...
"Khúc khích...".
"Sư tỷ, sao ngươi lại cười nữa?".
"Ta cười vì thấy bộ dáng của ngươi buồn cười".
Hoàng Nữ Tú Anh thu lại ánh mắt trêu đùa của mình: "Được rồi, ngươi không cần phải lo lắng, chuyện mấy con cá sư phụ ta đã quên lâu rồi".
"Sư tỷ, ngươi nói thật chứ?".
"Thật".
"Thật sự?".
"Ừ".
Thấy Vương Chi còn định hỏi nữa, Hoàng Nữ Tú Anh dứt khoát gọi phi kiếm ra, bảo:
"Vương sư đệ, sư phụ đang đợi, chúng ta mau đi thôi".
...
Cùng lúc, bên ngoài sơn môn Yêu Tông.
Tại đây có một nhóm người đang đứng, bốn nữ và hai nam, xem dáng vẻ thì dường như là đang chờ đợi ai đó. Sáu người này, ai cũng đều rất ưa nhìn: nam thì khôi ngô tuấn tú, nữ thì xinh đẹp đáng yêu, có thể nói là hết sức nổi bật. Tuy nhiên, hình dáng không phải là thứ duy nhất khiến họ nổi bật, một thứ khác cũng làm họ bị chú ý không kém chính là khí chất. Phải, là khí chất. Một cổ khí chất mà người bình thường khó có được.
Lại nói, trong sáu người thì có một cô gái là khác biệt hơn cả. Dựa vào hình dáng thì có lẽ tuổi nàng chỉ khoảng tầm hai sáu hai bảy, tóc dài ngang hông, màu vàng nhìn rất bắt mắt. Ở Vân Lam đại lục, hầu như tất cả mọi người đều có tóc màu đen hoặc nâu, màu vàng như nàng có thể nói là rất hiếm thấy, e là trăm vạn người cũng chưa chắc thấy một.
Mái tóc là thứ làm nàng khác biệt hơn những người còn lại ư? Đúng, nhưng chưa đủ. Ngoài mái tóc thì màu mắt của nàng cũng rất lạ: lục nhạt.
Sau tướng mạo thì phải kể đến trang phục, và nó lại là một điểm "lạ" nữa của nàng. Nó... hoàn toàn không giống cách ăn mặc của một phụ nữ Vân Lam. Thay vì hai lớp áo dài được cố định bởi một thắt lưng to và hàng khuy chéo thì nàng lại mặc hai chiếc áo ngắn: cái bên trong thì màu trắng được may từ loại vải mềm co giãn, trong khi bên ngoài lại là một chiếc áo khoác màu da bò có phần xơ cứng.
Phía trên là thế, còn phía dưới đâu này? Nếu người khác là một chiếc quần dài ống rộng thì nàng lại mặc một chiếc quần ngắn củn chỉ phủ được nửa đùi, nhìn khá là bỏng mắt. Về phần cái gì làm bỏng mắt thì thiết nghĩ chắc không cần phải nói rõ.
Áo là thế, quần là vậy, tiếp theo có lẽ nên nói tới thứ dưới cùng nhất: giày.
Giày của nàng thì... Thật chẳng biết phải diễn tả thế nào. Nó được làm chủ yếu từ da, còn là da gì thì chẳng xác định được, có màu nâu, đặc biệt là phần cổ khá cao, gần đến đầu gối. Phần sau chiếc giày thì bình thường, riêng phía trước lại được xẻ một đường dài, hai bên có những lỗ nhỏ được xỏ qua chéo lại bởi một sợi dây...
Tướng mạo, quần áo, giày dép, tóm lại thì tất cả mọi thứ của cô gái này đều rất khác biệt so với những người ở Vân Lam đại lục. Mà đâu chỉ Vân Lam, sợ là cả thế giới này cũng chẳng tìm ra được ai có đặc điểm hình dáng và phong cách ăn mặc giống nàng.
...
Sau một lúc đứng đợi, mắt thấy năm người còn lại trong nhóm không ai nói năng gì, cô gái kỳ lạ kia mới chủ động lên tiếng:
"Trưởng lão, tại sao Tú Anh sư muội còn chưa trở về nhỉ?".
"Chắc là sắp rồi".
"Thật là lâu quá đi". - Cô gái nói tiếp, giọng không che giấu sự bất mãn.
Thấy nàng như vậy, Lăng Tố mới bảo: "Ni Na, Tú Anh chỉ vừa mới đi thôi".
Cô gái, cũng tức Ni Na lại không cho là đúng: "Nếu là ta thì đã lôi tên tiểu tử kia về rồi".
Ngước lên nhìn Lăng Tố, nàng hỏi: "Trưởng lão, tên Vương Chi kia là người thế nào?".
