Phù Thương

Chương 29: Nhất lao vĩnh dật




"Dược?"

Phù Lạc ở bên tai hoa diễm nói thầm một hồi. "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta cũng không định làm cái gì, quả quyết sẽ không liên luỵ cô nương, chỉ cần cô nương cứ làm như ta nói, một trăm lượng này chính là của cô nương, bất quá về sau cô nương cũng đừng để phát sinh chuyện gì, nếu có người đến dò hỏi, cứ nói là ta đến lãnh giáo thuật phòng the của cô nương, nếu cô nương nói cho người khác việc này, bản thân ta không nói làm gì, chỉ sợ cô nương cũng ~~"

Hoa Diễm không nghĩ chịu mạo hiểm như vậy, nhưng lại không chịu nổi sức mê hoặc của một trăm lượng bạc kia, cuối cùng gật đầu đáp ứng. Phân phó tiểu nha đầu đi xuống, không bao lâu đã mang tới một chén dược.

Phù Lạc âm thầm gật đầu, chỉ biết kỹ viện sẽ có loại dược này, tú bà vì không cho kỹ nữ mang thai, đều phải cấp các nàng uống loại dược này. Uống xong rồi về sau, sẽ cũng không có con nối dòng phiền toái.

Thời điểm Phù Lạc ra khỏi Miên hương lâu, cảm thấy toàn bộ thân mình thần thanh khí sảng, rốt cục giải quyết xong một cái họa lớn trong lòng.

Bích Ngô Làm Ảnh theo sát ở phía sau, không ngừng mạt hãn.

Một đêm Long hiên đế trở về, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

"Dụng tâm quá, ngược lại không tốt." Hắn thản nhiên phun ra một câu như vậy.

Phù Lạc chỉ biết hắn sẽ đi tra, vì sao hắn liền đối chính mình lo lắng như vậy a, cái gì đều phải tra, cái gì đều phải biết, không thấy phiền lụy sao?

"Không bằng vi phu tối nay liền xem thử phu nhân học được điều gì mới mẻ đi." Hắn theo sau lưng tựa đầu ở chỗ xương quai xanh của Phù Lạc.

Một đêm này, Phù Lạc phi thường cảm tạ mấy chiêu thức trong “Sắc giới” a, thật sự là thuốc hay cứu mạng a, bằng không thật sự là không ứng phó nổi.

Mây mưa sau, Long hiên đế giống mèo đã ăn no, mặt dày dựa dẫm.

"Này cũng thật là mới mẻ, bất quá sau này phu nhân vẫn là ít đến chỗ đó mới được." Còn ánh mắt thật sự khóa trụ dung nhan Phù Lạc.

Phù Lạc gật gật đầu.

Nam nhân này, điều tra mình rõ ràng như vậy, còn sợ chính mình không biết, thật sự là hơi quá đáng, tự do, như vậy có thể còn tự do sao?

"Ân, vì sao ngươi lại không đi ‘Mặc nguyệt lâu’ a?” Long hiên đế tò mò hỏi.

"Đương nhiên là vì tiết kiệm a." Phù Lạc hổn hển nói. Trong lòng nói, ta chỉ biết hoàng đế mà đáng tin, heo mẹ đều đã biết trèo cây a, quả nhiên cũng là quan tâm việc phong hoa tuyết nguyệt này đó a. Mặc nguyệt lâu của Hằng Thanh Thành chính là thanh lâu xa hoa lớn bậc nhất của cả nước, nghe nói vào đó cũng toàn những kẻ cao quý a, Phù Lạc cảm thấy chính mình vẫn là tiết kiệm một chút, gần nhất là vì không hề muốn bị đánh, thứ hai cũng là bản thân tiết kiệm một chút để có sinh hoạt phí về sau.

Long hiên đế tán thưởng tính xoa xoa đầu Phù Lạc.

"Gia, đã đến Mặc nguyệt lâu sao?" Phù Lạc ôm lấy cánh tay Long hiên đế, ánh mắt hâm mộ, mặt mang nụ cười quyến rũ nhìn hắn. Trong lòng nghĩ là, nhìn ngươi trả lời không biết xấu hổ như thế nào.

Kết quả Long hiên đế chính là thực khốc rút cánh tay ra, không nhìn Phù Lạc, không cần đáp: "Đến rồi."

Phù Lạc tiểu vũ trụ hừng hực thiêu đốt, nhưng không cách nào bùng nổ. Chỉ có thể nằm thật mạnh xuống, đại lực kéo chăn qua, quay lưng lại.

"Làm sao vậy?"

"Đau đầu."

Phù Lạc thề là chính mình nhất định có nghe được tiếng cười rầu rĩ. Hắn theo sau lưng ôm lấy chính mình, "Trước kia có đến, lần này không đi."

Phù Lạc không nghĩ sẽ cười, nhưng chính là nhịn không được mở miệng a. Xoay người ngồi dậy, "Cũng không phải nói phải tiết kiệm sao? Ngươi có biết một đêm ở Mặc nguyệt lâu có thể dành cho bao nhiêu binh sĩ hay không ~~"

Còn chưa nói hết đã bị Long hiên đế chặn họng bằng 1 câu.

"Cho nên, là người khác mời khách a." Hắn ném một câu.

Phù Lạc như hóa đá, này, này là người nào.

