Âm Cơ tự hỏi, hỏi xong thì chán nản thở dài.
Hơn trăm qua, nàng đây đã rất nhiều lần tự nguyện hiến dâng, thế nhưng câu trả lời nhận được vẫn luôn là chối từ. Thật sự quá ư thất bại.
"Ài... Mình há đâu không muốn gọi hắn là tướng công, ngặt nỗi hắn đối với mình...".
Tạm gạt đi chút ưu tư trong dạ, Âm Cơ cố bày ra bộ dạng tự nhiên nhất có thể, đáp trả Tiểu Kiều: "Giữa chúng ta vốn là không thể so sánh được nha. Ta và hắn đúng là đã bái đường đấy, nhưng bất quá chỉ ở hình thức, trên danh nghĩa. Chứ còn thực tế, hắn đâu có trèo lên người ta giống như đã trèo lên người Tiểu Kiều ngươi. Các ngươi đã cùng nhau... ư ưm...".
Mấy từ sau cuối, Âm Cơ đã chẳng cách nào nói ra được nữa. Miệng nàng, nó đã vừa bị một bàn tay bịt kín.
...
Giữa lúc Tiểu Kiều đang xấu hổ bên kia thì căn phòng bên này, Lạc Lâm và Thi Quỷ sớm đã tách ra. Tất nhiên, vị trí cả hai hiện cũng dời đổi.
Tự tay rót một tách trà, Thi Quỷ đưa qua mời Lạc Lâm: "Vẫn còn ấm, ngươi uống đi".
"Ừm".
Lạc Lâm cũng không nhiều lời, gật nhẹ rồi cầm lên chiếc tách nhỏ, kề môi nhấp xuống một ngụm.
"Trà này...".
"Thế nào?".
"Mùi vị rất quen thuộc. Hình như cùng loại với trà tỷ tỷ ta hay dùng".
"Không phải hình như mà thật sự cùng một loại".
Thi Quỷ kể lại: "Lúc chiều ta có vô tình chạm mặt Đông Mai - một trong bốn tì nữ thân cận của tỷ tỷ ngươi, chợt nhớ năm xưa trong lúc ngồi đợi ở đại sảnh toà chính điện từng được nàng đem Thất Lạc Miên Trà này ra mời, vậy nên đã đề cập đến. Không nghĩ nàng thực sự lấy trà cầm qua cho ta".
"Đông Mai...".
Lạc Lâm thoáng hồi tưởng, kế đấy thì nói: "Ta nhớ rồi. Trong số bốn tì nữ thân tín, Đông Mai chính là người được tỷ tỷ ta khen ngợi nhiều nhất. So với Xuân Hương, Hạ Vũ, Thu Phong thì nàng luôn xếp trên một bậc, dù tư chất hay tính tình đều rất hoàn hảo...".
Đang nói, Lạc Lâm đột nhiên dừng lại. Như vừa nghĩ tới điều gì, nàng dành cho Thi Quỷ một cái nhìn khác lạ, hỏi:
"Tiểu Quỷ sư phụ, Thất Lạc Miên Trà này là do đích thân Đông Mai mang qua cho ngươi?".
"Ừ".
"Vậy... nàng có nói gì với ngươi không?".
"Nàng có hỏi thăm ta một chút".
...
"Lạc Lâm, sao vậy?".
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi đối với Đông Mai sẽ không có ý niệm gì đó đấy chứ?".
"Ý niệm? Ý niệm gì?".
"Thì...".
Trông bộ dạng muốn nói lại thôi của ai kia, Thi Quỷ lắc đầu, nhẹ bảo: "Ta đối với Đông Mai vốn chẳng có ý gì cả. Tưởng nhớ nếu có thì cũng chỉ là Thất Lạc Miên Trà này thôi".
"Thật sự?".
"Bộ Thi Quỷ ta giống hạng nam nhân thích treo hoa ghẹo nguyệt lắm sao?".
"Ai biết được chứ...".
...
Đêm trường quạnh quẽ, nơi chốn tây phòng, cuộc trò chuyện cứ thế mà nối dài. Đa phần đều là Lạc Lâm nói, Thi Quỷ ngồi nghe.
