Phù Thương

Chương 44: Minh nguyệt đang




Sáng sớm, Phù Lạc như thường lệ sớm thức dậy thu thập quần áo cần giặt.

"Cút ngay, kẻ điên này."

"Cút ngay, Vu bà này."

"Cút ngay, ôn thần này, bằng không chúng ta bẩm báo nha môn để người ta tới bắt ngươi."

Phù Lạc nhìn thấy một lão phụ nhân quần áo tả tơi, lảo đảo đứng trên đường. Mỗi gia mỗi hộ, mọi người đều ác ngôn nhắm vào bà, thậm chí có tiểu hài tử không hiểu chuyện còn dùng quyền đấm cước đá, phun nước miếng vào bà

Lão phụ nhân kia xiêu vẹo đi tới chỗ Phù Lạc, té xỉu dưới chân nàng. Phù Lạc theo phản xạ định nâng bà dậy, người quen biết Phù Lạc chạy nhanh tới nói: "Đại thẩm, đừng để ý tới bà ta. Bà ta là Vu sư, triều đình mệnh lệnh rõ ràng cấm Vu sư, nếu gặp đều giết không tha, đại thẩm đừng rước lấy phiền toái."

Phù Lạc cũng từng nghĩ tới việc không dây vào phiền toái, cứ bình tĩnh sống qua ngày ở nơi đây, nhưng thật sự không thể bỏ mặc lão nhân đáng thương này được.

Nhớ tới việc mình đã trải qua, nếu không phải Tăng đại thẩm hảo tâm, chỉ sợ nàng đã sớm không còn rồi. Cho nên nàng vẫn nâng lão nhân dậy, về nơi ở của mình.

Sau khi lão nhân tỉnh lại, có vẻ thần trí thật sự có chút không bình thường, tự nói tự đáp. Nói bà là hậu nhân của Liên Nguyệt hoàng hậu, vì Hiên Thị hoàng triều bạc tình bạc ý, nên sau khi Liên Nguyệt hoàng hậu mất, đã bốn phía hãm hại tộc nhân của nàng

Liên Nguyệt hoàng hậu, Phù Lạc biết, chỉ là không nghĩ tới sau khi Viêm Hạ hậu cung truyền kỳ nữ tử mất đi, Hiên Thị không hề bảo vệ mà còn hãm hại tộc nhân của nàng. Đối với bộ tộc của Liên Nguyệt hoàng hậu, Phù Lạc theo nhiều nguồn sách sử tư liệu biết được bọn họ từng phục vụ cho Hiên Thị hoàng triều, tinh thông vu thuật. Nhưng Viêm Hạ hoàng tộc lại căm thù vu thuật đến tận xương tuỷ. Nhìn cục diện Bộ tộc Vu sư bị Viêm Hạ làm cho hoàn toàn biến mất, xem ra lời lão nhân điên này nói không phải nói dối.

Lão nhân thân mình tựa như ngọn đèn trước gió, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại mắng chửi Hiên Thị bạc tình, sau đó tiếp tục mê man, chỉ vào thời khắc cuối cùng, lão nhân kia dường như mới khôi phục một chút thần trí.

"Cô nương, ngươi là người tốt, ở đây ta có một phần mật trát của Liên Nguyệt hoàng hậu, xin ngươi thay ta cất giữ cho kĩ, tương lai hãy giao cho hậu nhân của bộ tộc Liên nguyệt. Nếu, nếu không phải không có người phá giải được mật trát của Liên Nguyệt hoàng, chúng ta nhất định đã không bị Hiên Thị đẩy đến tình cảnh này”

Phù Lạc chỉ có thể nhận lấy sự phó thác của lão nhân, bởi vì chưa kịp từ chối, thì bà đã vĩnh viễn nhắm nghiền đôi mắt.

Phù Lạc nhìn quyển sổ được bọc kín bằng giấy dầu, có nên xem hay không đây, nàng tò mò vô cùng. Mật trát của Liên Nguyệt hoàng hậu, trong truyền thuyết không ai có thể phá giải. Cuối cùng Phù Lạc vẫn mở ra xem.

Những chữ trước mắt, không phải, không phải là tiếng Anh sao?

Phù Lạc há hốc miệng

Nội dung bên trong quá sức bất ngờ.

Liên Nguyệt hoàng hậu, thì ra cũng là người xuyên không.

Mật trát ghi lại lý lịch của nàng, cuộc đời của nàng, kết cục của nàng.

Cũng cho Phù Lạc một hy vọng mới.

