Phù Thiên Ký

Chương 718: Chẳng thèm ra tay




Nếu Mạc Tử Y ác một thì đối với Âm Cơ, Thi Quỷ và Kỷ Vương phải ác hơn gấp đôi.

Tại sao lại có thêm cả Kỷ Vương ư?

Nhìn đi. Kỷ Vương người nọ, hắn đang thể hiện sự "độc ác" của mình ra kia kìa.

Kỷ Vương và Mạc Tử Y, hai người bọn họ vốn dĩ là cùng chung chiến tuyến, nay Mạc Tử Y bị giết, theo lý Kỷ Vương hắn phải vì đồng bọn mà báo thù, hoặc giả cũng làm ra hành động tương tự nào đó mới đúng. Đằng này...

Kỷ Vương, hắn vậy mà thẳng tay ném đá xuống giếng, ra lệnh cho Bát Đại Long Tướng quay sang chém giết những tên thống lĩnh trong quân đội dưới trướng Mạc gia, dùng vũ lực đe doạ rồi thu phục hơn hai mươi vạn quân binh còn lại...

Cái này lẽ nào chưa đủ gọi độc ác?

Với Âm Cơ thì nó quá ác rồi. Có điều, nếu mà nàng ở vị trí của Kỷ Vương kia, hẳn là nàng cũng sẽ lựa chọn xuống tay "độc ác" như vậy, thậm chí còn giết nhiều hơn thế.

Lý do? Rất đơn giản: "Mạc gia là kẻ thù của nàng".

...

Một kẻ có thể sẽ xuống tay vì thù hận còn một người lại hạ thủ vì mưu toan và lợi ích, đôi bên tất nhiên chẳng thể đánh đồng. Tâm của Âm Cơ, nó chưa đủ để đặt lên cán cân cùng Kỷ Vương.

Đợi cho Bát Đại Long Tướng ổn định hàng ngũ quân binh xong, Kỷ Vương lúc này mới đưa mắt nhìn Thi Quỷ, mỉm cười nói:

"Tiểu huynh đệ quả nhiên tuổi trẻ tài cao, đảm lược hơn người".

"Chủ nhân, thái độ của hắn hình như không đúng lắm...".

Thi Quỷ nhẹ phẩy tay ý bảo Âm Cơ im lặng. Tiếp đấy, hắn cũng dùng thanh âm hoà nhã hồi đáp Kỷ Vương:

"Thiên hạ truyền lưu Kỷ Vương tài cao chí lớn, định lực hơn người, hôm nay được gặp quả chẳng hề ngoa".

"Ha ha...".

Lạc Ninh cười vui vẻ, tay vỗ nhẹ lên đầu Hoả Ngục Long Sư: "Tiểu huynh đệ, ngươi có lẽ đã bị thế nhân lừa rồi. Kỷ Vương ta chỉ là hạng thư sinh thích ngắm nhìn thiên hạ, kết giao bằng hữu, nào phải tài cao chí lớn gì...".

Có quỷ mới tin ngươi!

Đứng kế bên Thi Quỷ, hơi chếch về sau một chút, Âm Cơ nghe được mấy lời nọ của Kỷ Vương thì âm thầm phản bác.

Vừa rồi, chính nàng đã tận mắt nhìn thấy hắn hạ lệnh cho người trảm sát hàng trăm tướng lĩnh đế đô - đồng minh của hắn - để tạo tiền đề thu phục hơn hai mươi vạn quân binh còn lại, quy dưới trướng mình. Sự quyết đoán ấy, thủ đoạn lôi đình ấy, nó há là thứ một tên thư sinh có khả năng làm ra nổi?

"Thư sinh cái gì chứ? Đại gian hùng mặc may...".

...

Kỷ Vương nguy hiểm, Âm Cơ cảm nhận được, Thi Quỷ thì lại càng hiểu rõ. Đừng trông hắn đứng đây bình thản đối đáp mà lầm, thực ra cõi lòng, hắn đang hết sức cảnh giác, âm thầm chú mục từng động tác của đối phương. Trong mắt hắn, trận chiến thật sự bây giờ mới chuẩn bị bắt đầu.

Thoáng liếc qua những thi thể của đám tướng lĩnh trong quân đội đế đô, Thi Quỷ tùy tiện nói: "Ta vốn cho rằng đế đô và Ô Nha đã là đồng minh, nhưng nay xem ra có lẽ không phải".

"Tiểu huynh đệ, ngươi thực cũng chẳng sai. Oa Nha ta và đế đô đích xác đã là đồng minh".

"Nếu đã là đồng minh, Kỷ Vương tại sao lại trảm sát bọn họ?".

"Bởi vì thành ý".

"Thành ý?".

"Phải, là thành ý".

Kỷ Vương nói rõ: "Lần này xuất chinh, bổn vương tuy chỉ dẫn theo hơn năm vạn quân binh nhưng tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, tướng lĩnh dưới trướng ai nấy đều có dũng có mưu, thiện chiến vô cùng. Trong khi đó, bên phía đế đô...".