Ý tứ, xét ra cũng không nhiều nhặn gì lắm; lê thê cốt yếu là bởi do người diễn đạt.
Nhưng, ai cần bận tâm chứ?
Lạc Lâm, nàng chỉ muốn được ở cạnh nam nhân của mình nhiều thêm một chút, được hắn ôm ấp nhiều thêm một chút... Nàng muốn lấp đi nỗi nhớ nhung, và cả lo lắng.
Sớm thôi, nam nhân của nàng sẽ phải một mình đấu cả mấy mươi vạn đại quân của đế đô và Ô Nha. Trận chiến này, nó khẳng định là sẽ khốc liệt lắm. Nàng biết.
"Tiểu Quỷ, ngươi nhất định phải chiến thắng trở về. Ta sẽ chờ ngươi...".
Lạc Lâm thầm nói một câu như vậy xong thì tự mình tách ra khỏi vòng tay Thi Quỷ, lưu luyến nói:
"Tiểu Quỷ sư phụ, ta phải trở về rồi".
"Để ta tiễn ngươi một đoạn".
"Ưm, không cần đâu".
Lạc Lâm lắc đầu, cúi mặt vài giây, ngay lúc Thi Quỷ tiến tới định hỏi han thì bỗng bất ngờ ngẩng lên, vòng tay ra sau cổ hắn, ghì xuống.
Một nụ hôn nồng nhiệt đã vừa được trao đi.
Môi kề môi, lưỡi tìm lấy lưỡi, Lạc Lâm đã hôn rất lâu, cũng ôm rất chặt. Cứ như thể nàng muốn hoà quyện cùng Thi Quỷ...
...
Một đỗi sau.
Tay thu lại, môi rời đi, trong nhịp thở còn chưa kịp bình ổn, Lạc Lâm khẽ giọng: "Ta sẽ đợi ngươi".
...
"Đợi ta sao?".
Thi Quỷ dõi mắt nhìn theo bóng người vừa khuất dạng, thều thào buông tiếng: "Ngươi sẽ không bao giờ có thể đợi được".
...
...
Con người rất cần sự yên tĩnh, nhưng đôi lúc, chính cái không gian trầm lắng ấy, nó lại khiến họ trở nên phiền muộn hơn bao giờ hết.
Thi Quỷ lúc này có thể xem là như vậy. Nếu tính toan cũng được xem là phiền muộn.
Lẽ tất nhiên, hắn không phải trường hợp duy nhất. Kẻ đang nặng mang tâm sự, trừ bỏ hắn thì còn có nhiều người khác nữa. Kể đâu xa, tính riêng tây phòng này thôi cũng tìm được một người rồi.
Giống như Thi Quỷ, hiện giờ Khổng Lăng cũng đang cúi mặt trầm tư...
...
"Trăm năm một cuộc bể dâu, xem ra đã thành sự thật".
Tựa mình bên khung cửa, Khổng Lăng đưa mắt nhìn vào màn đêm sâu thẳm, tự nói một mình: "Hồng Uy Thiên Quốc loạn, Nhược Lan Đế Quốc cũng loạn, cả đại lục Thiên Âm này đều đã loạn...".
"Lịch sử, nó cứ lặp đi lặp lại như vậy. Vì quyền uy mà tranh đấu, vì lợi ích mà giết hại lẫn nhau... Cuối cùng thì được gì chứ?".
"Mẫu thân, đây là con đường người muốn nữ nhi đi sao?".
...
Thần tình buồn bã, Khổng Lăng hỏi xong thì nở nụ cười chua chát. Nàng đem xiêm y trút xuống, đưa tay sờ vào chữ "Phục" hiện hữu sau lưng mình, khép mi rướm lệ.
Đây... là số mệnh của nàng. Chữ "Phục" này chính là minh chứng cho lời huyết thệ trước mộ phụ thân nàng năm xưa. Lau không đi, xoá không được.
"Mẫu thân...".
"Mẫu thân...".
...
Tiếng gọi ấy, là hờn trách, hay van xin?