Phù Lạc gấp lại mật trác, không biết nên cười hay nên khóc. Cười, vì rốt cục cũng tìm được một lối nhỏ trở lại hiện đại, khóc, vì chính nàng đã cố sức rời khỏi nơi duy nhất có thể đưa mình trở về. Nay muốn về, thì nói dễ hơn làm, huống chi nàng còn muốn ~~

Chỉ trong nháy mắt Phù Lạc đã muốn từ bỏ hy vọng trở lại hiện đại, vì để đạt được mục đích đó, quả là một hy vọng xa vời

Nhìn cuộc sống trước mắt, Phù Lạc không có nửa câu oán hận, nhưng không thể nói là nàng cam chịu. Tại thế giới này, nàng không có gì vướng bận, không có gì quyến luyến, cuộc sống như vậy, cuộc sống tra tấn như vậy, mới có thể khỏa lấp nỗi đau xót tận sâu tâm can kia

Nay một khi đã có hy vọng, nếu từ bỏ, Phù Lạc chỉ sợ nàng thật sự sẽ mãi mãi khổ đau

Trước mắt chỉ có thể về cung trước, rồi tính toán bước tiếp theo sau.

Phù Lạc lần đầu tiên dễ dàng tha thứ bản thân khi nhớ tới Long Hiên đế, tên Long Hiên đế đáng giận đã từng bỏ rơi nàng kia.

Chuyện này là đả kích rất lớn tới lòng tự tôn của Phù Lạc. Ở hiện đại tuy nàng cũng chỉ là một cô gái bình thường, nhưng cũng không phải loại nữ nhân mà đàn ông nói cần là đến, nói bỏ là bỏ.

Hiện nay không phải nàng trốn khỏi Long Hiên đế, mà là Long Hiên đế vứt bỏ nàng. Cứ nghĩ đến tình cảnh đó, Phù Lạc lại lo lắng, căm giận đến mức không ngủ được. Nhưng cũng chỉ có thể nhịn, vì bất luận quá trình như thế nào, thì kết cục này cũng do chính mình lựa chọn, nên Phù Lạc cuối cùng vẫn cam nguyện với cuộc sống của bản thân

Nay để rời khỏi thời đại này, nàng chỉ có thể lựa chọn trở lại hậu cung mà mình không muốn nhớ tới một chút nào kia.

Long Hiên đế, lúc này ta không chỉ cần kết quả, ta còn cần quá trình.

Phù Lạc âm thầm cổ vũ bản thân, nếu không thể tháo bỏ tình cảm với tên Long Hiên đế đã vứt bỏ nàng, cho dù trở lại hiện đại, nếu nhớ tới chỉ sợ sẽ thương tổn lòng tự tôn, phá hủy sự tự tin và tổn thương tình cảm của chính mình.

Phù Lạc tự khích lệ, hướng tới Viêm Hạ hoàng thành.

Long Hiên đế, hãy chờ đó.

Có hi vọng, mỗi ngày tự nhiên vui vẻ hơn rất nhiều. Trở lại bên cạnh Long Hiên đế là Phù Lạc bất đắc dĩ lựa chọn, nhưng trở về rồi còn có rất nhiều, rất nhiều điều phải làm.

Nhưng mang bộ dạng này quay về, đừng nói Long Hiên đế nhận không ra, ngay cả nàng cũng không nhận ra bản thân mình trước đây nữa.

Khắp thị trấn đều biết quan hệ của nàng với lão phụ nhân kia, ánh mắt mọi người nhìn Phù Lạc đều mang theo vẻ đề phòng. Cho nên nàng đành thu thập hành lý, mang số đồ dùng ít tới đáng thương tích cóp được rồi đi tới thành.

Nửa năm sau trong thành xuất hiện một tin tức không lớn không nhỏ

Có thể nói thế này

Ngươi có thể tôn quý hơn những kẻ đi tới Mặc Nguyệt Lâu;

Ngươi có thể với lịch sự tao nhã hơn người khác;

Nhưng trăm ngàn lần đừng bày đặt vẻ cao quý nho nhã khi chưa tới “Minh Nguyệt Đang”

Mang theo quần áo của ngươi

Đến "Minh Nguyệt Đang" mới là thể nghiệm cuộc sống quý nhã bất phàm.

Vì quần áo của ngươi

Sẽ được trải qua một quá trình giặt chuyên nghiệp.

Làm theo yêu cầu của khách nhân, tạo ra mùi hương riêng biệt mà khách muốn

——— Minh Nguyệt đang phường giặt quần áo———

Cái này gọi là nghề nào cũng có trạng nguyên.

Phù Lạc đặt chân về thành tiếp tục nối nghiệp làm công việc mình quen thuộc nhất-giặt quần áo.

Công việc gì, chỉ cần ngươi trả giá thiệt tình, trả giá hết sức, không quên trả giá là được hết

Phù Lạc tận tâm tận lực giặt sạch từng bộ quần áo. Dùng những bí quyết nhỏ để tẩy vết ố bẩn mà ngày trước nàng thường nghe mẹ nói. Mỗi khi giặt, nàng luôn cực kỳ nhớ nhung người nhà ở một thời đại xa cách khác.

