Phù Thiên Ký

Chương 659: Ban tặng công pháp




Âm Minh Thực Thiên, bốn chữ này đã nói lên tất cả. Những người mang thể chất này, nếu tu luyện tới một trình độ nhất định, đừng nói yêu ma - tiên thánh, dẫu cho đấy là pháp tắc thiên địa thì bọn họ cũng có thể "ăn" được. Độc tố bẩm sinh mà bọn họ sở hữu, nó vô cùng đáng sợ. Đặc biệt là phần cốt lõi ẩn nơi hạ thân.

Chính thế, bởi vì là kinh khủng như vậy nên người mang thể chất Âm Minh Thực Thiên chẳng cách nào phát sinh quan hệ chăn gối cùng kẻ khác. Bọn họ cũng không hoàn toàn kiểm soát được. Quả là một chuyện bi ai. Càng bất hạnh hơn nữa là loại thể chất này lại chỉ xuất hiện trên người nữ nhân.

Không như Nghinh Tử, không như nhận thức đương đại của Đà Lan Giới, Thi Quỷ biết rõ hơn rất nhiều về Âm Minh Thực Thiên Thể. Hắn hoàn toàn khẳng định, rằng chuyện ái ân là điều cấm kỵ đối với kẻ mang thể chất này; nếu như phát sinh, mười mươi là tai hoạ. Chẳng những một mà cả hai bên đều sẽ vong mạng, khác biệt nếu có là thời gian dài ngắn mà thôi.

"Sống cô độc, chết cô hồn", ý nghĩa chính là như thế.

Vậy, Âm Cơ sẽ phải cả đời cô quả?

Thế gian này, không một nam nhân nào có thể bảo toàn tánh mạng, an ổn sống tiếp nếu cùng nàng phát sinh quan hệ?

Nếu là ai khác, đáp án nhất định là một cái gật đầu, còn bằng như Thi Quỷ... Câu trả lời lại khác.

Âm Cơ có cô quả cả đời hay không thì Thi Quỷ không biết nhưng hắn dám quả quyết trên thế giới này vẫn còn tồn tại một nam nhân có khả năng chế ngự được độc tố Âm Minh Thực Thiên của nàng. Kẻ đó chẳng ở đâu xa, chính thị Thi Quỷ hắn.

Tất nhiên là Thi Quỷ đã không nhận định suông. Hắn vốn dĩ có đầy đủ cơ sở để đưa ra kết luận. Trong mười vạn sinh linh bản nguyên hắn sở hữu, có một đoạn kí ức chứng minh việc này.

Rất lâu trước đây, ước chừng hơn hai mươi vạn năm, tại cõi Phù Thiên có một vị ma nhân cấp bậc Huyền ma - tức ở cảnh giới Khai Thiên - cảnh giới thứ mười trong số mười hai cảnh giới của người tu đạo - tên là Mạc Thủy Linh Lung. Tương tự Âm Cơ ngày nay, vị Mạc Thủy Linh Lung này cũng mang thể chất Âm Minh Thực Thiên.

Thuở đầu, Mạc Thủy Linh Lung cũng chả mấy bận tâm đến lời nguyền "sống cô độc, chết cô hồn" được truyền lưu kia; nhưng là sau đó, khi nàng đem lòng yêu một nam nhân...

Nàng đã rất khổ sở. Cái cảm giác gần kề trong gang tấc lại chẳng bao giờ có thể chạm tới, muốn là của nhau mà không sao như nguyện, nó... thật ngang trái vô cùng.

Mạc Thủy Linh Lung khi ấy tất nhiên đã rất không câm tâm chấp nhập an bài của số mệnh. Vì lẽ đó, nàng bắt đầu tìm kiếm. Mọi phương pháp, mọi tiên đan, thánh thủy, phàm thứ có chút hy vọng thì nàng đều thử qua. Chỉ tiếc rằng... kết quả vẫn chỉ là viễn vông, vô ích.

Nhưng, trời không phụ người có lòng. Trong lúc Mạc Thủy Linh Lung gần như đã tuyệt vọng thì một món đồ vật đã rất hữu duyên mà rơi vào trong tay nàng. Đấy là một bản công pháp thần bí. Nàng chẳng hay danh tự, cũng không rõ ai là người sáng tạo, chỉ biết rằng công pháp này hết sức kỳ diệu. Theo như lý thuyết, nó có thể giúp nàng hoàn toàn kiểm soát được độc tố Âm Minh Thực Thiên trong người.

Và như thế, nàng bắt đầu bế quan tu luyện.

May mắn, Mạc Thủy Linh Lung đã thành công. Đặc tính công pháp đã giúp nàng triệt để làm chủ được thứ độc tố chí âm chí hàn bên trong thân thể. Khỏi phải nghĩ, kể từ hôm ấy, nàng dĩ nhiên đã được như nguyện, chính thức trở thành nữ nhân của người mình yêu. Dẫu cho năm tháng tính ra cũng chả phải quá dài...

Đúng vậy. Không lâu sau khi đạt thành tâm nguyện thì đạo lữ của Mạc Thủy Linh Lung đã chết, bản thân nàng cũng thân tử đạo tiêu. Tuy nhiên, đấy chẳng phải do công pháp có vấn đề. Căn nguyên đưa đến tai ương không nằm ở độc tố Âm Minh Thực Thiên như lời đồn đại sau này mà bởi do bị tiểu nhân mưu hại.

Tóm lại, Âm Minh Thực Thiên Thể của Âm Cơ vốn từ lâu đã có công pháp khắc chế. Trùng hợp thay, Thi Quỷ lại chính là người tu luyện nó.