Đáp án có lẽ là cả hai. Bộ dạng khổ sở của Khổng Lăng, nó đã nói lên tất cả. Thay vì đứng thì bây giờ nàng đã khụy xuống. Trên tấm thảm dài, nàng ngồi nghiêng đấy, tự ôm lấy mình mặc cho nước mắt tuôn thành dòng.
...
...
Đối lập với sự ủy mị hiếm hoi của Khổng Lăng, tại một góc khác của phủ thành chủ, Lạc Mai Tiên lại đang thể hiện ra phong phạm cần có của bậc quân vương.
Nàng ngồi trên ghế, tay giữ tách trà nóng, thổi nhẹ một hơi, hướng những thân tín đang đứng trước mặt mình, từ tốn mở miệng: "Thi Quỷ kia, các ngươi cảm thấy hắn thế nào?".
Thác Bất Thế, Độc Cửu, Âu Quyền, La Ti đưa mắt nhìn nhau một hồi, sau cùng thì Thác Bất Thế đứng ra nói:
"Đại công chúa, thời điểm vừa gặp lại Thi Quỷ, trong lòng thuộc hạ đã có cảm giác rất lạ".
"Hửm?".
Lạc Mai Tiên đặt tách trà trên tay xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, tỏ vẻ tò mò: "Thác tướng quân, ngươi nói nghe thử".
Không để nàng phải chờ đợi lâu, Thác Bấg Thế nói ngay: "Thuộc hạ có cảm giác Thi Quỷ đã chẳng còn là Thi Quỷ mà mình từng nhận thức nữa. Khí tức tang thương cổ lão lúc ẩn lúc hiện trên người hắn khiến linh anh trong người thuộc hạ trở nên bất ổn. Nó chừng như cảnh báo thuộc hạ phải cẩn thận đề phòng".
Dừng trong giây lát, Thác Bất Thế tiếp tục: "Tất nhiên ban đầu thuộc hạ chỉ cho rằng đó là ảo giác nhất thời, cũng không quá để ý. Bởi lẽ tu vi Thi Quỷ suy cho cùng vẫn mới ở mức cường giả, mà chưa tiến nhập chân nhân cấp bậc thì cân lượng lại đáng bao nhiêu?".
"Lúc đó thuộc hạ đã suy nghĩ như vậy, xem nhẹ mà cho qua. Thế nhưng theo như lời đại công chúa kể, từ trận chiến kia, có thể thấy trực giác của thuộc không hề sai. Thi Quỷ quả rất nguy hiểm".
"Há đâu chỉ nguy hiểm".
Tiếp lời Thác Bất Thế, thánh đan sư Độc Cửu nói ra suy nghĩ của mình: "Thi Quỷ người này hết sức thần bí. Chưa vội đề cập đến xuất thân, lai lịch, chỉ tính riêng thân thể hắn thôi cũng đã đủ làm ta phải kinh ngạc rồi".
Chuyển ánh mắt sang Lạc Mai Tiên, Độc Cửu gợi nhắc: "Đại công chúa, chuyện năm đó người chắc hẳn còn nhớ. Vì muốn tra xét lai lịch của Thi Quỷ, chúng ta đã từng thi triển Sưu hồn thuật lên người hắn, đến cả đan điền cũng có tác động qua".
"Không sai. Năm đó ta và ngươi đúng thật đã từng cố thử qua, chỉ là kết quả...".
"Hoàn toàn là phí công vô ích".
Độc Cửu thay Lạc Mai Tiên nói nốt.
"Thi Quỷ người này thân thể hết sức quái lạ, thức hải thì không xâm nhập được, đan điền lại vô phương tra xét. Hắn cứ như được bao bọc trong một màn sương dày đặc, căn bản là chẳng thể xuyên qua hay sờ tới".
Thần tình trầm trọng, Độc Cửu chốt hạ: "Năm đó, Thi Quỷ hắn chỉ mới là một tiểu tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng mà đã như vậy, bây giờ, khi mà hắn đã trở thành cường giả Thiên hà đệ cửu trọng, trong người lại có thêm linh anh ẩn náu, mức độ nguy hiểm thật đáng phải cân nhắc".