"Gần hai mươi lăm vạn đại quân, lại có thêm một Hỗn Thiên Hầu uy danh hiển hách, Cửu Đại Linh Đồ muôn người khiếp sợ, nghe thì kinh khủng lắm, nhưng trên thực tế...".

Tiếp sau cái lắc đầu nhè nhè, Lạc Ninh hạ giọng đi một chút, thâm ý nhận xét: "Ngược lại, so với tên Hỗn Thiên Hầu hữu danh vô thực và đám Cửu Đại Linh Đồ rác rưởi kia, ta thấy tiểu huynh đệ ngươi mới thật sự là bậc kỳ tài đáng để người kính ngưỡng".

"Kỷ Vương quá lời rồi. Thi Quỷ ta bất quá một Dị Chủng, thế nhân lại có người ngưỡng vọng?".

"Bây giờ không có đâu có nghĩa sau này cũng sẽ không có". - Kỷ Vương lắc đầu, chẳng cho là phải - "Thế giới này thực lực vi tôn, tư cách là bằng vào nấm đấm đánh ra, tôn nghiêm là dựa vào vũ lực giành lấy. Với tài năng của tiểu huynh đệ, chỉ cần có người trợ giúp, thiết nghĩ xây nên cơ đồ bá nghiệp cũng không phải không thể".

...

Lời qua tiếng lại một hồi, tới lúc này thì Thi Quỷ đại khái cũng hiểu được đôi chút con người Kỷ Vương. Và càng hiểu thì trong lòng hắn lại càng thêm cảnh giác. Trái hẳn Mạc Tử Y và đám Linh Đồ kia, Kỷ Vương lợi hại hơn rất nhiều.

"Kỷ Vương người này lòng dạ thâm sâu, hành sự lại cực kỳ quyết đoán, nếu hôm nay không diệt trừ thì ngày sau ắt hẳn là mối nguy lớn của ta và Lạc Mai Tiên...".

Sát tâm vốn đã có lúc này lại càng được củng cố hơn, Thi Quỷ chẳng dong dài thêm nữa. Hắn quay sang bảo Âm Cơ bên cạnh: "Âm Cơ, mau rời khỏi đây".

Trận chiến sắp tới, độ hung hiểm chắc chắn sẽ rất lớn. Thi Quỷ hắn không nghĩ mình có khả năng bảo vệ được cho Âm Cơ. Vì vậy, nàng tốt nhất là nên rời đi.

Tất nhiên bản thân Âm Cơ cũng tự mình hiểu lấy. Thực lòng, từ nãy giờ nàng đã muốn chạy khỏi đây lắm rồi.

"Chủ nhân, vậy... người hãy cẩn thận".

Thanh âm vừa dứt thì Âm Cơ cũng liền thôi động linh lực, hoá thành một đạo lưu quang phá không bay đi.

...

"Một chút thái độ vì chủ nhân lo nghĩ Âm Cơ ngươi cũng chẳng có, hừm...".

Thi Quỷ thu hồi ánh mắt, nhẹ thở ra một hơi, kế đến thì hướng Kỷ Vương trực tiếp đi thẳng vào đề: "Kỷ Vương, ngài hẳn không chỉ định nói với ta mấy lời khách sáo như vừa rồi đâu nhỉ?".

Bên kia, Kỷ Vương trầm ngâm vài giây, rồi cũng nghiêm túc lên hẳn:

"Thi Quỷ, mục đích ngươi tới đây nhất định không chỉ đơn thuần vì thay nữ nhân của mình báo thù, đúng chứ?".

"Không sai". - Thi Quỷ chả có lý do gì phải trốn tránh, thản nhiên thừa nhận - "Báo thù là phụ, mục đích chính của ta vẫn là ngăn liên quân đế đô - Ô Nha tiến đánh Đại La".

"Ngươi quả nhiên là do Lạc Mai Tiên phái tới".

Tay trái nhẹ vỗ lên đầu Hoả Ngục Long Sư, Lạc Ninh hỏi tiếp: "Ngươi dựa vào đâu mà tự tin như vậy? Linh anh kia? Cửu Kỳ Đại Xà? Hay còn có thủ đoạn nào khác nữa?".

"Thi Quỷ, nói cho bổn vương biết. Túy Linh Lung - bổn mạng pháp bảo của Ái Hậu Sa Kỳ Nhi - tại sao lại ở trong tay ngươi? Giữa ngươi và Thiên Vu tộc rốt cuộc là có quan hệ gì?".

"Kỷ Vương ngài thật muốn biết?".

"Bổn vương muốn biết".

"Đã vậy, Kỷ Vương ngài tại sao không tự mình tới tìm hiểu?".

Khiêu khích. Rành rành là khiêu khích.

Kỷ Vương hoàn toàn nghe ra sự khinh thị trong câu nói của Thi Quỷ, thế nhưng khác với cái cách mà Mạc Khắc và Mạc Tử Y hành động trước đó, lần này Kỷ Vương hắn lại chẳng biểu hiện ra chút tức giận nào cả. Động dung nếu có cũng chỉ một nụ cười nhàn nhạt.