Nàng học cách dùng dấm chua loại bỏ những mùi khó chịu

Dùng củ sen tươi tẩy đi vết tương

Dùng nước củ cải trắng xóa đi vết máu…

Không biết cách may vá quần áo, thì nhờ Vương đại thẩm ở cách vách may giúp. Tóm lại quần áo giao lại cho khách, đều phải được làm hoàn hảo

Dần dần cũng gây dựng được danh tiếng.

Phù Lạc bắt đầu nhận được quần áo của những gia đình giàu có.

Loại quần áo này, Phù Lạc không chỉ giặt sạch sẽ mà còn làm cho đẹp hơn

Dùng vải bố dày và ẩm bọc lên miếng sắt nóng, lật mặt nhăn của trù sam lên, di đi di lại cho nhắn nhụi phẳng phiu.

Không có huân hương, nàng liền tạo mùi từ hương trái cây, làm cho quần áo từ trong tới ngoài đều tỏa ra mùi hương hấp dẫn người khác.

Nhưng cơ hội lớn nhất khiến phường giặt "Minh Nguyệt Đang" của Phù Lạc có nổi danh như vậy, vẫn là nhờ thiên kim của viên quan phụ mẫu họ Ngô, Ngô Mẫn Nhi.

Phù Lạc có cơ hội giặt quần áo cho Mẫn Nhi, nhưng phải tốn tới hơn mười ngày, mới làm cho bộ quần áo đã ố vàng của nàng ta trở lại như thường. Có điều chuyện này cũng làm cho Phù Lạc rất vui vẻ.

Quần áo mặc dù cũ, nhưng không khó để nhận ra đó là vật liệu may mặc cực kỳ sang quý, và bởi sang quý, cho nên cũng phiền toái.

Đầu tiên Phù Lạc ngâm vỏ quýt vào trong nước rồi đem đun lên, đem quần áo ố vàng ngâm vào trong đó chà xát, rất nhanh đã khiến quần áo khôi phục vẻ mềm mại và trắng sáng.

Sau đó đến phần lưng của bộ quần áo mới khó xử. Nàng lớn mật nhờ Trương thẩm cách vách thiết kế, làm một chiếc nơ con bướm trông rất khác lạ để che đi vết vá

Cuối cùng dùng trái cây ướp để tạo thành mùi huân hương.

Biểu tình của Ngô Mẫn Nhi khi nhìn bộ quần áo khôi phục như mới, chiếc nơ con bướm bằng ren lụa khác biệt, biểu tình ấy, khiến Phù Lạc cảm thấy thật đáng giá.

Rất nhanh chỗ của Phù Lạc được trở thành đại lý giặt quần áo độc nhất vô nhị của Ngô Mẫn Nhi. Sau đó là Ngô phu nhân, chủ tử Ngô gia từ trên xuống dưới, tiếp đến Ngô Mẫn Nhi giới thiệu tới các quan to quý nhân, thiên kim tiểu thư khác.

Thu nhập gia tăng, Phù Lạc mướn luôn Vương thẩm và Trương thẩm phụ trách may vá, thiết kế, còn nàng chuyên điều hương phối hợp tạo thành mùi hương mà khách yêu cầu. Các nương nương trong cung, hoa đán của Mặc Nguyệt Lâu, Phù Lạc đều gặp qua, đều quen biết, các nàng đều là người của Viêm Hạ hoàng triều. Phù Lạc bằng cảm giác của chính mình, có thể chế tạo mùi hương mới, những mùi hương thiên biến vạn hóa.

Cho nên hương liệu tạo ra, mọi người đều rất vừa lòng. Cuối cùng còn có nhiều tiểu thư đến mời Phù Lạc làm người thiết kế y phục, nàng đáp ứng không xuể.

Chi phí để “Minh Nguyệt Đang” giặt một bộ quần áo, có đôi khi không thấp hơn giá mua một bộ quần áo mới.

Phù Lạc còn tặng màng đắp mặt miễn phí, trà mỹ dung để thu phục tâm của các tiểu thư và các vị phu nhân

Dần dần "Minh Nguyệt Đang" bắt đầu trở thành hội viên chế, không phải muốn thành hội viên thì cứ ở đây giặt quần áo là được, chuyện đó không thể nào, muốn trở thành hội viên, phải có ít nhất hai người từng là hội viên đề cử mới được, cho nên "Minh Nguyệt Đang" bắt đầu hình thành thân phận.

Lúc đầu Phù Lạc cũng không ngờ sẽ có hiệu quả tốt như vậy, có điều nghề nào cũng có trạng nguyên, quả đúng như câu danh ngôn thành công không khinh người…