng chống thân thể, hung hăng trừng mắt với hắn, muốn nói lời hung ác, nào biết lời vừa đến miệng lại thành: “Ngươi thích ta bao nhiêu?”

Lời này vừa nói ra, mặt Tô Hi đã tái đi, nhưng Phổ Tư lại đỏ mặt. Lỗ tai hắn khẽ run, chống thân thể, nâng mặt Tô Hi bắt đầu liếm, vừa liếm vừa nói: “Thích Tô Hi nhất, thích nhất thích nhất.”

“Ngươi thích ta, vậy ngươi yêu ta không?”

Tô Hi ma xui quỷ khiến hỏi, con thỏ này thường nói thích nàng, dù nàng không để ý tới hắn, hắn vẫn luôn lởn vởn quanh nàng, thích xông lên liếm liếm nàng, nàng biết lời hắn là thật. Nhưng trong nháy mắt này, nàng đột nhiên muốn càng nhiều, nàng muốn hắn không chỉ là thích nàng.

Phổ Tư dừng động tác liếm hôn, có chút bàng hoàng nhìn nàng. Loại phản ứng này lập tức làm tâm Tô Hi lạnh một nửa, nàng có chút không cam lòng, duỗi tay nhéo mặt hắn nổi giận đùng đùng: “Mau nói ngươi yêu ta, ngày thường ngươi có thể nói lời ngon tiếng ngọt không phải sao? Sao mấy chữ đơn giản như vậy mà lại nói không nên lời.”

Phổ Tư ngây người, tựa hồ có chút không biết phải làm sao, nhìn nàng tức giận đến mặt đỏ bừng, lại nắm tay nàng lên, lại gần liếm: “Thỏ thỏ thực thích thực thích Tô Hi.”

Tô Hi hừ một tiếng đẩy hắn ra, trong lòng dâng lên một cỗ ủy khuất khó có thể nói rõ. Phổ Tư phản ứng như vậy, chỉ sợ hắn căn bản là không phân rõ ràng cảm tình của mình, mấy tháng ở chung này bất quá cũng chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi. Nàng cũng thật là ngu xuẩn, cùng con thỏ này ở bên nhau chỉ là bởi vì quá cô đơn, hiện tại nàng đột nhiên muốn hắn nói yêu làm gì.

Mấy tháng ở cùng Phổ Tư quả thật là quá mức thư thái, làm cho nàng quên phòng bị. Hiện tại mặc dù bọn họ ở chung vô cùng hòa hợp nhưng nếu thời gian ở chung dài ra, nhất định sẽ có rất nhiều vấn đề lần lượt xuất hiện, bất kể là trong sinh hoạt hay trong tình cảm.

Đến giờ nàng vẫn không hiểu vì sao con thỏ này lại ngoan ngoãn phục tùng nàng, nàng đã từng hỏi hắn mấy lần, nhưng lần nào hắn cũng che che dấu dấu. Nàng không hiểu suy nghĩ của con thỏ này, con thỏ này cũng không hiểu tâm nàng, thân thể phù hợp chỉ là mặt ngoài, ngày tháng như vậy có thể diễn ra trong bao lâu.

Lúc trước rõ ràng lời ngon tiếng ngọt được nói ra dễ dàng như thế, vì sao hôm nay không dứt khoát lừa gạt nàng, Tô Hi càng nghĩ càng ủy khuất, đẩy Phổ Tư ra liền nhảy xuống giường, tùy tiện cầm lên một bộ quần áo muốn rời đi. Thấy vậy Phổ Tư trần truồng vội nhào về phía nàng, nàng không kháng cự, chỉ là lạnh lùng nói: “Ta muốn đi đào Cỏ Tuân, ngươi ở nhà nấu cơm chờ ta trở lại.”

Cỏ Tuân là một loại dược liệu ma dược, buổi tối mới chui từ dưới đất lên sinh trưởng, nhưng chỉ cần bị mặt trời chiếu vào sẽ biến thành cây trúc, mất đi dược tính vốn có, muốn thu thập chỉ có thể đào trước khi mặt trời mọc. Tô Hi cùng Phổ Tư ở bên nhau mấy tháng, đã rất rõ ràng tính tình hắn. Nếu nàng mãnh liệt kháng cự, không tránh được lại bị hắn sờ, liếm rồi đè ở trên giường lăn lộn, nhưng chỉ cần không kháng cự hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời nàng phân phó.