"Ni Na, sao tự dưng ngươi lại muốn biết về hắn?". - Lăng Tố chưa vội đáp mà hỏi lại.
Ni Na thản nhiên: "Cũng chẳng có gì, tại ta thấy tò mò thôi. Ta nghe nói thiên phú luyện đan của hắn rất cao nên muốn tìm hiểu một chút, nếu đủ tiêu chuẩn thì sẽ cùng hắn so tài cao thấp".
Nghe xong, Lăng Tố không khỏi âm thầm lắc đầu: "Đứa nhỏ này quá háo thắng".
Theo như những gì nàng nghe được thì cô gái tên Ni Na này đích thực là một thiên tài. Thiên phú đan đạo của nàng cực cao, mặc dù không thể ở cảnh giới Khai nhãn trung kỳ luyện ra được linh đan như Vương Chi nhưng bù lại nàng có thể cải tiến và phát minh ra những loại đan dược mới. Đúng vậy, chính là cải tiến và phát minh - việc mà chỉ có những luyện đan sư cao cấp mới làm được.
Đừng nghĩ cải tiến hoặc phát minh ra đan dược mới là một chuyện đơn giản. Lịch sử tu đạo giới đã trải qua không biết bao nhiêu năm, trong dòng chảy dài đằng đẵng ấy, số luyện đan sư được tạo ra còn nhiều hơn cát một con sông. Nghĩ đi, với số lượng luyện đan sư khổng lồ kia, họ đã tạo ra bao nhiêu loại đan dược? Đã cải tiến bao nhiêu lần? Câu trả lời là: Vô số.
Nó rất rất nhiều, đến nỗi mà ngày nay, khi một luyện đan sư muốn nghiên cứu để cải tiến hoặc tạo ra một loại đan dược nào đó thì thường là lấy kết quả thất bại mà chấm dứt. Nói thế không có nghĩa là họ chẳng cải tiến hay tạo ra được đan dược gì, thực tế là đã tạo ra đấy, chỉ là công dụng của nó lại không bằng với loại cũ.
Qua vô số năm tháng, hệ thống tri thức của giới đan sư đã gần như là bão hòa. Muốn cải tiến, muốn sáng tạo thì chỉ có những bậc thầy về đan dược, những luyện đan sư cao cấp mới làm được.
Nhưng nếu nói vậy thì cô gái Ni Na kia là một luyện đan sư cao cấp ư? Không phải. Nàng chỉ mới là một linh đan sư cấp ba thôi. Sở dĩ nàng có thể cải tiến và phát minh ra những loại đan dược mới có công hiệu hơn hẳn các loại cũ là vì một lý do duy nhất: tư tưởng và hướng đi của nàng rất khác người.
Đó là những gì mà Lăng Tố nghe nói, về chuyện nàng khác người thế nào thì Lăng Tố cũng chẳng tường tận. Nàng chỉ biết cô gái này là một thiên tài thật sự, cả trong tu luyện lẫn đan thuật. Tuy nhiên, như mọi người thường nói, lắm tài thì nhiều tật, Ni Na cũng không ngoại lệ. Nàng rất háo thắng, đến mức chỉ cần nghe có ai luyện đan giỏi hơn mình là sẽ lập tức chạy đi tìm hiểu ngay. Thông thường thì sau quá trình tìm hiểu sẽ là một trận quyết đấu để phân định cao thấp, tất nhiên đối tượng của nàng chẳng thể là các bậc trưởng bối được, chỉ là những đệ tử mà thôi.
Mặc dù nàng chỉ đơn thuần là muốn so tài và học hỏi chứ không phải cố ý kiếm chuyện hay phá rối gì, thế nhưng nó cũng khiến cho nhiều người cảm thấy rất phiền toái. Đơn cử như hai huynh muội Hà Khương - Hà Linh chẳng hạn, chỉ ngay ngày đầu tiên họ chuyển tới nơi ở dành cho các đệ tử hạch tâm thì đã bị nàng tìm tới tận cửa bắt phải so đấu. Thoạt đầu, huynh muội Hà Khương thấy cũng chẳng có gì bèn gật đầu đồng ý với nàng, kết quả đương nhiên là họ thua. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, sau trận so đấu nọ, cứ cách dăm ba bữa thì nàng lại chạy đến tìm họ một lần. Khi thì muốn nhìn họ luyện đan, lúc lại muốn nghe lý giải của họ về một loại đan dược hoặc tài liệu nào đấy, đủ cả. Quả thật là khiến cho người ta rất phiền muộn.
Tóm lại thì Ni Na là một nhân vật rất có danh tiếng, không chỉ ở Thiên Đan Phong mà còn ở cả Yêu Tông, so với Vương Tuyết Nghi của Thiên Tuyền Phong và Lâm Thế Danh của Bách Linh Phong thì chẳng thua kém chút nào.