Sau khi rời khỏi Hằng Thanh Thành, Phù Lạc tâm mới buông xuống chút ít, chuyện Miên hương lâu hẳn là sẽ không bị tiết lộ đi? Vụng trộm liếc xuống Long hiên đế, vẻ mặt bình tĩnh, 1 đoạn phiền não sợ bị tố cáo của Phù Lạc cũng hết.

Tiểu thối Phù Lạc nhu nhu toan đau, ngồi xe ngựa thật sự là rất thống khổ a. Đều do Long hiên đế không cho nàng cùng Làm Ảnh Bích Ngô trên một chiếc xe, như vậy cũng hưởng thụ đãi ngộ được mát xa a.

Phù Lạc cảm giác được trên đùi mình bị dùng lực sợ đến ngây người. Hắn, hắn cư nhiên tự mình mát xa tiểu thối của mình a, thật sự là thiên yếu hạ hồng vũ. Mà Long hiên đế bộ dáng tự nhiên, tức thì làm cho Phù Lạc ảo giác hai người hai thân phận, bất quá loại ấm áp này cũng không có kéo dài được bao lâu, "Đổi lượt ngươi." Hắn đại gia duỗi chân ra, ý bảo đến lượt Phù Lạc phục vụ.

Ta chỉ biết, tuyệt đối không có chuyện thiên hạ hồng vũ. Nhưng cũng không dám nói linh tinh đến chuyện kêu Bích Ngô, trừng phạt đó thật là khó chịu a.

"Chúng ta còn muốn đi đâu a?" Phù Lạc một bên hỏi, một bên dùng ấn kháp chân Long hiên đế, hận không thể ấn thủng mấy cái lỗ thủng a.

"Tăng lực 1 chút." Phù Lạc bắt đầu bực bội, phải chăng thủ kính của mình còn ít sao? Kháng tính của hắn thật quá lớn? Cuối cùng mát xa đến đau cả tay, mà hắn thì lại một bộ dáng thần thanh khí sảng, lại thêm ánh mắt ngươi tự làm tự chịu, đáng giận nha, thật sự là không đấu lại đại gia như hắn.

"Nghe nói, ‘Nhĩ tát tiết’ của dân tộc Jiarong ở phụ cận Nam Bình phủ mỗi năm tổ chức một lần sắp bắt đầu." Long hiên đế giống như lơ đãng nói. [Ruby: nhĩ tát tiết là 1 lễ hội của TQ, các bạn lên google tra thêm cụm 尔萨节; dân tọc Jiarong mọi ng hỏi google caca nhé ^^]

Phù Lạc lập tức vểnh tai chờ nghe câu tiếp theo, không thể đợi lâu.

"Hết rồi?" Cuối cùng Phù Lạc bất khả tư nghị hướng Long hiên đế tung ra một câu.

Không có trả lời.

"Gia, chúng ta sẽ đi sao?" Phù Lạc ánh mắt sáng trong suốt tận đáy, nàng đối với lễ hội “Nhĩ tát tiết” của dân tộc Jiarong đã sớm thèm nhỏ dãi nhiều ngày rồi a, nghe nói lần này vẫn là sự kiện để vị tộc trưởng mới đăng vị năm trước tuyển thê tử a, lần này nhất định có ý tứ khác. Gia tộc Jiarong là gia tộc thiểu số đông dân nhất của Viêm hạ, tộc nhân lại thiện chiến, giỏi ca múa, nam tuấn nữ tiếu, hấp dẫn đến chảy cả nước miếng a.

Long hiên đế khẽ chau mày, "Ta không thích mấy thứ náo nhiệt này."

Phù Lạc mất mát cúi đầu, nàng biết hắn thích sự yên lặng.

"Đùi có chút đau." Đỉnh đầu nhàn nhàn phao đến một câu.

Phù Lạc đáy lòng tan vỡ mắng mười tám đời tổ tong nhà hắn, rốt cục có thể bình tâm tĩnh khí đối mặt với hắn, hoàng đế đáng giận này, là cố ý, tuyệt đối là cố ý.

Toan đau trên tay còn chưa biến mất, lại bắt đầu tiếp tục phiên ngược đãi.

Phù Lạc hai tay ôn nhu xoa đùi Long hiên đế, lực đạo vừa phải, trên mặt mang nụ cười tươi như nắng, "Gia, thiếp thân lại xoa bóp cho người a, nghe nói cái gia tộc Jiarong kia có rất nhiều mỹ nữ a."

"Ngô." Long hiên đế khóe miệng cầm khởi một tia tươi cười không nhịn được.

"Gia, không nghĩ đi xem sao? Nghe nói a, cái mỹ nhân cốc kia rất đẹp a."

"Ngô."

"Nghe nói ~~"

Cuối cùng Long hiên đế không thể nhịn được nữa, "Câm miệng."

Phù Lạc đành phải đình chỉ mấy lời dụ khuyên của mình.

"Gia, chân còn đau không?" Sau một hồi, Phù Lạc nịnh nọt hỏi, nếu ngươi dám trả lời không phải, lão nương liền liều mạng với ngươi.

Kết quả nàng cùng Long hiên đế liều mạng sao? Đáp án khẳng định hay không định, bởi vì Long hiên đế nói, không đau. Phù Lạc một trận tâm hỉ, là ngươi thức thời a.

Nhưng ác nhân lại bỏ thêm một câu "Đầu của ta lại bắt đầu đau."

Phù Lạc mặt mày rút gân. Tay lại tự giác xoa bóp đầu hắn.