Quả nhiên, nghe xong lời nói Tô Hi, Phổ Tư lập tức không dán nàng nữa, sau khi cọ Tô Hi sờ sờ đuôi cùng lỗ tai hắn, hắn giúp nàng lấy ma trượng, phủ thêm áo choàng cho nàng, ngoan ngoãn đưa nàng ra cửa hái thuốc.

Sáng sớm, Tô Hi một mình đi trong rừng rậm, miệng thở ra khí trắng, hai mắt vô thần nhìn rừng rậm hắc ám quen thuộc, trong nháy mắt đột nhiên muốn ngồi xổm trên mặt đất khóc rống.

Nàng không hiểu. Phổ Tư không muốn nói yêu nàng, căn bản không phải sự tình ghê gớm gì, vì sao nàng lại buồn bực như thế. Hơn nữa nàng buồn bực có ích lợi gì, con thỏ kia chỉ vô tâm vô phế, nếu nhìn thấy nàng khóc, cũng chỉ là liều mạng liếm nước mắt an ủi nàng, căn bản sẽ không hiểu cảm xúc nàng thế nào.

Thật ra, nàng cũng không hiểu vì sao mình lại đột nhiên lo được lo mất như vậy, có thể là do giấc mơ kia đã ảnh hưởng quá lớn tới nàng. Ngày tháng gần đây trôi qua quá yên bình, một khi có chút kích thích sẽ khó có thể chấp nhận, tạo thành cảm xúc mất khống chế.

Tô Hi vỗ về lồng ngực đang ẩn ẩn đau, nỗ lực nói cho mình, cảnh trong mơ kia chỉ là giả, cảm xúc kích động cũng chỉ là nhất thời, Phổ Tư không yêu nàng không sao cả, nàng cũng không cần cưỡng cầu hắn phải nói lời ngon tiếng ngọt gì, Phổ Tư không nợ nàng cái gì, ban đầu hắn cùng lắm cũng chỉ ăn vụng của nàng mấy cọng rau diếp, nào cần dùng cả đời tới trả.

Không bao lâu, nàng dần dần bình tĩnh lại, đi vào trong rừng trúc bắt đầu đào Cỏ Tuân. Rừng trúc ở bên cạnh rừng rậm, cách thôn trang tương đối gần, bởi vậy phụ cận không có mãnh thú, khá an toàn, không cần phải lo lắng. Khi đào Cỏ Tuân, nhóm Cỏ Tuân sẽ cất tiếng thét chói tai không dứt, làm Tô Hi thập phần hả giận.

Nàng làm một mạch khiến Cỏ Tuân kêu thảm thiết đến tận hừng đông mới cảm thấy mỹ mãn mà ngừng tay, bụng kêu lộc cộc không ngừng, nghĩ đến Phổ Tư hẳn đã nấu xong canh, nướng xong bánh mì đang ở nhà chờ nàng, trong lòng lại mềm mại một mảnh.

Tô Hi vuốt ve giỏ trúc, hít thở bầu không khí lạnh lẽo, nghĩ tới việc sau này nên làm như thế nào để dần dần tạo khoảng cách với Phổ Tư. Nhớ tới vòng tay ấm áp của hắn, nàng không muốn, nhưng nghĩ đến khi nàng hỏi hắn có yêu nàng hay không, bộ dáng bàng hoàng không biết phải làm sao của hắn, tâm nàng lại buồn, nghĩ mình vẫn nên kiên định chút sẽ tốt hơn, đừng mềm lòng giống như lúc trước. Tâm càng mềm, lún càng sâu, căn bản giống như uống rượu độc giải khát.

Đi ở trong rừng, tâm tình nàng phập phồng không ngừng, suy nghĩ hỗn loạn. Dưới chân đột nhiên bị vướng, Tô Hi phục hồi tinh thần cúi đầu, phát hiện trên mặt đất cắm một thứ tỏa sáng làm bằng kim loại. Nàng nhặt lên, vỗ vỗ tro bụi phía trên, phát hiện là một tấm ngọc bội, không ngờ rằng hoa văn được khắc lại đại biểu cho thân phận Tắc Đỗ Văn.