Hắn hướng Thi Quỷ, đáp lại: "Thi Quỷ, muốn bổn vương tự mình ra tay, vậy còn phải xem ngươi có đủ bản lãnh đó chưa".

Nói đoạn, Lạc Ninh giơ lên tay phải, phẩy nhẹ về phía trước.

"Vây".

Lệnh ban ra dù ngắn gọn nhưng bấy nhiêu đã quá đủ để truyền đạt ý tứ. Vốn đã theo Kỷ Vương chinh chiến nhiều năm, Bát Đại Long Tướng hiển nhiên thừa sức hiểu rõ.

Động tác dứt khoát, thân pháp cực nhanh, bọn họ đồng loạt rời yên thú cưỡi của mình, chia ra mỗi người một hướng mà vây lấy Thi Quỷ.

"Pháo binh chuẩn bị!".

Lại thêm một mệnh lệnh khác được Kỷ Vương truyền đi.

Đây... chính là điểm khác biệt. Nếu như lúc nãy Mạc Khắc, Mạc Tử Y ngạo mạn khinh địch mà tự thân lao lên, chẳng thèm điều động lực lượng quân binh thì bây giờ, Kỷ Vương lại chọn làm điều ngược lại.

Cách xử trí này của Kỷ Vương, nó không phải bởi do hắn e ngại hay sợ sệt cái gì. Thi Quỷ, đối phương còn chưa có tư cách đó. Lạc Ninh hắn làm vậy nguyên nhân chỉ đơn giản là muốn dò xét thêm giới hạn của Thi Quỷ tới đâu mà thôi. Nói cách khác, Lạc Ninh hắn không muốn kết thúc trận chiến này một cách quá chóng vánh. Bởi vì như vậy thì chuyện sẽ trở nên vô vị lắm.

Muốn nhìn rõ thì nên từ từ thưởng thức...

...

"Thi Quỷ! Cho bổn vương xem tư cách của ngươi đi!".

"Pháo binh đội thứ nhất, khai hoả!".

"Oành! Oành!".

"Oành...!".

...

Tiếng bạo liệt do ma pháo gây nên còn chưa dứt, bụi mù còn chưa kịp tán đi thì thanh âm Kỷ Vương đã lại lần nữa vang lên:

"Phù binh đội số ba, viễn trình công kích!".

...

"Trận binh đội số hai, lập kết giới, bố thiên la địa võng!".

...

Cứ thế, một đạo rồi thêm một đạo, dưới sự chỉ huy của Kỷ Vương, từng mệnh lệnh được ban ra.

Không thể không nói, Kỷ Vương người này quả chẳng hổ danh tướng nhiều năm xông pha trận mạc, lệnh truyền của hắn, mỗi một đạo đều rõ ràng rành mạch, hiệu quả càng là không phải bàn cãi, có tác dụng rất nhiều.

Có kẻ đánh tất có người gánh chịu. Thi Quỷ, hắn chính là mục tiêu. Ma pháo, phù binh, lôi châu, sát trận, toàn bộ đều đang đổ dồn vào công kích hắn.

Trước thế công dồn dập ấy, Thi Quỷ đương nhiên chẳng lý gì lại đứng yên chịu trận. Thực tế thì hắn đã liên tục né tránh, cũng đã vài bận tung đòn phản kích. Chỉ là kết quả...

Đồng ý so với các binh sĩ đang tham chiến thì thực lực Thi Quỷ cao hơn rất nhiều, nhưng như thế đâu có nghĩa rằng hắn có thể ngang dọc tung hoành, một cái phất tay liền diệt được một đám quân binh.

Nên nhớ, người đang chỉ huy đội quân này là Kỷ Vương, không phải Mạc Khắc hữu danh vô thực, càng không phải tên Linh Đồ Mạc Tử Y ngu đần bất trị!

Dưới tài điều binh khiển tướng của Kỷ Vương hắn, phù binh, pháo binh, trận binh,..., dù là chi quân binh nào thì đều phát huy được tối đa sức mạnh của mình.

Thi Quỷ muốn diệt? Ma binh của Kỷ Vương lại để cho hắn dễ dàng tiêu diệt như vậy sao?

Đừng thấy ban nãy, thời điểm Thi Quỷ và Cửu Đại Linh Đồ giao chiến, Kỷ Vương hắn hạ lệnh cho đại quân tạm thoái lui mà lầm tưởng bọn họ yếu nhược. Chẳng qua là chưa cần thiết phải bày ra bổn sự đấy thôi.

Không giống đám tạp nham ô hợp của đế đô, ma binh do Oa Nha điều động lần này tất cả đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Tách ra thì thôi, bằng như hợp lại, cho dù có là tu sĩ Linh anh đệ bát trọng cũng đừng hòng tiêu diệt được!

p/s: gõ xong ta bỗng thấy bầu trời đầy sao, đóm đóm đầy ngõ a T_T