"Linh Lung Đồng Ngọc Công", đấy là danh tự mà năm xưa Mạc Thủy Linh Lung đã dùng để gọi công pháp thần bí này.

Trong thiên hạ, đứng trước Âm Cơ, những nam nhân khác có thể e ngại nhưng Thi Quỷ thì không. Tất nhiên là với điều kiện hắn vận hành được Linh Lung Đồng Ngọc Công.

Vấn đề ở đây, nó chẳng phải yêu cầu mà nằm nơi ý nguyện của Thi Quỷ, có muốn hay không mà thôi.

...

Tạm gạt đi đôi dòng suy nghĩ, Thi Quỷ nhìn Âm Cơ, dáng vẻ điềm nhiên:

"Hai tiếng "chủ nhân" với ta có phần mới lạ, tuy nhiên, nếu ngươi thấy hợp thì cứ xưng hô như vậy đi".

Nói đoạn, hắn ngoắc tay: "Lại gần đây".

Không có nhiều lựa chọn, Âm Cơ đưa chân bước qua.

"Đưa tay ra".

Âm Cơ hơi chần chừ, nhưng rồi cũng phải làm theo.

...

Sau một đỗi nắm tay tra xét, Thi Quỷ buông ra, gật gù nhận xét: "Căn cơ cũng không tệ lắm".

"Âm Cơ".

Đợi cho Âm Cơ lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, Thi Quỷ mới nói tiếp: "Từ giờ ngươi đã là người của ta, lần đầu nhận thức, thiết nghĩ cũng cần chút đồ vật".

Mặc kệ Âm Cơ có kịp hiểu hay không, Thi Quỷ vẫn cứ từ tốn làm theo ý định. Hắn lấy ra một cuốn ngọc giản đã chuẩn bị sẵn, đưa qua cho nàng.

"Cầm lấy".

Tiếp nhận ngọc giản xong, Âm Cơ hơi nghi hoặc: "Chủ nhân, đây là?".

"Bên trong ta có dùng thần niệm khắc vào một loại công pháp. Khá phù hợp với thể chất đặc thù của ngươi".

Công pháp?

Âm Cơ liếc nhìn cuốn ngọc giản trong tay, thầm nghĩ: "Một tên Linh châu cảnh như ngươi thì biết được bao nhiêu công pháp. So với công pháp ta đang tu luyện chắc gì đã tốt hơn...".

Chân tâm thật dạ mà nói, Âm Cơ nàng thực là chả vui vẻ gì với món đồ vật mình vừa mới nhận được. Đành rằng Thi Quỷ rất giỏi, tư chất rất cao, nhưng vậy thì sao? Bất quá còn chưa bước vào hàng ngũ cường giả. Trong khi ấy, Âm Cơ nàng từ lâu đã ở cảnh giới Thiên hà...

"Ài... Thôi thì cứ giả vờ vui vẻ mà ủy khuất tiếp nhận vậy...".

Đã có chuẩn bị, Âm Cơ mau chóng nặn ra một khuôn mặt tươi tắn, "chân thành" cảm tạ:

"Âm Cơ đa tạ chủ nhân đã ban tặng công pháp".

Trước điệu bộ "chân thành" ấy của nàng, Thi Quỷ im lặng quan sát rồi trực tiếp hỏi thẳng: "Âm Cơ, ta thấy ngươi có vẻ không hài lòng với công pháp của ta lắm thì phải".

"Chủ nhân, Âm Cơ tuyệt không dám".

"Không dám? Vậy nghĩa là trong lòng ngươi có nghĩ?".

"Chủ nhân minh xét. Âm Cơ đối với chủ nhân từ lâu đã vô cùng ngưỡng mộ. Phong thái huyết tinh cuồng nộ năm đó của chủ nhân đến nay hãy còn đọng lại trong tâm trí...".

"Vậy sao...".

Chừng như chẳng muốn kéo dài thêm ở vấn đề này nữa, Thi Quỷ nói ra: "Âm Cơ, nghe kỹ đây. Công pháp mà ta vừa đưa cho ngươi, phẩm cấp tuyệt không thấp. Nếu tu luyện đến tận cùng, cam đoan ngươi sẽ có thể đả bại cả chân nhân cảnh giới thứ chín".

...

"Ực...".

Phải mất một lúc Âm Cơ mới lấy lại được bình tĩnh mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Vừa rồi, khi nghe được những lời Thi Quỷ nói, toàn thân nàng đã bất động trong thoáng chốc.

Nàng sửng sốt. Phải, đúng là sửng sốt. Thông tin mà Thi Quỷ mang lại, nó đủ để khiến nàng trở nên như thế.

Cái gì chứ? Tu luyện đến tận cùng liền có thể đả bại được chân nhân cảnh giới thứ chín? Như vậy khác nào bảo thứ công pháp khắc bên trong ngọc giản này sẽ giúp Âm Cơ nàng đạt đến Linh anh đệ cửu trọng, thậm chí...

Nhưng... có khả năng đó sao?

Nên biết là trăm vạn năm qua, tại Đà Lan Giới này, số người tu luyện tới Linh châu đệ cửu trọng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Trong bọn họ có kẻ nào không phải hạng kinh tài tuyệt diễm? Có ai không là nhân vật phong vân của thời đại?

Còn Âm Cơ nàng...

Mặc dù tư chất nàng tính ra không tệ, nhưng so với mấy vị thiên kiêu kia thì thực là vẫn kém xa lắm. Nếu quả công pháp Thi Quỷ đưa cho có thể giúp nàng bước vào Linh anh đệ cửu trọng, trở thành một vị vạn cổ cự đầu, vậy thì...

... Bản thân Thi Quỷ, hắn lại đáng sợ đến tìng trạng nào?