Thân là một vương tử của một quốc gia lớn, Tắc Đỗ Văn sinh ra đã có đất phong và tước vị. Gia tộc của hắn có tục truyền con cháu từ lâu đời, đất phong cũng có cờ riêng, tước vị phong hào đều thể hiện bằng hoa văn. Nó đại diện cho thân phận vương tử của Tắc Đỗ Văn.

Đây không phải thứ có thể tùy ý nhìn thấy, càng không có khả năng đi đường nhặt được. Khả năng duy nhất chính là Tắc Đỗ Văn đã tới nơi này.

Gần rừng trúc có đường mòn thôn dân thường hay đi qua. Sau khi nàng rời khỏi Tắc Đỗ Văn, một lòng chờ đợi hắn tìm đến, lại sợ hắn không tìm được tung tích nàng, bởi vậy từ đường lớn đến đường mòn, ven đường đều có lưu lại hòn đá nhỏ nàng khắc lên ma pháp, thậm chí ở cửa còn bố trí một cái thẻ bài ma lực dẫn đường, tất cả chỉ vì muốn hắn dễ dàng đi tìm tới.

Nhưng từng ngày từng ngày trôi qua, nàng dần dần từ bỏ hy vọng xa vời. Sau khi Phổ Tư xuất hiện, sinh hoạt của nàng dần bị Phổ Tư xâm lấn, càng không có tâm tình đi gìn giữ tấm thẻ bài kia. Nếu Tắc Đỗ Văn thật sự theo cục đá đi đến nơi này, dưới tình huống không có ma lực dẫn đường, muốn tìm được nàng ở sâu trong rừng rậm kỳ thật cũng không dễ dàng.

Nàng không biết Tắc Đỗ Văn đã tới mấy lần, cũng không biết hắn đã tới khi nào, nhưng cái ngọc bội này xuất hiện làm nàng trăm vị khó nói. Nàng từng vô cùng chờ mong Tắc Đỗ Văn tới tìm, nhưng hiện tại khi biết hắn đã tới, trong lòng nàng lại không vui sướng như đã nghĩ.

Lúc ban đầu nàng tiếp nhận Phổ Tư, phóng túng chính mình, chìm đắm vào vui thích từ việc giao cấu, nguyên nhân rất lớn là muốn quên đi chuyện cũ, không muốn tiếp tục dây dưa với Tắc Đỗ Văn. Nàng không phủ nhận đáy lòng mình vẫn còn bóng hình Tắc Đỗ Văn, nhưng chút quyến luyến này đến cùng là bởi vì không cam lòng hay không muốn rời, là thói quen hay thật sự còn có tình yêu, nàng cũng không biết, như tâm tình nàng đối Phổ Tư, nàng cũng khó xác định rõ.

Tô Hi cầm chặt tấm ngọc bội, do dự trong chốc lát đột nhiên dùng sức ném huy chương về chỗ cũ, đi thẳng chẳng ngoái đầu, bước thẳng đến chỗ sâu trong rừng rậm chỗ.

Nàng khoogn biết, sau khi nàng rời khỏi, một cánh tay nhặt lên ngọc bội tỏa sáng lấp lánh kia, nhìn theo bóng dáng nàng đang dần biến mất, lặng lẽ thở dài một hơi.

“Tô Hi, buổi tối có thịt nướng, hôm nay về nhà sớm một chút được không?”

Tô Hi khoác áo choàng, cầm theo một cái rổ nhỏ chứa đầy ma dược, Phổ Tư phía sau ghé vào cửa, rũ lỗ tai cẩn thận hỏi. Tô Hi nhìn con ngươi màu hồng bảo thạch tràn ngập khát vọng, trầm mặc một hồi lâu, gật đầu xoay người rời đi.

Từ lúc phát hiện ngọc bội Tắc Đỗ Văn lưu lại, mỗi ngày nàng đều có chút thất thần. Đầu tiên là cự tuyệt Phổ Tư cầu hoan, kế tiếp mỗi ngày nàng đều đi sớm về trễ, lý do là muốn tới thôn trang bán thuốc.

Mặc dù bị nàng cự tuyệt, mấy ngày nay Phổ Tư cũng không giống như trước, nửa lừa gạt nửa cưỡng ép nàng làm chuyện ấy. Đối với việc nàng đi sớm về trễ, hắn cũng chỉ trầm mặc, tới tận hôm nay mới đáng thương cầu xin, hồng mắt muốn nàng về sớm một chút.

Nàng nghĩ có lẽ Phổ Tư đã phát hiện cái gì. Lúc trước hắn hỏi nàng Tắc Đỗ Văn là ai, nàng không muốn trả lời, Phổ Tư cũng không hỏi lại, nhưng nàng biết hắn để ý chuyện này, cũng rất để ý chuyện ngày đó làm nàng tức giận. Nàng mỗi ngày đi sớm về trễ, ngoại trừ muốn gặp Tắc Đỗ Văn ra, còn có vì trốn tránh Phổ Tư.

Muốn gặp Tắc Đỗ Văn bởi vì muốn chấm dứt. Nàng biết mình tạm thời không có khả năng làm rõ tình cảm của mình đối với Tắc Đỗ Văn nhưng nếu Tắc Đỗ Văn thật sự tìm đến đây, nàng muốn nói cho hắn biết, chuyện tình hai người đã qua lâu rồi. Hắn có thê tử, nàng và con thỏ cũng có gian tình, nếu cứ vấn vương không dứt chỉ làm mọi việc ngày càng tồi tệ.

Về phần Phổ Tư, nàng không biết bây giờ nên làm gì mới tốt, mấy ngày nay mỗi lần nghĩ đến hắn, nàng đều bực bội đến muốn khóc.

Xác thật nàng không quên được Tắc Đỗ Văn, cũng muốn gặp lại Tắc Đỗ Văn một lần cuối cùng nên bất giác cự tuyệt Phổ Tư cầu hoan. Nhưng nếu Phổ Tư giống như lúc trước, mặt dày vô sỉ, nói thẳng yêu nàng sau đó nhào lên, nàng nghĩ lúc mới bắt đầu sẽ tay đấm chân đá hắn, nhưng cuối cùng vẫn cứ vậy, mặc hắn lăn lộn. Hiện tại hắn sợ hãi rụt rè như vậy, càng khiến nàng không muốn đối diện với hắn.

Có đôi khi những hành động của Phổ Tư khiến nàng thật sự không thể lý giải. Nàng kêu hắn cút đi hắn sẽ không lăn, nhưng nàng kêu hắn đừng hôn nàng, hắn lại thật sự chưa từng hôn trộm; nàng không đồng ý hắn đè trên người nàng, hắn vẫn có thể dỗ dành làm nàng đáp ứng, nhưng nàng kêu hắn nói yêu nàng, hắn lại ngậm miệng không nói chuyện.

Nàng không hiểu con thỏ này, thật sự không hiểu. Nàng không muốn mình luôn bị con thỏ này tác động cảm xúc nhưng mỗi ngày hỉ nộ ái ố đều do hắn mà ra. Rõ ràng mấy tháng trước mới nói với bản thân mình, không được bị tình cảm mê hoặc, nhưng nàng lún xuống lần thứ hai rồi, hơn nữa còn hết thuốc chữa.

Tiếng vó ngựa cách đây không xa vang lên, kéo Tô Hi về hiện thực. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tắc Đỗ Văn cưỡi con ngựa trắng tiến đến, ánh sáng từ trên ngọn cây chiếu trên người hắn, tựa như nhân trung họa*, làm người khó có thể rời đi tầm mắt.

*nhân trung họa: người trong tranh, chỉ người đẹp như tranh vẽ.

Trong nháy mắt Tô Hi hoài nghi mình đang ở trong mơ, ngây ngốc nhìn hắn chậm rãi đi đến, xoay người xuống ngựa, mỉm cười nhìn nàng.

“Ta đã tới đây rất nhiều lần, cuối cùng cũng tìm được nàng.”